Tia chớp xẹt qua bầu trời trước, sau đó tiếng sấm mới khoan thai đến muộn.
Tiếng sấm bức bách này, Kỷ Tuân nhìn ông chủ Ngô, đột nhiên hỏi:
"Ông cảm thấy chúng tôi là con cháu của ai?"
Ông chủ Ngô kinh ngạc, thế nhưng ngay lập tức, một loại phẫn nộ dường như đang ấp ủ dưới nỗi sợ hãi của hắn, hắn không chút do dự mà xác định: "...Con cháu của Chử Hưng Phát!"
Con cháu của Chử Hưng Phát.
Thực ra cũng không sai. Tôi đúng là cháu của Chử Hưng Phát. Kỷ Tuân ngẫm nghĩ.
Anh lại nhìn về phía ông chủ Ngô, chậm rãi hỏi: "Trên thuyền chỉ có sáu căn phòng, giả sử cả sáu người các ông đều là kẻ được lợi, vậy thì vẫn còn ba người. Phùng Tứ Long đã chết, Chử Hưng Phát đã trốn, người cuối cùng đâu? Chân của các ông đều không bị thương, Lư Khôn cùng Dụ Phàm Hải cũng vậy, người cuối cùng là Ô Nhạc Nhạc đúng không, tại sao không đoán là ông ta? Tại sao không đoán là con cháu của Phùng Tứ Long đã bị các ông giết chết? Có phải các ông đã nhổ cỏ tận gốc rồi không."
Một tia đau đớn hiện lên trên khuôn mặt của ông chủ Ngô.
Nhưng trên khuôn mặt đầy vết đồi mồi cùng nếp nhăn của hắn, chút đau đớn kia cũng không nổi bật đến thế, chỉ là một chút đau đớn, một sự phản bội tầm thường trong cuộc đời làm nhiều việc ác dài đằng đẵng của hắn mà thôi.
Kỷ Tuân lại hỏi: "Trong tay Lư Khôn có một cái quạt làm bằng xương, có phải là xương của Hoắc Tê Huỳnh không? Là tín vật gì sao? Nói cho tôi tác dụng của nó."
Một tia kỳ quái lại hiện lên trên khuôn mặt của ông chủ Ngô.
Một tia kỳ quái hoàn toàn không phù hợp với nỗi sợ hãi cùng lòng căm giận của hắn.
Một tia kỳ quái có thể nói là thoải mái đến lạ thường.
Hai lần, đã hai lần ông chủ Ngô lộ ra vẻ mặt không nên lộ ra này.
Rốt cuộc vẻ mặt này đại biểu điều gì? Kỷ Tuân nghĩ. Cảm giác quen thuộc tựa như đã từng gặp qua này đến từ đâu?
Ông chủ Ngô im lặng một lát rồi viết: "Ngày ấy, ngày 22 tháng 4, cũng chính là ngày cô Hoắc qua đời. Chúng tôi lưu luyến cô Hoắc... Trùng hợp, Phùng Tứ Long lại nói đến nước này, mọi người dứt khoát đặt nghĩa lên đầu, uống máu ăn thề đi! Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, tuy không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng chuyện chết cùng năm cùng tháng cùng ngày. Thế là chúng tôi kết nghĩa anh em, kết nghĩa anh em phải có nghi thức, tốt nhất nên có tín vật, vì vậy chúng tôi... Dùng thi thể của cô Hoắc... Mỗi người chúng tôi đều có một đoạn xương làm pháp khí của Ma Tổ nương nương. Chúng tôi đã giao ước, sau này nếu bất cứ ai gặp khó khăn, chỉ cần lấy ra vật này, những người khác sẽ giúp đỡ vô điều kiện. Đây là ràng buộc, cũng là nhân chứng cho chúng tôi."
Nói hay hơn hát.
Nhân chứng của bọn họ là thi hài của người khác, ràng buộc của bọn họ lại càng không thắng nổi tranh giành lợi ích.
"Con thuyền này được tạo nên như thế nào?"
"Tôi không biết quá rõ, chỉ theo sau bọn họ kiếm tiền. Ban đầu tôi theo anh Long, anh Long dấn thân vào xã hội đen, sau đó xã hội đen không dễ sống, Dư Hải bắt đầu buôn bán ở Hong Kong cùng Thâm Quyến, kiếm được khá nhiều tiền. Thật ra lúc đó, chúng tôi đã kiếm đủ tiền rồi... Nhưng tiền nào có lúc đủ. Sau đó, ông Liễu bắt đầu buôn người, dần dần chuyển sang buôn bán nội tạng... Càng ngày càng cao cấp hơn, tôi cũng không tham gia nữa, chỉ lấy tiền hoa hồng hàng năm." Ông chủ Ngô viết.
"Các ông tụ họp vào thời gian nào? Vì sao lại có phòng trống."
"Chúng tôi gặp nhau hàng năm, vào sinh nhật của Ma Tổ, những lúc khác cảm thấy muốn gặp mặt cũng sẽ gặp mặt, có khi một năm hai lần, có khi hai năm một lần, không nhất định. Còn phòng trống trên thuyền... Từ lúc con thuyền này được dựng nên, Lư Khôn đã không tham gia với chúng tôi. Hắn say sóng, nhưng nếu gặp nhau trên đất liền, hắn sẽ đến. Dư Hải nói hắn chỉ muốn buôn lậu, không muốn dính dáng vào con đường làm ăn của ông Liễu, nói không có tình người... Dư Hải ấy à, cực kỳ giả nhân giả nghĩa, rõ ràng lúc buôn lậu cũng ra tay vô cùng tàn nhẫn. Cơ mà hắn cũng đã nhận được báo ứng, hắn sinh được một đứa con trai, là dòng độc đinh, nhưng vừa sinh ra đã mắc bạch tạng, khiến hắn quá sợ hãi, cũng từ đó mà rửa tay quy ẩn, bắt đầu làm từ thiện, nói hành thiện tích đức cho con trai, nuôi dạy con trưởng thành."
Những chuyện này rất dài, ông chủ Ngô viết rất lâu.
"Lưu Ngôn không làm khó hai người này, nhưng vẫn giữ phòng cho hai người họ, tỏ ý dù thế nào thì bọn họ vẫn là người nhà. Sau đó Dư Hải thật sự không đến nữa, Lưu Ngôn lại hỏi con trai hắn, con trai hắn cũng không đến nên cũng đành thôi."
Mọi chuyện đều rõ ràng.
Kỷ Tuân đứng dậy khỏi bàn trà, Hoắc Nhiễm Nhân cũng đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Nhưng hình như không có ai giơ súng lên, chẳng những không có ai giơ súng lên, mà khẩu súng kia còn được cất đi.
Sau giây phút ngắn ngủi không thể tin được, một tia hy vọng sống đã xuất hiện trong mắt ông chủ Ngô. Khi hắn nhìn vào mắt của Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân, sợ hãi cùng phẫn hận đều biến mất, trên mặt hắn chỉ còn lại nụ cười lấy lòng.
Hoắc Nhiễm Nhân phớt lờ nụ cười của lão ta, cậu xách ông chủ Ngô ra khỏi ghế, xách thẳng vào nhà vệ sinh, ném hắn vào trong bồn tắm, sau đó trói chặt tay chân miệng của hắn bằng khăn của khách sạn, sau khi xác định đối phương hoàn toàn không thể cử động mới bước ra ngoài, khi bước đến cửa nhà vệ sinh, cậu quay đầu lại nhìn ông chủ Ngô, không thèm đếm xỉa đến ánh mắt cầu xin của hắn, cẩn thận đóng cửa lại.
Hai tầng phòng hộ.
Bảo đảm cho dù ông chủ Ngô lao lực tâm lực tạo ra tiếng động trong nhà vệ sinh, thì tiếng động này cũng không thể truyền ra bên ngoài.
Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân rời khỏi phòng của ông chủ Ngô, ra hiệu với Mạnh Phụ Sơn còn đang canh chừng bên ngoài, sau đó ba người trở về tầng ba một lần nữa.
Hoắc Nhiễm Nhân cầm cuốn sổ nhật ký đi lên boong thuyền, còn Kỷ Tuân đưa hết mấy tờ giấy vừa trao đổi với ông chủ Ngô cho Mạnh Phụ Sơn.
Mạnh Phụ Sơn nhanh chóng xem lướt qua từ đầu đến cuối, gần như đã nắm rõ tình huống.
"Ông chủ Ngô đâu?" Mạnh Phụ Sơn hỏi.
"Nhốt trong nhà vệ sinh của tầng dưới."
"Thế thôi à?"
"Không phải làm thế nào?"
"Hai người yên tâm thật đấy..." Mạnh Phụ Sơn vuốt ve tờ giấy trong tay mà nói.
"Hắn không chạy thoát được đâu." Kỷ Tuân bình tĩnh kể lại, "Chỉ cần chúng ta vạch trần chân tướng, tìm được thiết bị gây nhiễu tín hiệu, đóng nó lại, liên lạc với bên ngoài, hắn, bọn họ, đều sẽ phải chịu trừng phạt nên có. Chân tướng này đang cách chúng ta rất gần."
Mạnh Phụ Sơn im lặng, hắn không trực tiếp tỏ rõ tán thành hay không tán thành suy nghĩ của Kỷ Tuân. Nhưng mi tâm nhíu chặt của hắn đang dãn ra từng chút từng chút...
"Chân tướng của Kỷ Ngữ cũng đang cách rất gần, đúng không?" Hắn đột nhiên nói.
"Đúng vậy."
Mạnh Phụ Sơn lẩm bẩm: "Tôi vẫn luôn cảm thấy, đến cuối cùng, Kỷ Ngữ vẫn là Kỷ Ngữ mà chúng ta quen biết. Những chuyện em ấy đã làm..."
Giọng hắn chợt run rẩy.
Run rất nhẹ, nhẹ giống như gợn sóng trên mặt nước.
Bao nhiêu sóng to gió lớn đều đang nấp dưới gợn sóng này.
"Ngày 22 tháng 4, bọn họ chặt xương cốt, có lẽ... Bởi vì vậy mà Kỷ Ngữ mới..."
Cuối cùng, Mạnh Phụ Sơn vẫn không nói nốt câu nói vốn không nên nói ra. Hắn nói:
"Kéo cậu lên thuyền, có lẽ là quyết định chính xác nhất mà tôi đã đưa ra."
"Thế nhưng kéo cậu lên thuyền, " Kỷ Tuân trả lời, "Là quyết định sai lầm nhất mà tôi đã đưa ra."
Sau đó Kỷ Tuân đứng lên.
"Thôi, đã đến nước này, đừng nói những lời không may như thế nữa... Cho tôi vài phút, sau đó chúng ta đến chỗ hung thủ."
Kỷ Tuân bỏ lại Mạnh Phụ Sơn, lên boong thuyền tìm Hoắc Nhiễm Nhân.
Nhưng sau khi bước vào boong thuyền, nhìn chung quanh một vòng lại không nhìn thấy bóng dáng của Hoắc Nhiễm Nhân đâu.
Anh vẫn đứng đó, cho đến khi giọng nói của đối phương vang lên sau lưng:
"Tâm sự xong với partner của anh rồi?"
"Thật ra từ lần đầu tiên em nói như thế anh đã muốn nói," Kỷ Tuân quay đầu lại, nhìn thấy bóng tối trong góc khẽ lay động, Hoắc Nhiễm Nhân bước ra từ bóng tối, "Hàm nghĩa của cái từ này có phải hơi nhiều rồi không."
"Đúng vậy." Hoắc Nhiễm Nhân miễn cưỡng nói, "Cho nên vừa hay bao hàm cả anh lẫn Mạnh Phụ Sơn, không phải sao?"
"Em đang ghen đúng không?" Kỷ Tuân nói thẳng.
"Anh cảm thấy bây giờ anh vẫn còn có tư cách khiến em ghen à?" Hoắc Nhiễm Nhân hỏi ngược lại.
"Đương nhiên là có."
"..."
"Bởi vì em đang ghen mà." Kỷ Tuân, "Cho nên có thể thấy được, tư cách của anh hoàn toàn đủ."
