Cô của Đoạn Úc thuộc tuýp phụ nữ mạnh mẽ giỏi giang, bà ấy đã tự mở một công ty chứng khoán, sự nghiệp rất thành công, khiến cho rất nhiều công ty nhỏ phải lao đao.

Bà rất quan tâm tới người cháu trai duy nhất là Đoạn Úc. Khi trước ông Đoạn đột nhiên muốn để Đoạn Úc cưới Kiều Nhung, bà đã cực lực phản đối, cho rằng cuộc đời của anh nên để cho anh làm chủ, cho nên không hề muốn gặp Kiều Nhung.

Bây giờ bỗng dưng nghe nói tình cảm của Đoạn Úc và người vợ này có chuyển biến tốt, bà cũng không tin lắm, bèn sắp xếp thời gian về nhà cũ một chuyến.

Cô của Đoạn Úc vốn tưởng rằng cậu cháu trai không hiểu tình trường của mình đã gặp phải một cô gái tâm cơ, nham hiểm nên mới bị gài bẫy. Vậy mà vừa vào đến cửa, bà lại trông thấy một cô gái xinh xắn đáng yêu, hai tay ôm một ly sữa bò, cô ngồi ở trên sô pha, ngoan ngoãn nở nụ cười.

Còn cháu trai ruột của bà lại thản nhiên vô cùng, tư thái ngồi cạnh cô bé kia vô cùng dữ dằn, cảm giác muốn chiếm hữu cao ngút trời.

Đoạn Giai: “…”

Đây thật sự là một “tiểu bạch thỏ” vô tư sao?

Sắc mặt Đoạn Giai trở nên phức tạp.

Cậu cháu trai đã lâu không gặp cũng chỉ là nhàn nhạt chào hỏi: “Cô ạ.”

Nhưng cô bé kia vừa nghe thấy đã quay người về phía bà, ngọt ngào gọi tiếng: “Con chào cô, con là Kiều Nhung ạ.”

Đoạn Giai cười bảo: “Chào Nhung Nhung nhé, cô muốn gặp con từ lâu rồi, nhưng lại chẳng không có thời gian, cuối cùng hôm nay cũng gặp được con rồi.”

Nói xong, bà lại lấy một bao lì xì từ trong túi đưa cho cô.

Kiều Nhung chỉ mìm cười, không hề duỗi tay ra nhận.

Đoạn Giai hơi nhíu mày, tò mò nhìn cô, đang muốn nói cái gì, Đoạn Úc đã nắm lấy tay Kiều Nhung, đặt bao lì xì vào đó.

Đoạn Giai sững sờ.

Trong tay Kiều Nhung bỗng dưng có thêm một bao lì xì, cô ngẩn người, sau đó lễ phép nói lời cảm ơn: “Cảm ơn cô ạ.”

Đoạn Úc cũng lên tiếng giải thích: “Cô à, Nhung Nhung đang tạm mất đi thị giác, cô thứ lỗi cho cô ấy nhé.”

Đoạn Giai sửng sốt.

“Chuyện này… sao con lại bị như vậy?”

Hai mắt Đoạn Úc tối sầm, anh trả lời: “Cô ấy gặp phải tai nạn xe cộ.”

Đoạn Giai sững sờ, bà nhìn Kiều Nhung thêm lần nữa, nhận ra cô vẫn luôn mỉm cười, trên khuôn mặt không có chút buồn rầu nào, bà đột nhiên cảm thấy có thiện cảm: “Không sao hết, đều là người một nhà, không cần để ý tiểu tiết như vậy.”

Đoạn Giai tiếp tục hàn huyên với Kiều Nhung đôi câu, biết hai mắt cô không nhìn được mà tối hôm qua còn lên sân khấu biểu diễn, trong lòng bà càng lúc càng yêu mến cô cháu dâu này.

Nếu Kiều Nhung biết suy nghĩ trong lòng bọn họ, nhất định sẽ cảm thấy rất khó hiểu.

Rõ ràng cô chỉ muốn nắm bắt thời cơ để hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.

Nói chuyện được một lát, Đoạn Giai đột nhiên nhớ tới chuyện gì, bà nhìn Kiều Nhung một cái, sau đó trộm kéo góc áo Đoạn Úc, nói rằng: “Cô vừa chạm mặt cô tiểu thư nhà họ Tống kia ở sân bay, con bé còn nói bóng gió tình trạng của con với Nhung Nhung nữa.” ( truyện trên app T𝕪T )

Đoạn Úc nghe xong khẽ nhíu mày, rồi lại thản nhiên đáp: “Cô ấy biết chừng mực, nhà họ Tống cũng sẽ không để cô ấy làm xằng làm bậy.”

Đoạn Giai thấy thái độ của anh như vậy thì khẽ cười: “Cũng phải, cô bé kia bị nhà họ Tống chiều hư, nhưng cũng không có gan làm càn đâu.”

Đoạn Úc không phản bác.

Kiều Nhung ở nhà cũ của nhà họ Đoạn cả ngày, ăn xong cơm chiều mới theo Đoạn Úc về nhà.

Trước khi đi, cô còn bị lão gia tử túm lấy tay, dặn rằng phải thường xuyên về thăm.

Kiều Nhung ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Trên đường về nhà, Đoạn Úc đột nhiên hỏi cô: “Em có muốn về nhà mình chút không? Anh có thể chở em đi.”

Kiều Nhung ngẩn người, lúc này mới nhớ tới người nhà của nguyên chủ.

Bởi vì khi trước nguyên chủ nhất quyết muốn vào giới giải trí, cho nên người nhà không phản đối nữa, nhưng lại cắt đứt nguồn tiền của cô, cũng cắt đứt phương thức liên hệ, muốn để cô tự hiểu ra rồi ngoan ngoãn về nhà.

Cho nên Kiều Nhung đã bị người nhà đặt vào danh sách đen, không thể nào chủ động liên lạc với bọn họ.

Thậm chí đến bây giờ, cô cũng coi như nổi tiếng, nhưng người nhà cũng không muốn liên lạc với cô…

Nghĩ đến đây, Kiều Nhung lại lắc đầu: “Bọn họ không muốn gặp em.”

Đoạn Úc nghe vậy bèn dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía cô.

Dáng người mảnh khảnh của cô ẩn hiện bóng tối, lúc tỏ lúc mờ dưới ánh đèn nê ông, gò má được đèn pha chiếu sáng rõ, nhưng lại không trông rõ vẻ mặt.

Đoạn Úc đưa mắt nhìn xa xăm, nhàn nhạt nói: “Vậy không gặp nữa.”

Dừng một chút, anh lại tỏ vẻ cố chấp mà tiếp lời: “Em chỉ cần có anh là đủ rồi.”

Kiều Nhung chớp hai mắt, cô khẽ ừ một tiếng, quả thật Đoạn Úc là quan trọng nhất.

Đoạn Úc mỉm cười nhìn cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play