Kiều Nhung nghe vậy, hai mắt sáng lên: “Ý cậu là giờ cậu có thứ mà mình yêu thích rồi sao?”
Tống Ca Nhiên gật đầu.
Kiều Nhung vui vẻ hỏi: “Nếu tôi tặng cho cậu, chúng ta sẽ trở thành bạn bè phải không?”
Tống Ca Nhiên im lặng trong chốc lát, tiếp tục gật đầu.
Kiều Nhung suy nghĩ một chút, cảm thấy như vậy thật là có lời, vì thế gấp không chờ nổi: “Vậy cậu thích cái gì? Tôi sẽ cố gắng tìm tới đây cho cậu.”
Tống Ca Nhiên nhìn vẻ mặt vui mừng khôn xiết của Kiều Nhung, nhẹ nhàng ngước mắt, trong mắt như có tình ý không che giấu nổi.
Đôi môi mỏng mấp máy, sau đó cậu ta thong thả mở miệng, nói rõ ràng: “Cậu.”
“…”
Kiều Nhung sửng sốt.
Bàn tay túm lấy tay Kiều Nhung siết chặt, kéo cô ngã vào trong lòng mình.
Mùi hương nhàn nhạt bao phủ khắp không gian.
Một bàn tay khác của Tống Ca Nhiên nhẹ nhàng ôm vòng lấy vòng eo của Kiều Nhung, sau đó hơi dùng lực, ôm siết cô trong lòng, tiếng nói mềm mại nhẹ nhàng, như thể lời dụ dỗ:
“Tôi thích cậu, cậu làm bạn gái của tôi được không?”
Kiều Nhung vẫn ngây ra, chẳng biết phải làm sao.
Cô khẽ chớp mắt, không dự liệu được chuyện này, không biết nên trả lời như thế nào.
Cầu Cầu điên cuồng gào thét bên tai: [Wow wow wow! Mau đồng ý đi! Ký chủ à! Bạn gái cũng là bạn đó!]
Kiều Nhung nghe vậy thì hơi ngẩng đầu, nhìn về phía Tống Ca Nhiên, cậu ta bây giờ trông có vẻ căng thẳng, cô đột nhiên hỏi: “Bạn gái, là giống như Tề Manh Manh với lớp phó học tập sao?”
Tống Ca Nhiên cũng hơi sửng sốt, cậu ta nhìn Kiều Nhung, tựa như suy nghĩ điều gì, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy.”
Kiều Nhung nhớ lại lời Tề Manh Manh về chuyện bạn trai bạn gái hay làm, cảm thấy như vậy cũng rất vui, hơn nữa còn có thể gần gũi với Tống Ca Nhiên. Cô không hề do dự, dứt khoát đồng ý.
“Được, tôi sẽ làm bạn gái của cậu.”
Tống Ca Nhiên nhìn cô quyết đoán như vậy thì khựng lại, chớp đôi mắt.
Phải khá lâu cậu ta mới định thần lại.
Trong đôi mắt của Tống Ca Nhiên ngập tràn niềm hạnh phúc, sáng tựa sao trời, cả khuôn mặt lẫn vành tai đều ửng đỏ.
Kiều Nhung nhìn cậu ta, thấy tò mò, lại hỏi Cầu Cầu: “Có phải làm bạn trai bạn gái thì phải đỏ mặt không, ta còn tưởng rằng Tống Ca Nhiên khác mọi người cơ.”
Cầu Cầu đỡ trán.
Kiều Nhung đang nghĩ tại sao mặt mình không đỏ, đột nhiên lại cảm thấy bờ môi mình mềm mại ấm áp lạ thường.
Giống như kẹo bông gòn.
Kiều Nhung ngẩn người.
Tống Ca Nhiên khẽ khàng, kìm lòng không được mà hôn nhẹ lên môi cô, sau đó vuốt ve mái tóc cô, rồi đẩy cô ra khỏi phòng bếp.
“Phòng bếp nhiều dầu mỡ, không cần vào đâu.”
Sau đó cậu ta đỏ mặt đóng cửa phòng bếp, tiếp tục làm cơm.
Kiều Nhung đứng ở cửa phòng bếp giơ tay sờ khóe môi mình, chẳng biết vì sao lại thấy mặt và tai mình bắt đầu nóng lên.
Cầu Cầu tức khắc cười ha hả: [Ký chủ! Mặt cô cũng đỏ kìa!]
Kiều Nhung: “…”
( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Kiều Nhung: Vì sao Tề Manh Manh không nói bạn trai bạn gái còn phải làm chuyện này?
Cầu Cầu như đọc được băn khoăn của Kiều Nhung, vì thế nó thẹn thùng giải thích nói: [Ký chủ, ở vị diện này, ý nghĩa của bạn trai bạn gái tương đương với tiên lữ ở chỗ chúng ta, cho nên hôn môi là điều hết sức bình thường, cô phải làm quen mới được.]
Kiều Nhung: “…”
Cô có cảm giác bị hố.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT