Kiều Nhung đi theo Đoạn Úc ra khỏi bệnh viện.

Sau khi ngồi vào xe, Đoạn Úc đột nhiên nghiêng người, tay anh vòng qua người cô, kéo đai an toàn đeo cho cô.

Thắt dây an toàn xong, anh vẫn không rời đi, mà tiếp tục cúi đầu ghé lại gần bên cô.

Hơi thở ấm áp kia phả vào chóp mũi cô, khiến cho cô ngứa ngáy tê dại.

Kiều Nhung ngẩn người, cô hơi lùi về phía sau, nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Đoạn Úc lẳng lặng nhìn cô, buông một câu hỏi không đầu không cuối: “Em muốn hát tình ca với Tống Trạch tới vậy sao?”

Kiều Nhung thấy khó hiểu: “Chỉ là nam nữ hát chung một bài mà thôi.”

Đoạn Úc cười lạnh: “Em nghĩ bài của anh ta không phải tình ca sao?”

Kiều Nhung: “…”

Cô thật sự không biết nhạc của Tống Trạch đều là thể loại này.

Cô thấy hơi do dự: “Chỉ là ca hát mà thôi.”

Đoạn Úc im lặng một lát, vẫn không nhịn được mà nói ra miệng: “Sao em lại thích ca hát như vậy chứ?”

Trước đây anh chỉ nghĩ rằng cô muốn làm minh tinh, muốn nổi tiếng

Vì lý do này, ban đầu anh chỉ gom hết tài nguyên dồn cho cô, cũng mặc kệ tài nguyên như vậy có hợp với cô không.

Tới khi chuyện ngày hôm qua xảy ra, anh xem xét kỹ càng bình luận trên mạng, mới biết cô đã bị người ta bôi đen thành như thế.

Nhưng hình như cô không hề hay biết mấy chuyện này.

Cũng có thể nói rằng cô không thèm để ý.

Trước sau như một, cô chỉ dồn hết tâm huyết của mình vào việc ca hát.

Như thể trên thế giới này, không có gì có thể khiến cho ước mơ ca hát của cô tàn lụi.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng quả thật, anh rất ghét cảm giác này.

Kiều Nhung nghe thấy câu hỏi của anh, cô nhớ lại tâm tình của nguyên chủ, nghiêm túc trả lời: “Vì em muốn bài hát mà mình thể hiện được thật nhiều người đón nhận.”

Đoạn Úc sững sờ, tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao em phải một hai nỗ lực hết mình như vậy?”

Thậm chí không màng thân thể của mình.

Kiều Nhung chớp hai mắt, thành thật trả lời: “Bởi vì em muốn thành công trong vòng một năm.”

Đoạn Úc khá kinh ngạc: “Sao lại gấp gáp như thế?”

Kiều Nhung mím môi, tỏ vẻ ngượng ngùng: “Đây là hạn định trong giao kèo của chúng ta.”

Đoạn Úc: ?

Anh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, suy đi nghĩ lại.

Anh đã giao kèo với cô như vậy khi nào?

Chẳng nhẽ là giao kèo…

Đoạn Úc nhíu mày, anh tự hỏi một lát, đột nhiên nhớ tới bản hợp đồng mới lấy ra xem ngày hôm qua.

Đó là giao kèo hai người họ định ra vào ngày đăng ký kết hôn, giấy trắng mực đen ghi rõ rành rành hạn định và nội dung thỏa thuận.

Từng câu từng chữ vừa cứng ngắc vừa sắc bén.

Chính anh đã vạch ra lằn ranh khó xóa bỏ giữa hai người.

Khi trước soạn hợp đồng này anh hờ hững bao nhiêu, tối hôm qua khi đọc lại, anh lại càng đau đớn bấy nhiêu.

Những thỏa thuận trong hợp đồng như một lưỡi dao sắc lẹm, chém hàng ngàn hàng vạn nhát vào tim anh, tới khi con tim đầm đìa máu tươi, tột cùng khổ sở.

Một khắc ấy, anh chỉ thấy mệt mỏi, bất lực, thậm chí không dám trở về phòng tìm cô, chỉ dám đợi tới khi cô ngủ mới khẽ chạm vào cô, tự ban cho mình sự an ủi ngắn chẳng tày gang…



Trong những điều lệ của hợp đồng, chính miệng anh nói, anh sẽ chỉ nâng đỡ cô một năm, một năm sau đó…( truyện đăng trên app TᎽT )

Hai mắt Đoạn Úc tối như vực thẳm, anh nắm chặt lấy tay Kiều Nhung, nhìn cô không rời mắt, khó khăn lắm mới mở lời được: “Em muốn ly hôn với tôi sao?”

Kiều Nhung không kịp phòng bị, hai bàn tay nhỏ liền bỗng nhiên bị siết chặt.

Vì đau đớn, cô vô thức nhíu mày.

Đôi mắt Đoạn Úc tức khắc chỉ còn bóng tối, trong lòng anh chỉ còn hoảng loạn và sợ hãi, hàng mi cũng bắt đầu run rẩy.

Anh hít thở không đều, khí tức xung quanh càng lúc càng đáng sợ, từng câu từng chữ phát ra đều như có gai nhọn cứa nát cổ họng anh: “Em muốn ly hôn với tôi thật sao?”

Kiều Nhung cảm nhận được khí lạnh lan tỏa khắp nơi xung quanh mình, cô bèn hỏi: “Anh không muốn ly hôn sao?”

Bàn tay nắm chặt tay cô bỗng nhiên siết chặt.

Kiều Nhung khẽ kêu đau.

Đoạn Úc sửng sốt, đột nhiên lạnh giọng “a” một tiếng. Đột nhiên anh cúi đầu hôn lên môi cô, bắt đầu dùng sức cắn xé, gặm mút, động tác không hề dịu dàng như trước kia. Có vẻ như Đoạn Úc đang muốn cho cô thấy dáng vẻ của mình khi nổi cơn điên.

Kiều Nhung bị nụ hôn này dọa cho sợ khiếp vía.

Cô ngây người, trợn tròn hai mắt, sau đó bắt đầu khóc nức nở, chống cự theo bản năng, bàn tay nhỏ không ngừng giãy giụa muốn tránh thoát khỏi anh.

Cô cũng quay mặt đi, muốn tránh nụ hôn của anh.

Hình như Đoạn Úc bị hành động này chọc giận, càng mất khống chế hơn.

Anh nhấc cánh tay khác của mình lên, nắm lấy cằm cô dễ như bỡn. Anh dùng lực ép cô phải xoay mặt về chỗ cũ, sau đó lại tiếp tục xâm chiếm bờ môi cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play