Thái hậu lo liệu rất mau.
Ba ngày sau bà đã có đầy đủ danh sách các vị tiểu thư con nhà quyền quý và tranh vẽ bọn họ.
Vào một ngày đông hiếm hoi có ánh nắng đẹp, sau giờ ngọ, Thái hậu mời Kiều Nhung tới ngự hoa viên ngồi một lát, thuận tiện giúp bà lựa chọn các cô nương trong tranh.
Kiều Nhung vui vẻ nhận lời.
Nàng ngồi với Thái hậu dưới mái đình nhỏ, tỳ nữ bên cạnh hãy còn đang châm trà.
Thái hậu vừa uống vừa bảo Kiều Nhung: “Ai gia vừa mới chọn qua, mấy cô nương này đều không tồi, cũng không biết biểu ca của con thích người như thế nào.”
Nói đoạn, bà nhìn tiểu cô nương diện đồ lộng lẫy, nhịn không được mà mỉm cười, chỉ vào những bức họa đó mà nói: “A Nhung, con cũng nhìn kỹ xem, có ai nhìn không hợp mắt hay không.”
Thái hậu cực kỳ thương xót đứa cháu gái này của mình.
Thiếu nữ trước mắt xinh đẹp dịu dàng, giọng nói chuyện cũng không lớn, rõ ràng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, bệnh tật quấn lấy người, mặt mày lại không có lấy một chút u sầu, đôi mắt trong veo, dáng vẻ khi cười rộ lên ngọt ngào mềm mại như đường.
Thái hậu nhịn không được mà nghĩ.
Nếu như hoàng đế cũng thong dong bình đạm với nữ nhân, coi như không khí, vậy thì không bằng chọn mấy người có duyên, về sau cũng có thể bầu bạn với A Nhung.
Dù sao với thân thể như vậy của A Nhung, bà cũng không hy vọng nàng sẽ thành thân.
Ngay cả hoàng đế… Người con trai của bà, thích ai đó là chuyện khó như lên trời, giữ lại mấy người để nối dõi tông đường là được. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Thái hậu khẽ thở dài.
Kiều Nhung cũng không ngờ được buổi tuyển tú cho Kỳ Yến vậy mà lại bị Thái hậu lén lút đổi thành buổi yến tiệc tìm bạn cho nàng.
Nàng tò mò nhận lấy mấy bức họa trong tay Thái hậu, cẩn thận xem xét từng bức một.
Nàng vừa nhìn vừa hỏi Cầu Cầu: “Vị quý nữ đặc biệt đó, có đặc điểm kỳ lạ gì thế? Ở diện mạo sao?”
Cầu Cầu trả lời: [Ha ha, ký chủ à, người ta cũng không biết đâu…]
Kiều Nhung: “…”
Cầu Cầu tiếp tục nói: [Nếu như ký chủ không tìm thấy trong đống tranh này, chẳng bằng chờ tới yến tiệc thưởng mai lại đi tìm!]
Kiều Nhung cảm thấy cũng đúng, nhưng tốt nhất vẫn nên nhớ kỹ mấy khuôn mặt trong tranh, kẻo lúc đó lại không phân biệt rõ ràng.
Kiều Nhung tiếp tục chăm chú nhìn từ bức một.
Thái hậu thấy nàng vô cùng chú tâm, nhịn không được mà cười: “Nhìn kỹ như vậy sao? Con có thấy ai vừa mắt không?”
Kiều Nhung ngẩng đầu, khẽ cười: “Kiều Nhung cảm thấy mấy tiểu thư này mỗi người một vẻ, biểu ca hẳn là sẽ thích.”
Thái hậu nghe vậy thì cười một cái, mở miệng định nói chuyện.
Tiếng ai từ xa vọng lại: “Hử? Sao biểu muội lại biết trẫm sẽ thích?”
Thái hậu và Kiều Nhung đều sửng sốt, ngoái đầu lại nhìn.
Kỳ Yến đứng ở ngoài đình, một tay vuốt ve miếng ngọc bội bên hông, bàn tay đặt ở sau lưng.
Y hơi nheo mày, nhìn về phía Kiều Nhung, vẻ âm u khẽ vụt qua đáy mắt.
Kỳ Yến rũ mi, che đi cơn bão trong đáy mắt, đôi môi mỏng hơi cong lên, cười như không cười: “Nếu biểu muội tự tin như thế, vậy thì trẫm cũng phải xem mấy vị tiểu thư đó… Đẹp đến mức nào.”
Nói đoạn, y cất bước đi vào trong đình, ngồi xuống bên cạnh Kiều Nhung.
Thái hậu phấn khởi trong lòng, bà không ngờ con trai mình lại có hứng thú với mấy vị quý nữ này, vì thế nhanh miệng nói: “Yến Nhi, con mau nhìn xem, khi nãy ai gia và A Nhung đã chọn qua mấy vị, nhưng cũng phải theo ý con mới ổn thỏa.”
Kỳ Yến hơi nghiêng đầu, y nhìn về phía Thái hậu, dịu dàng mỉm cười: “Hoàng nhi sẽ xem, có điều nghe nói hôm qua mẫu hậu nhiễm phong hàn, hoàng nhi đã kêu người của ngự y viện qua đây. Hẳn là bọn họ sắp tới tẩm điện của mẫu hậu, người vẫn nên quay về thăm khám, để cho trẫm và biểu muội… Đều yên tâm.”
Nói đoạn, y lại cong môi nhìn về phía Kiều Nhung: “Biểu muội cảm thấy thế nào?”
Kiều Nhung sửng sốt, nàng chớp chớp hai mắt, sau đó gật đầu.
Thân thể của Thái hậu quả là rất quan trọng.
Thái hậu thụ sủng nhược kinh, cảm động muốn rơi lệ.
Đã bao lâu rồi con trai bà không chủ động quan tâm bà cơ chứ?
Vì thế bà đứng lên, nói rằng: “Vậy thì ai gia sẽ đi về trước, ra ngoài lâu như vậy, quả nhiên cũng thấy mệt mỏi. Yến Nhi, con và A Nhung ở lại xem mấy bức tranh đó đi.”
Nói xong, Thái hậu dừng một chút, lại dặn dò tiếp: “Chăm sóc A Nhung cho tốt.”
Kỳ Yến mỉm cười, y gật đầu: “Mẫu hậu yên tâm.”
Lúc này Thái hậu mới thong thả rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT