Tan tầm hôm nay, Tống Ca Nhiên quả thực nhận được thư báo mời tới phòng học chuyên dụng để ôn thi.
Kiều Nhung cũng thu dọn sách vở, đang chuẩn bị rời đi, Tề Manh Manh ở phía sau gọi cô lại.
“Nhung Nhung, cậu muốn học bổ túc không?”
Kiều Nhung kinh ngạc quay đầu, liền nhìn thấy Tề Manh Manh đứng chung một chỗ với lớp phó học tập.
Gương mặt Tề Manh Manh ửng đỏ: “Cao Thành khi nãy nói muốn bổ túc cho mình, cậu có muốn tham gia với chúng mình không… Khi nãy thấy mấy bài thi của cậu đều trống trơn.”
Kiều Nhung vui vẻ nói: “Thật sự có thể sao?”
Quả là cô cũng gặp vài chỗ khó.
Tuy rằng trước đó Tống Ca Nhiên nói có vấn đề thì tìm cậu ta, nhưng bây giờ cậu ta bận rộn như vậy, cô không thể làm phiền cậu được.
Tề Manh Manh gật gật đầu, sau đó nháy mắt với lớp phó học tập.
Cao Thành thấy hơi bất đắc dĩ mà nhìn cô nàng.
Nhưng Kiều Nhung hoàn toàn không nhận ra mình đã trở thành một cái bóng đèn cực đại, vui vẻ ngồi xuống, lôi hết sách giáo khoa và đề thi của mình ra.
Cầu Cầu: … Ký chủ thật là hồn nhiên.
Hai giờ đồng hồ trôi qua.
Tới khi Kiều Nhung giải đáp hết thắc mắc của mình, mới phát hiện trời cũng đã tối
Kiều Nhung quay đầu, đang muốn nói mấy lời với Tề Manh Manh, lại phát hiện cô nàng và lớp phó học tập đang cúi đầu giải chung một đề.
Giọng nói của lớp phó học tập mềm nhẹ, tựa như sợ làm người nghe kinh động, mà Tề Manh Manh cũng có bộ dáng ngượng ngùng.
Kiều Nhung chớp chớp mắt: “… Cầu Cầu, ta vẫn luôn cảm thấy hai người bọn họ rất kỳ quái.”
Cảm tạ trời phật, cuối cùng cô cũng nhận ra.
Kiều Nhung buồn bực nói: “Mỗi lần Manh Manh ở bên lớp phó, cậu ấy sẽ đỏ mặt, lớp phó cũng ngượng ngùng ấp úng.”
Cầu Cầu: [Đương nhiên rồi ký chủ, hai người bọn họ là quan hệ bạn trai bạn gái.]
Kiều Nhung nghi hoặc: “Bạn trai bạn gái sao?”
Cầu Cầu: [Chính là…]
Lời của hệ thống còn chưa dứt đã bị tiếng mở cửa phòng học cắt ngang. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Ngay sau đó, một giọng nói lãnh đạm truyền tới, dường như còn mang theo vẻ tức giận mơ hồ.
“Các cậu đang làm gì vậy?”
Ba người quay đầu lại nhìn.
Là Tống Ca Nhiên.
Cậu ta đứng ở cửa sau của phòng học, một tay vác cặp sách, một bàn tay khác vẫn còn duy trì tư thế gõ cửa.
Tống Ca Nhiên hơi nheo mắt, cậu ta đảo mắt nhìn ba người bọn họ, ánh mắt ngừng ở trên người lớp phó học tập một chốc, sau đó dời qua chỗ Kiều Nhung, ánh nhìn sâu thăm thẳm.
“Vì sao không trở về nhà?”
Cậu ta tiếp tục hỏi.
Tề Manh Manh và lớp phó học tập đều không hiểu chuyện gì mà nhìn nhau.
Kiều Nhung sững người, cô ngoan ngoãn trả lời: “Tôi có mấy chỗ không hiểu, cho nên ở lại hỏi lớp phó học tập một chút.”
Kiều Nhung vừa dứt lời liền thấy vẻ mặt Tống Ca Nhiên trở nên càng thêm lạnh lẽo, cậu ta như biến thành con mãnh thú bị xâm phạm lãnh thổ, cả người tỏa ra vẻ âm u.
Cả ba người đều rùng mình.
Tống Ca Nhiên chậm rãi đi tới, đứng ở trước mặt Kiều Nhung, cậu ta hơi cúi đầu, đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm vẻ mặt của Kiều Nhung, lạnh lùng cất tiếng: “Không phải tôi đã nói nếu có gì không hiểu thì hỏi tôi sao?”
Kiều Nhung tự dưng lại thấy chột dạ, cô khẽ liếm môi, nhỏ giọng nói: “Tôi sợ quấy rầy đến cậu mà…”
Dù sao cuộc thi đó rất quan trọng.
Hơn nữa vấn đề cô gặp phải lớn bé đủ cả, thật sự rất nhiều, nếu cứ không hiểu lại chạy đi tìm Tống Ca Nhiên, vậy thì thật là tốn thời gian của cậu ta.
Tống Ca Nhiên không nói chuyện hồi lâu, chỉ lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt âm trầm bí ẩn.
Kiều Nhung cũng nhìn thẳng cậu ta, bằng đôi mắt sáng như sao.
Một lát sau, cậu ta khẽ thở dài, như thể thỏa hiệp, Tống Ca Nhiên từ tốn nói: “Tôi không thấy mình bị quấy rầy đâu.”
Dừng một chút, cậu ta cúi người, duỗi tay kéo cổ tay Kiều Nhung, kéo cô đi khỏi phòng học: “Về nhà đi.”
Hai người còn lại trong lớp bốn mắt nhìn nhau, thần sắc khiếp sợ giống hệt nhau.
Kiều Nhung ngoan ngoãn theo đuôi Tống Ca Nhiên.
Cô nhìn cậu thiếu niên lạnh như băng, thấy khó hiểu nên hỏi Cầu Cầu: “Bởi vì ta không hỏi Tống Ca Nhiên, cho nên ngài ấy mới tức giận như vậy sao?”
Cầu Cầu không biết nên nói như thế nào với ký chủ.
Tình cảm phải chậm rãi, phải được soi đường dẫn lối, không thể vội kết luận rằng thiếu chủ đang ghen tuông.
Cầu Cầu chần chừ nói: [Đại khái là thế, về sau ký chủ nhớ rõ, cứ nghe lời thiếu chủ là được.]
Nghe lời là được sao?
Kiều Nhung nghĩ ngợi, dùng bàn tay bị túm lấy quơ qua quơ lại: “ Bạn học Tống.”
Tống Ca Nhiên dừng bước, lại không hề buông tay mà xoay người nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ mở: “Sau này gọi tên của tôi.”
Kiều Nhung chớp mắt, ngoan ngoãn gọi: “Tống Ca Nhiên.”
Tống Ca Nhiên dừng một lát, cậu ta hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng hít một hơi, sau đó nhàn nhạt đáp: “Ừm.”
Kiều Nhung tiếp lời: “Tống Ca Nhiên, cậu đừng giận nữa được không, về sau tôi sẽ nghe lời.”
Tống Ca Nhiên sửng sốt, bàn tay nắm lấy cổ tay Kiều Nhung đột nhiên tự siết chặt, vẻ lấp lánh trong mắt khẽ đong đưa dưới ánh trăng nhàn nhạt, giọng Tống Ca Nhiên trầm khàn: “Về sau… cậu sẽ nghe lời sao?”
Kiều Nhung ngoan ngoãn gật đầu: “Phải, cho nên cậu đừng giận tôi nữa, được chứ?”
Tống Ca Nhiên hơi rũ mắt, hàng mi dài nhẹ động đậy, sau một lúc lâu, cậu ta mới nhẹ giọng nói: “Tôi không có giận cậu.”
Chỉ là tự giận mình mà thôi.
Kiều Nhung kinh ngạc: “Hử?”
Tống Ca Nhiên xoay người, tiếp tục kéo cô đi vào khu trông xe đạp.
Sau khi tìm thấy xe, Tống Ca Nhiên buông cổ tay của cô ra, cậu ta vừa mở khóa xe đạp vừa nói: “Sau này tôi sẽ không lên lớp ôn tập cho kỳ thi, hôm nào cậu cũng có thể hỏi bài tôi.”
Kiều Nhung hoảng sợ: “… Vì sao vậy? Tôi cũng không có nhiều câu muốn hỏi lắm.”
Tống Ca Nhiên không giải thích cái gì, mà chỉ nói: “Không sao cả, vấn đề gì cũng được hết.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT