Kiều Nhung hoàn toàn nổi tiếng.
Theo đà nổi của cô, đủ loại lời mời ca hát và tài nguyên âm nhạc ùn ùn kéo tới.
Khi Mạc Tuyết gọi điện thoại tới, giọng điệu của chị ta cũng khó nén kích động.
“Tất cả các thông cáo của em chị đều đã xem qua, trong số đó, [Đêm của ca vương] là chương trình vô cùng có tiếng, tất cả những người tham gia show này đều thuộc lớp có thực lực, nhất định sẽ có lợi với tương lai của em.”
Kiều Nhung vừa nghe đã rục rịch trong lòng.
Dù sao đối với ca sĩ muốn đi lên bằng thực lực, hát live là chuyện không thể nào thiếu được.
Nhưng cô còn chưa kịp trả lời, Mạc Tuyết đã tỏ vẻ chút lo lắng: “Có điều… Đoạn tổng có cho em đi không?”
Kiều Nhung sửng sốt.
Cô tự hỏi một lát, khẽ cắn môi, kiên định nói: “Anh ấy sẽ đồng ý.”
Mạc Tuyết như thể đang đợi cô nói mấy lời này, cô ta vui vẻ tiếp lời: “Vậy giao cho em nhé! Nếu như không được thì cứ dùng mỹ nhân kế, chị tin ở em!”
Mạc Tuyết nói xong lời này bèn cúp điện thoại.
Kiều Nhung thấy chị ta cúp máy, cô im lặng vài giây, buông di động, bắt đầu tự hỏi xem nên thuyết phục Đoạn Úc ra sao.
Cô ngồi ở trên sô pha, đưa tay sờ hai mắt mình.
Gần đây trước mắt cô không còn đen kịt như trước, mà chỉ như là tiến vào một gian phòng tắt đèn, vô cùng tăm tối, không nhìn rõ lắm, nhưng cũng có thể lờ mờ hình dụng được mọi thứ.
Cứ thế mà tham gia một chương trình toàn người xa lạ không biết gì về tình trạng của mình, đây chẳng phải một ý hay.
Nên làm sao để Đoạn Úc yên tâm đây?
…
Khi Đoạn Úc về tới nhà, anh mới vừa mở cửa, một bóng người đã nhào tới.( truyện đăng trên app TᎽT )
Anh nhận cái ôm thân thiết của cô, trong lòng lại vô cùng hoảng sợ, vầng trán suýt nữa đã đổ mồ hôi lạnh.
“Sao lại gấp gáp như vậy? Nếu té ngã thì làm sao bây giờ?”
Kiều Nhung cười tủm tỉm: “Em sẽ không té ngã đâu, em biết anh ở chỗ này.”
Trái tim Đoạn nháy mắt hẫng một nhịp.
Anh biết cô đã có thể cảm nhận được vị trí của anh, chuyện này khiến cho anh thấy vui sướng vô cùng.
Nhưng anh vẫn rất lo sợ.
“Sau này đừng nghịch ngợm như vậy nữa, em muốn hù chết anh sao?”
Kiều Nhung nghe vậy thì ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Đoạn Úc thay giày xong liền kéo xốc cô lên như bế trẻ con, để cô nhìn thẳng về phía mình, anh nhìn chằm chằm đôi mắt cô, dò hỏi: “Sao hôm nay lại vui vẻ như vậy?”
Đôi tay Kiều Nhung ôm lấy cổ anh, cô cong môi, vui vẻ đáp: “Có rất nhiều chương trình truyền hình mời em tới tham gia!”
Đoạn Úc khẽ nhíu mày: “Em muốn đi sao?”
Kiều Nhung gật đầu, rồi lại lắc đầu, nghiêm túc nói: “Em chỉ muốn tham gia một chương trình thôi.”
Đoạn Úc không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Tuy rằng Kiều Nhung không nhìn thấy vẻ mặt của anh, cô vẫn có thể cảm nhận được khí tức quanh mình lạnh dần, sự im lặng của anh nói rõ một điều, rằng anh rất không vui.
Cô mím môi, hai tay ôm cổ anh khẽ đong đưa, ngoan ngoãn mở lời: “Em muốn tham gia mà, anh đi cùng em có được không?”
Hai mắt Đoạn Úc tối sầm, giọng nói trầm thấp: “Hai mắt của em không nhìn thấy gì, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao? Lỡ như…”
Anh không nói được nữa.
Anh không dám tưởng tượng hậu quả của việc đó.
Kiều Nhung nở nụ cười, thái độ có phần ỷ lại vào anh: “Em biết sẽ hơi nguy hiểm, nhưng nếu có anh ở đó, em sẽ không sợ.”
Dừng một chút, cô lại tiếp tục hỏi: “Anh đi với em được không?”
Đoạn Úc nhìn chằm chằm cô.
Một lúc sau, anh bắt đầu nhụt chí.
Anh đặt cô ở trên sô pha, sau đó cúi người, áp trán mình lên trán cô, hai mắt trông nhau, giọng điệu ẩn chứa cảm xúc vô cùng phức tạp: “Chỉ được tham gia một chương trình thôi.”
Kiều Nhung ngoan ngoãn gật đầu.
Đoạn Úc khẽ thở dài, anh hơi cúi đầu, che đi vẻ lo lắng trong mắt mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT