Khi Kiều Nhung hay tin sắp được đi cùng Thái hậu tới chùa Tướng Quốc, nàng đã rất mừng.
Nàng đã muốn xuất cung thăm thú cảnh vật bên ngoài từ lâu.
Tới thế giới này lâu như vậy rồi, nàng cũng chỉ được đi lại trong cung điện, thi thoảng được tới Ngự Hoa Viên thăm thú, nói không chán thì là nói dối.
Kỳ Yến thấy nàng vui vẻ như vậy, thiếu chút nữa đổi ý không cho nàng đi nữa.
Nhưng nghĩ đến bệnh của nàng, y chỉ đành nhẫn nại.
Kỳ Yến chỉ đành nhắc đi nhắc lại mấy lời dặn dò của mình, sau đó hôn một lúc lâu, mới miễn cưỡng đồng ý để nàng đi.
Ba ngày sau, Kiều Nhung theo Thái hậu ngồi xe ngựa đi tới Tướng Quốc.
Xe ngựa đi qua phố phường náo nhiệt, ra khỏi kinh thành, đi vào đường cái.
Tới chùa Tướng Quốc, Kiều Nhung đi theo bồi Thái hậu tới gặp phương trượng của chùa, rồi lại vào điện phật cầu phúc cho Đại Thịnh, sau đó về phòng mình nghỉ ngơi.
Sau giờ ngọ, Kiều Nhung hãy còn đang mơ màng, Thuý Liễu đột nhiên đi đến, khẽ giọng đánh thức: “Quận chúa, quận chúa!”
Kiều Nhung mãi mới tỉnh dậy, vẫn còn buồn ngủ, nàng đáp: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
Thuý Liễu nói: “Thái hậu nương nương kêu Châu Ngọc tỷ tỷ tới nói, nương nương mời người tới suối nước nóng của núi này, nghe nói nơi ấy là suối nước thiên nhiên, có chứa linh khí, có thể tẩy sạch những thứ dơ dáy trong người.”
Kiều Nhung nghe vậy bèn xuống giường, khoác áo đi ra sau núi.
Suối nước nóng có một hàng rào cọc trúc bao quanh. Thuý Liễu dừng bước, nói với Kiều Nhung: “Quận chúa vào đi, nô tỳ đợi người ở ngoài.”
Kiều Nhung gật đầu, nhấc chân đi vào bên trong hồ nước.
Sau khi vào đó, nàng trông thấy tỳ nữ Châu Ngọc của Thái hậu cũng ở bên trong.
Kiều Nhung thấy hơi khó hiểu, vừa định mở miệng hỏi, Châu Ngọc đã nhanh chân đi tới, nhẹ giọng nói: “Quận chúa, nương nương đang đợi người trong gian nhà trúc bên kia.”
Kiều Nhung kinh ngạc nhìn Châu Ngọc, sau đó lại đưa mắt nhìn gian nhà ở đằng xa, đăm chiêu một lát, nàng mới gật đầu.
Châu Ngọc dẫn nàng đi về phía trước.
Cánh cửa gian nhà trúc mở ra, Kiều Nhung liếc mắt một cái đã thấy Thẩm Du ngồi ở bên cạnh Thái hậu.
Thẩm Du nhìn thấy nàng, hai mắt sáng rỡ, nhanh nhảu chạy tới kéo tay nàng.
Nàng ấy nhìn nàng từ trên xuống dưới, sau đó lại thở dài. Thẩm Du cảm thán: “Muốn gặp quận chúa một lần mà cũng khó như lên trời.”
Kiều Nhung ngại ngùng nở nụ cười, nàng cũng không ngờ nổi mình sẽ gặp được Thẩm Du như thế này.
Thẩm Du than ngắn thở dài một phen, sau đó mở miệng nói thẳng: “Ta đã tìm được một người có thể chữa khỏi bệnh cho cô.”
Dừng một lát, nàng ấy tiếp tục nói: “Người này nói bệnh của quận chúa là do độc tính di truyền từ mẹ mà có, cần phải giải độc trước, rồi mới trị bệnh bằng thảo dược thông thường. Nếu như chưa trị được độc, cho dù thuốc quý đến đâu cũng vô dụng.”
Kiều Nhung bừng tỉnh, chẳng trách cả Ngự Y Viện lẫn danh y trong giang hồ đều bó tay chịu trận, bởi vì bọn họ đều không giải được độc.
Kiều Nhung hỏi tiếp: “Chính ta cũng không biết đây là độc gì, cũng không có thuốc giải, phải làm sao bây giờ?”
Thẩm Du tự tin: “Yên tâm, không có loại độc nào mà người này không giải được, chỉ cần để hắn gặp cô là có thể bắt bệnh ngay lập tức.”
Kiều Nhung nghe vậy thì tin ngay, dù sao cũng là cốc chủ của Dược Vương Cốc.
Có điều nàng còn chưa kịp hỏi tiếp, Thái hậu bên cạnh đã gấp gáp lên tiếng: “Vậy người đó đang ở đâu?”
Thẩm Du có chút do dự: “Người này không muốn tới kinh thành, nếu như muốn xin hắn chữa bệnh, phải tới tận nơi xin gặp mới được.”
Nghe được lời này, Thái hậu lại thấy chần chừ.
Bà không tin trên đời này có người thần thông quảng đại như vậy, nhưng lại sợ bỏ lỡ cơ hội ngàn năm hiếm có.
Hơn nữa, thấy Kiều Nhung tin tưởng Thẩm Du như vậy, bà cũng ngại tỏ ý nghi ngờ.
Kiều Nhung nghe xong, nàng chớp hai mắt, người đầu tiên nàng nghĩ tới là Kỳ Yến.
Nàng không biết y có bằng lòng cho mình đi tới đó hay không, bởi vì y cũng rất muốn nàng khỏi bệnh…
Vì thế Kiều Nhung bèn hỏi: “Người kia giờ đang ở đâu?”
Thẩm Du trả lời: “Giang Nam.”
Lời này vừa dứt, mọi người đều lặng thinh.
Giang Nam, có vẻ rất xa…
Thẩm Du nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Quận chúa yên tâm, nếu cô đi theo ta, ta nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt.”
Kiều Nhung lắc đầu: “Ta không lo lắng chuyện này, chỉ là…”
Thái hậu vừa nghe đã biết Kiều Nhung e sợ chuyện gì.
Nếu như người đó ở xa như vậy, bà biết con trai mình sẽ đưa ra câu trả lời như thế nào.
Nếu là Kỳ Yến biết chuyện này, chỉ có hai khả năng.
Hoặc là y không cho Kiều Nhung đi.
Hoặc là y đích thân đưa Kiều Nhung tới đó.
Thái hậu cảm thấy khả năng thứ hai dễ xảy ra hơn.
Nhưng bà cũng là Thái hậu của nước Đại Thịnh, sao có thể dung túng cho con trai mình, cũng không thể mặc kệ y bỏ bê việc nước vì Kiều Nhung.
Vì thế Thái hậu đưa ra quyết định: “Chuyện này đừng nói với hoàng thượng.”
Kiều Nhung và Thẩm Du đều hơi kinh ngạc.
Thái hậu điềm đạm nói: “Đại Thịnh không thể một ngày không vua, A Nhung, con cứ an tâm mà đi theo Thẩm tiểu thư, chuyện còn lại để ai gia lo liệu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT