Vì để bảo đảm sự an toàn cho Kiều Nhung, tổ tiết mục lại sắp xếp sân khấu thêm một lần nữa.

Khi đạo diễn phổ biến kịch bản cho mọi người trong trường quay, ông còn nói rằng mình đã sắp xếp người đưa cô lên sân khấu.

Kiều Nhung nghe vậy lễ phép nở nụ cười: “Cảm ơn đạo diễn.”

Tổng đạo diễn vội vàng xua tay nói không cần, sau đó đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn Kiều Nhung với mấy vị khách mời cố định.

Kiều Nhung ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, nghe bọn họ tự giới thiệu bản thân và ca khúc mình định hát.

Nữ ca sĩ ngồi bên cạnh đột nhiên quay sang hỏi cô: “Kiều Nhung, lát nữa em hát bài nào vậy?”

Kiều Nhung ngẩn người, cô nghiêng đầu về phía người vừa nói, tỏ vẻ phân vân.

Nữ ca sĩ thấy cô như một chút nai nhỏ lạc đường, không hiểu sao lòng lại mềm như bún.

Cô mỉm cười: “Chị là Hứa Oánh Ngọc, em đừng sợ, mọi người ở đây đều rất tốt.”

Hứa Oánh Ngọc là vợ của đạo diễn nổi danh Sở Tùng, đồng thời cũng là người đoạt giải âm nhạc trong tinh quang đại điển năm kia.

Kiều Nhung hơi cong môi, cô lắc đầu: “Cảm ơn chị Hứa, em không sợ, làm quen một lát sẽ ổn thôi.”

Hứa Oánh Ngọc thấy cô ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, trong lòng càng lúc càng tràn đầy tình thương của mẹ.

Chị cười hỏi: “Lát nữa em muốn hát “Tuyệt” sao? Chị rất thích bài hát này, rất dễ nghe.”

Kiều Nhung gật đầu: “Một bài là “Tuyệt”, một bài đầu là “Phòng trống”.

“Phòng trống” chính là bài hát Tống Trạch viết khi xưa.

Mỗi kỳ, khách mời ngẫu nhiên được phép thể hiện hai bài hát, Kiều Nhung cũng phân vân một lát, đột nhiên nghĩ rằng mình sắp hợp tác với Tống Trạch rồi, vậy thì nên hát lại ca khúc “Phòng trống” này một lần nữa cho chỉn chu.

Hứa Oánh Ngọc cũng biết chuyện này, trong lòng chị cũng bắt đầu háo hức chờ mong.

Hứa Oánh Ngọc nhìn Kiều Nhung, trông cô vô cùng ngoan ngoãn, không thích chủ động nói chuyện, không nhịn được mà tò mò.

Thì ra Đoạn Úc thích kiểu người ngây ngô dịu dàng thế này sao?

Hơn nữa Kiều Nhung cũng có vẻ rất dễ bắt nạt…

Chị nghĩ ra câu chuyện tổng tài và người vợ nhỏ bé đáng yêu, trong lòng càng lúc càng háo hức.

Đang lúc Hứa Oánh Ngọc gào thét trong lòng, Kiều Nhung đột nhiên mở chai sữa bò tài trợ của chương trình, cô mở nắp, ngẩng đầu uống một ngụm, uống xong bèn lau khóe môi dính sữa, cô dùng đầu lưỡi màu hồng nhạt liếm môi, sau đó thỏa mãn nheo mắt lại.

Giống như một chú mèo con lười biếng đáng yêu.

Hứa Oánh Ngọc tức khắc cảm thấy mình sắp bị sự đáng yêu của cô mê hoặc.

Chị không kìm nổi mà túm lấy tay Kiều Nhung, buột miệng thốt lên: “Trời ạ em đáng yêu quá đi!”

Lời này vang vọng khắp phòng nghỉ, ánh mắt mọi người đều đổ dồn lại đây.

Kiều Nhung cũng ngây người.

Hứa Oánh Ngọc phản ứng lại, có chút xấu hổ mà ho khan, đang muốn cứu cánh bằng một câu gì đó.

Cửa phòng nghỉ đột nhiên có tiếng gõ.

Mọi người yên ắng trở lại.

Cửa vừa mở ra, Đoạn Úc mặc tây trang màu xanh lam đứng ở cửa, một tay đút túi quần, tư thái vô cùng ưu nhã.

Mọi người trong phòng nghỉ đều đứng lên chào hỏi anh.

Đoạn Úc nhàn nhạt gật đầu, đảo mắt nhìn quanh, trông thấy Hứa Oánh Ngọc nắm tay Kiều Nhung, đôi lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt có phần không vui.

Hứa Oánh Ngọc tức khắc chột dạ, chị cảm thấy mình như vừa đào góc tường nhà người ta, trông thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người của anh, chị cười gượng: “Đoạn tổng.”

Sau đó làm như không có chuyện gì mà buông tay Kiều Nhung.

Đoạn Úc khẽ gật đầu, đi đến trước mặt Kiều Nhung, rũ mắt nhìn cô.

Kiều Nhung cảm nhận được mùi hương quen thuộc, cô hơi thả lỏng một chút, ngọt ngào cất tiếng: “Đoạn Úc, anh tới rồi!”

Hai hàng lông mày của Đoạn Úc hơi giãn ra, đáy mắt đượm vẻ dịu dàng, khẽ khàng “ừ” một tiếng.

Anh thoáng nhìn bình sữa bò trong tay cô, lại nhìn đôi môi đỏ mọng còn hơi ướt của cô.

Hai mắt Đoạn Úc dần tối lại, anh dắt lấy tay cô, nói: “Chú mèo tham ăn này, mau về để chuyên gia trang điểm dặm lại phấn cho mình đi.”

Kiều Nhung ngoan ngoãn gật đầu, đứng dậy rời đi theo anh.

Những người còn lại trong phòng nghỉ trố mắt nhìn nhau một lát, không biết là ai đột nhiên cất lời cảm thán: “Đoạn tổng giữ vợ chặt thật đấy!”

Hứa Oánh Ngọc sờ tay mình, gật đầu tán đồng.

Chị chưa làm gì hết, mới nắm tay cô anh đã làm như mất sổ gạo rồi.



Mà bên này, Kiều Nhung vừa đi theo Đoạn Úc tới phòng nghỉ của mình, đã bị anh đè lên ván cửa.

Sau đó hơi thở ấm áp và bờ môi mềm mại phủ lên môi cô, triền miên mà thắm thiết.

Một lúc lâu sau, Kiều Nhung thở hổn hển mắng anh: “Không phải anh đưa em đi trang điểm sao?”

Đoạn Úc thản nhiên nói: “Vừa hay, cứ hôn xong đã, một lát nữa đỡ phải tô lại son môi.”

Kiều Nhung: “…”

Đoạn Úc thật là không biết xấu hổ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play