"Mặt dày thật đấy." Hoắc Nhiễm Nhân khẽ nói.
"Đương nhiên còn chưa đủ dày đâu." Kỷ Tuân dựa vào lan can, "Nếu không lúc vừa nhìn thấy em đã muốn hôn em rồi, như thế chắc chắn em sẽ không nói cái từ kia ngay trước mặt Mạnh Phụ Sơn vô tội... Cậu ta sợ đồng tính."
Nói mãi, Kỷ Tuân cũng bắt đầu thương cảm cho Mạnh Phụ Sơn.
"... Anh lên đây chỉ vì muốn nói mấy chuyện không đứng đắn này với em sao?" Có vẻ Hoắc Nhiễm Nhân đã sắp mất kiên nhẫn.
"Thật ra không phải." Kỷ Tuân lấy ra một viên đường phèn từ trong túi, nhét vào miệng, "Anh đang nghĩ đến hung thủ. Hung thủ không có năng lực tự do đi lại, bị nhốt trong một căn phòng nào đó, hắn muốn dùng tội ác trừng phạt tội ác, vậy thì màn trả thù của hắn còn chưa có kết thúc. Hắn phải tiếp tục như thế nào? Hắn lấy ra một cuốn nhật ký, để chúng ta tìm ông chủ Ngô tìm hiểu chuyện xảy ra từ 40 năm trước, chân tướng khiến người ta rất phẫn nộ rất đau lòng... Vậy thì sao? Việc này không thể bảo đảm sau khi đọc xong nhật ký, chắc chắn chúng ta sẽ dùng hình phạt riêng với ông chủ Ngô. Nếu hắn muốn đục nước béo cò sẽ phải buộc chúng ta nhanh chóng tạo ra hỗn loạn, cuốn sổ nhật ký kia vốn không phải loại động cơ đủ mạnh mẽ, nhiều nhất chỉ có thể tìm cách nói chuyện với ông chủ Ngô, sẽ không trực tiếp đối đầu với ông Liễu, nói cách khác, không đủ hỗn loạn..."
Nói tới đây, Kỷ Tuân bỗng ngây người.
"Thật ra còn một khả năng." Anh nhìn về phía Hoắc Nhiễm Nhân, "Tìm cảnh sát giải quyết vấn đề."
"Ý anh à..." Hoắc Nhiễm Nhân suy ngẫm, "Đúng rồi, điều kiện tiên quyết để tìm được manh mối trong thùng rác là trước đó phải từng tìm kiếm trong thùng rác, chỉ có như vậy mới có thể biết trong thùng rác có thêm thứ gì, nếu không cho dù là anh cũng không có cách nào xác định ngay lập tức. Khi án mạng xảy ra, tất cả mọi người đều nhìn thấy em cẩn thận kiểm tra thùng rác, nói cách khác, hung thủ cố ý để lại manh mối cho em. Hắn biết em sẽ quay lại hiện trường."
"Anh đoán hắn nhìn thấy em nhảy từ tầng hai xuống tầng một." Kỷ Tuân, "Hắn chỉ tạm thời lên kế hoạch trong khoảng thời gian từ khi ông Liễu phong tỏa tầng hai đến khi ông Liễu rời khỏi tầng hai để lên boong thuyền, mà trong lúc này, lần duy nhất người trên tầng hai có thể nhìn thấy đường di chuyển của em chỉ có thể là lần đó."
"Hung thủ nhìn thấy em có khả năng leo trèo cao siêu, lại nghĩ đến năng lực tìm kiếm bằng chứng xuất sắc của em vào thời điểm xảy ra án mạng. Hắn lớn gan suy đoán, em là cảnh sát. Cũng chỉ có cảnh sát mới quay lại hiện trường vụ án, tìm kiếm bằng chứng lần nữa trong tình huống như vậy. Nếu như không phải, manh mối hắn đặt bên đó cũng rất an toàn, không ai lại chú ý tới mấy tờ giấy vừa xuất hiện thêm trong thùng rác."
"Nhưng lại có một câu hỏi..." Kỷ Tuân nói, "Hung thủ muốn cảnh sát làm gì? Hẳn không phải chỉ là chân tướng của 40 năm trước, đối với cảnh sát mà nói, vụ án từ 40 năm trước rất quan trọng, nhưng vụ án xảy ra ngay trước mắt mình cũng rất quan trọng."
"Liên lạc với bên ngoài." Hoắc Nhiễm Nhân nói, "Hung thủ cùng đường mạt lộ, cảm thấy hy vọng mình có thể tiếp tục báo thù không lớn, thế nên hắn muốn cảnh sát bắt được hung thủ. Đừng quên mục đích trước đó của chúng ta... Tìm được hung thủ, tắt thiết bị gây nhiễu, liên lạc với bên ngoài. Bây giờ nhìn lại, ít nhiều cũng có chút mỉa mai, chỉ sợ đây cũng là kỳ vọng của hung thủ."
"Đúng là rất khả năng." Kỷ Tuân nói.
"Về phần rốt cuộc hung thủ là ai..." Hoắc Nhiễm Nhân nhìn Kỷ Tuân.
"Yên tâm đi, anh đã nghĩ ra rồi." Kỷ Tuân tỏ ý.
"Rất tốt, từ giờ trở đi, anh có thể nói chuyện công việc ngay sau khi bước vào." Hoắc Nhiễm Nhân thờ ơ, quay người chuẩn bị vào phòng.
"Anh lại không nghĩ như vậy." Kỷ Tuân không nhúc nhích, vẫn đứng dựa vào lan can như trước, lại ăn thêm một viên đường phèn, "Đương nhiên phải bàn công việc. Nhưng anh cảm thấy trước khi làm việc đứng đắn, em cần thả lỏng, hoặc là cần phát tiết một chút."
"Vừa hay."
Kỷ Tuân thản nhiên nói, liếm liếm vệt đường bên môi.
"Anh cũng cần."
"Roẹt —— "
Âm thanh đột nhiên vang lên trong phòng khiến Mạnh Phụ Sơn nhíu mày.
Hắn nhìn về hướng phát ra âm thanh, nhìn thấy tấm rèm ở cửa boong bị xé rách một nửa, rung lên nhè nhẹ.
Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân đang ở sau rèm cửa.
Chắc không đến nỗi xảy ra chuyện đâu.
Nhưng tay hắn vẫn sờ về phía vũ khí... Cho đến khi rèm cửa sổ bị xốc lên, Hoắc Nhiễm Nhân bước ra trước, sau đó là Kỷ Tuân.
Mạnh Phụ Sơn nhìn Hoắc Nhiễm Nhân có vẻ đã hòa nhã không ít, lại nhìn Kỷ Tuân bụm miệng đi phía sau.
"Xảy ra chuyện gì thế?"
Hoắc Nhiễm Nhân liếc Kỷ Tuân một cái.
Giọng Kỷ Tuân hơi mơ hồ: "Đang mải nghĩ thì vấp ngã, kéo theo rèm cửa sổ."
"Lưỡi cậu?"
"Cắn phải trong lúc vấp ngã." Kỷ Tuân.
Mạnh Phụ Sơn dùng vẻ mặt cậu thấy tôi giống thằng đần không mà nhìn Kỷ Tuân.
Nhưng hắn không nói gì.
Hoắc Nhiễm Nhân đấm Kỷ Tuân một quyền mà thôi, chính chủ còn không thèm để ý, đến lượt hắn sốt ruột không thôi chắc?
Sau khi rời khỏi tầng ba, bọn họ lại đến một boong thuyền khác của tầng hai.
Sở dĩ có thể ra vào như chỗ không người như vậy còn phải cảm ơn ông Liễu đã vô cùng hợp tác... Nhưng boong thuyền này không giống boong thuyền mà bọn họ đã leo lên lúc trước, sợ là cũng không giống bất kỳ boong thuyền nào khác.
Cửa boong thuyền này không đóng lại.
Không biết cửa kính của boong thuyền đã mở ra từ lúc nào.
Gió thổi tung rèm cửa, thôi rèm cửa thành nhiều hình thù kỳ dị.
Hình thù kỳ dị này cực kỳ giống như trò đùa đen tối mời họ bước vào.