Kỳ Yến đứng trước xe ngựa, nhìn cảnh tượng trong xe, hai mắt y nhíu chặt, y mím môi không nói gì.
Y chĩa kiếm về phía Thẩm Du, cười như không cười: “Thẩm tiểu thư, cô nói xem, ta nên giết cô ngay lập tức, hay là chiêu đãi thật linh đình rồi mới giết?”
Kiều Nhung hoảng sợ thốt lên: “Biểu ca!”
Kỳ Yến làm như không nghe thấy.
Thẩm Du cười khẩy: “Sao bệ hạ không nghĩ xem vì sao ta lại đưa Kiều Nhung đi?”
Kỳ Yến nghe vậy, y khẽ cười một tiếng, sau đó tiến thêm một bước, giọng nói lãnh đạm thờ ơ: “Trẫm thấy nên giết cô ngay, sự tồn tại của cô quả đúng là một mối uy hiếp…”
Thẩm Du chỉ ngẩng đầu nhìn, nàng ấy không sợ chút nào.
Nhưng Kiều Nhung lại không thể mặc kệ cho mọi chuyện xảy ra như vậy.
Nàng chạy về phía trước, ôm lấy cánh tay cầm kiếm của y, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy: “Biểu ca, huynh nghe muội nói, muội…”
Kỳ Yến lại ngắt lời nàng.
Y thoáng nhìn gương mặt hoảng hốt của nàng, sau đó nhẹ nhàng phất tay, dịu dàng bảo: “Biểu muội muốn nói cái gì, ta đều sẽ nghe hết. Có điều giờ muội phải ngoan ngoãn nghe lời, để cho biểu ca xử lý kẻ này trước đã, có được không?” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Nói xong, y tiếp tục đi về phía Thẩm Du.
Kiều Nhung lại ôm lấy y từ đằng sau, hết lời giải thích: “Thẩm tiểu thư muốn đưa muội đi tìm thầy chữa bệnh!”
Kỳ Yến sửng sốt.
Kiều Nhung cảm thấy y không nói gì, lại tiếp tục giải thích: “Muội không muốn rời xa biểu ca, muội chỉ đi chữa bệnh mà thôi. Tới khi khỏe mạnh, muội sẽ trở về, biểu ca không xem tờ giấy muội để lại hay sao?”
Kỳ Yến dừng một lát, sau đó lại nắm lấy đôi tay đang đặt trước eo mình, y lại chĩa kiếm về phía Thẩm Du, có ý muốn uy hiếp: “Không phiền Thẩm tiểu thư lo lắng, ngươi nói cho trẫm biết đó là chỗ nào, trẫm đưa biểu muội đi là được.”
Thẩm Du mỉm cười, có ý muối châm chọc: “Vậy chỉ e chuyện chẳng thành, vị thần y đó nể mặt ta nên mới đồng ý xem bệnh cho A Nhung, bệ hạ cũng không muốn lấy tính mạng của A Nhung ra để đùa có phải không…”
Kỳ Yến nhíu mày.
Hai người không ai nhường ai.
Kiều Nhung đứng đằng sau trộm nuốt nước miếng vì sợ hãi.
…
Cuối cùng nàng vẫn bị Kỳ Yến đưa về cung.
Y còn phái người dẫn Thẩm Du về phủ thừa tướng, canh giữ ngày đêm
Chờ tới khi trong xe chỉ còn hai người, y mới xoa đầu nàng, dịu dàng bảo: “Biểu muội chờ ta mấy ngày, chờ biểu ca sắp xếp xong chuyện của Đại Thịnh sẽ đưa muội đi tới đó.”
Kiều Nhung không nhịn được mà nói: “Biểu ca, có nhiều chính vụ như vậy, huynh nên ở lại kinh thành xử lí đi thôi, muội sẽ tự bảo vệ mình thật tốt.”
Kỳ Yến lại làm ngơ, chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, sau đó trấn an: “Ngoan, biểu muội nghe lời nào.”
Kiều Nhung nhìn đôi mắt cuồn cuộn sóng ngầm của y, biết rằng y đang cực kỳ tức giận, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.
Kỳ Yến thấy nàng ngoan ngoãn dựa vào lòng mình, khẽ cười một tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT