Mọi người nghe vậy thì kinh ngạc ngước mắt nhìn về phía thiếu nữ ngồi trên ghế chủ tọa.

Kiều Nhung thật thà trả lời: “Hoàng thượng sẽ không cưới tiểu thư nhà thừa tướng.”

Thiếu nữ mặc y phục màu hồng mừng rỡ, lại có chút hoài nghi mà hỏi: “Quận chúa, sao người lại biết chuyện này? Có lẽ quận chúa không biết, thừa tướng chính là người duy nhất mà hoàng thượng coi trọng…”

Kiều Nhung nghĩ ngợi, nàng nhận ra đúng là Kỳ Yến không nói với nàng rằng mình sẽ không thành thân với người khác.

Chỉ là y đã nói muốn ở bên nàng, nếu như chuyện “ở bên nhau” này giống khi trước Tống Ca Nhiên ở bên nàng, vậy thì chắc chắn y sẽ không cưới con gái của thừa tướng.

Không biết vì sao, Kiều Nhung vô cùng tin tưởng Kỳ Yến.

Có điều cũng không cần giải thích chuyện này với mấy người xa lạ kia.

Nhất là ngồi cả một ngày, đến bây giờ còn chưa tìm ra vị khuê nữ đặc biệt kia, cho dù Kiều Nhung là người dễ tính thì cũng bắt đầu thấy bực bội.

Nàng không mở miệng nữa, mọi người xung quanh lại bắt đầu bàn tán xôn xao.

Dù sao Kiều Nhung cũng là người thân cận với Kỳ Yến nhất.

Vì thế có người chắc mẩm là hoàng thượng cố ý để lộ tin này.

Có người lại giữ thái độ hoài nghi.

Đang lúc ồn ào nhốn nháo, một thiếu nữ cao ngạo lên tiếng: “Hử, nói chuyện gì thế? Vui vẻ như vậy sao?”

Mọi người nghe thấy giọng này, xôn xao ngoái lại nhìn.

Họ trông thấy một nữ tử kiều diễm mặc y phục màu đỏ tươi như hoa phượng, ngạo nghễ đứng ở ngoài đình.

Kiều Nhung nhìn nàng ấy, khẽ chớp đôi mắt.

Nhìn thấy Kiều Nhung, vị tiểu thư ấy thoáng sững sờ, nàng ấy nở nụ cười, đi vào bên trong: “Vị này là tiểu quận chúa trong lời đồn sao?”

Kiều Nhung còn chưa đáp lời, thiếu nữ mặc y phục màu hồng phấn đã không nhịn nổi mà lẩm bẩm: “Ra vẻ quyến rũ cho ai xem chứ…”

Kiều Nhung nhíu mày nhìn nàng ta, sau đó lại đảo mắt qua nhìn vị tiểu thư mặc đồ đỏ, nàng hỏi: “Xin hỏi tiểu thư là ai?”

Nàng ấy mỉm cười, trả lời rằng: “Ta là tiểu thư của phủ thừa tướng, Thẩm Du, xin quận chúa thứ lỗi, tiểu nữ tới muộn rồi.”

Nói xong, Thẩm Du không đợi Kiều Nhung trả lời đã ngồi xuống bên cạnh nàng.

Thiếu nữ khi nãy không nhịn được mà bắt bẻ: “Thẩm Du, quận chúa cũng chưa lên tiếng bảo cô ngồi, lễ nghi của cô đâu hết rồi?”

Thẩm Du nhướng mày, quay sang tạ lỗi với Kiều Nhung: “Quận chúa thứ lỗi, khi nãy tiểu nữ không chú ý.”

Kiều Nhung nhìn nàng ấy, trong lòng bắt đầu có dự đoán, nhưng vẫn chưa thể chắc chắn, vì thế nàng chỉ lắc đầu: “Không sao đâu.” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Thẩm Du nghe thấy giọng nói ngọt ngào này thì dừng lại, nàng ấy nghiêng đầu chăm chú nhìn Kiều Nhung.

Kiều Nhung đang quan sát nàng ấy, đang nghĩ nên tới tiếp lời như thế nào, bên cạnh lại có tiếng châm chọc.

“Thẩm Du, cô tới thật là đúng lúc, vừa mới nãy quận chúa còn nói hoàng thượng nhất định sẽ không phong cô làm hoàng hậu đâu!”

“Đúng đó Thẩm Du, có phải cô nên đi tìm thừa tướng đại nhân, tìm một đường khác để đi hay không? Đừng có bám dính lấy hoàng thượng, tránh cho sau này mất mặt cả nhà!”

Kiều Nhung và Thẩm Du là hai người có bề thế nhất ở đây, có vài người nuôi ý đồ xấu muốn bọn họ trở mặt thành thù, tốt nhất là nên để tiểu quận chúa dạy cho Thẩm Du tự cao tự đại kia một bài học.

Quả nhiên, Thẩm Du nghe vậy thì cười nhạo: “Vậy thì tốt thôi, ta cũng không muốn gả vào hoàng cung đâu.”

Kiều Nhung chớp mắt, hừm… Thẳng thừng táo bạo nói ghét bỏ hoàng thất như vậy, thật đúng là… Đặc biệt đó!

Vì thế đôi mắt Kiều Nhung càng sáng hơn, lấp lánh như sao trời.

Thẩm Du cảm nhận được ánh mắt nhiệt tình của nàng, bèn quay lại nhìn nàng mà hỏi: “Quận chúa có chuyện muốn nói sao?”

Kiều Nhung lắc đầu, nhưng suy đi nghĩ lại, hình như nàng cần phải đáp lời, sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy chứ?

Vì thế nàng nhanh chóng gật đầu, sau đó buột miệng thốt ra: “Ta cảm thấy cô rất đẹp trai!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play