Kỷ Tuân nhanh chóng đọc qua những nội dung bị kẹp trong cuốn sổ ghi chép.

Chỉ trong một hai phút, người bình thường thậm chí còn đọc không xong một phần nhật ký, nhưng não bộ của anh đã cố định tất cả những hình ảnh mình đã nhìn thấy thành từng bức tranh, lưu vào trong trí nhớ.

Từng chữ trong tranh xếp thành hàng, thành cột, nói cho anh một...

Một câu chuyện kỳ dị.

Kỷ Tuân im lặng, vô số suy nghĩ cùng phỏng đoán hội tụ thành một cơn lốc xoáy khổng lồ, càn quét trong đầu anh, cho đến khi anh nhận ra hai người còn lại đang nhìn mình.

Bọn họ đang chờ đợi anh, cũng chờ đợi cuốn sổ nhật ký trong tay anh.

Tìm một chỗ an toàn trước. Kỷ Tuân lặng lẽ chỉ lên trên.

Tầng bốn của ông Liễu không thông với tầng này, bọn họ có thể ngồi trên đó, thảo luận về cuốn nhật ký.

Bọn họ tìm một chỗ trên tầng bốn ngồi xuống, Kỷ Tuân đưa luôn những nội dung phía sau cho Hoắc Nhiễm Nhân.

Cậu lướt thẳng đến phần năm.

Nhật ký boong thuyền

Chuyến tàu thứ 8 ngày 17 tháng 4 năm 1976

Nhân viên vệ sinh trên thuyền: Hứa Đa

Sự kiện: Thủy thủ phát sinh xung đột bạo lực với ban quản lý.

Lật ngược lại, mặt sau là một phần nhật ký chung có chữ ký của ba người.

Ngày 16 tháng 4 năm 1976

Sau khi tỉnh giấc, khi chúng tôi vẫn còn đau lòng vì cái chết của Tào Hàng thì Hứa Đa vội vội vàng vàng chạy vào, thông báo một tin tức.

"Xảy ra chuyện lớn rồi!"

"Chuyện lớn gì?"

"Phó Cách chết rồi!"

Phó Cách chết rồi.

Sao —— Sao —— Lại chết nữa?

Tất cả mọi người đều tập trung trước cửa phòng của Phó Cách, Hứa Đa đứng bên cạnh tôi, dùng vóc dáng cao lớn vạm vỡ, ngày đêm không ngừng đấm vào bao cát có dán tên Phó Cách trong phòng mà đẩy đám đông ra, để tôi cùng Tào Mặc có thể nhìn thấy tình huống trong phòng.

Phó Cách thật sự đã chết!

Đôi mắt bình thường vốn rất sống động, luôn bễ nghễ nhìn chúng tôi đã mất đi sức sống, trở thành một thứ... Một thứ đang thối giữa. Tôi cảm thấy sợ hãi, đồng thời nhận ra Hứa Đa cùng Tào Mặc cũng đang nhìn Phó Cách.

Hứa Đa dùng bàn tay to bằng cái quạt cói của hắn để che mắt, lại lén nhìn Phó Cách từ trong kẽ tay; Tào Mặc thì cúi đầu, cầm điếu thuốc quý, miệng đang lẩm bẩm lầm bầm điều gì đó.

Tôi cũng lén nhìn.

Chỉ thấy Phó Cách nằm trên mặt đất, nhìn như cả người đã béo thêm một vòng, giống như vài ngày bị nhốt đã được nhét một đống thức ăn, tôi còn nghe nói, ngày Tào Hàng mất, hắn đã uống say mèm, bắt đầu ăn nói linh tinh!

Đương nhiên, tất cả những người trong ban quản lý đều không thừa nhận, nói chắc chắn không có ai đưa rượu cho Phó Cách.

Buồn cười, không đưa rượu, Phó Cách sẽ say được chắc?

Thế nhưng, có thể là Tào Hàng trên trời có linh thiêng, từ sau lần say rượu đó, Phó Cách không được khỏe, hắn nôn mửa nhiều lần, liên tục mệt mỏi lại ăn không vô, lúc nào cũng nói trong phòng rất ngột ngạt, không thể thở được, gào thét đòi ra ngoài phòng, đương nhiên chúng tôi không thể để hắn ra ngoài ——

Trong tình huống Tào Hàng đã chết, nếu như kẻ chủ mưu giết người còn có thể nghiễm nhiên tự do đi lại, vậy thì Tào Hàng chết oan uổng cỡ nào!

Thế nhưng không nghĩ tới, hắn lại chết đột ngột như thế...

Đúng rồi, thật ra có người nói qua từng nhìn thấy hắn co quắp hai lần, lúc đó chúng tôi đều cho là hắn đang giả bệnh, có thể hắn bị bệnh thật, cũng có thể, có thể...

Lúc này, trong đám đông, không biết ai đột nhiên lên tiếng, nói ra tiếng lòng của tôi ——

"Chết hay lắm! Tào Hàng ở trên trời có linh, trở về tìm hắn tính sổ!"

"Ngậm miệng!"

"Ngậm miệng!"

"Ngậm miệng!"

Những người quản lý canh cửa tức đến đỏ mặt, miệng méo xệch, gào lên với chúng tôi, trong đó, thợ máy bị nhốt trong phòng bên cạnh còn nhảy dựng lên giống như khỉ, khua tay múa chân trước cửa sổ, la to: "Giết người đền mạng! Bắt Lâm Tiểu Đao đền mạng!"

Toàn trường ồ lên, trong lồng ngực của mỗi người đều giống như đang chứa một quả bóng sắp nổ tung. Nhưng bên trong quả bóng này không đựng không khí, mà đựng dầu sôi cùng lửa đỏ!

Tào Hàng vì Phó Cách cùng thợ máy mà chết, Phó Cách cùng thợ máy lại không xảy ra chuyện gì; bây giờ Phó Cách chết rồi, Lâm Tiểu Đao đang bị nhốt trong phòng, tuyệt đối không thể ra tay cũng phải chịu giết người đền mạng.

Trên đời này nào có đạo lý như vậy!

Nhưng chúng tôi bị đuổi đi.

Ban quản lý thô bạo đuổi chúng tôi ra khỏi phòng Phó Cách, đuổi chúng tôi về phòng của mình.

Hứa Đa đã không thèm quan tâm đến mệnh lệnh này, chờ ban quản lý rời đi, hắn đã trực tiếp xông ra ngoài, không biết đi làm gì nữa, Tào Mặc lặng lẽ hút thuốc trong góc, tôi không biết phải làm gì, tôi đang ngẩn người, đang nghĩ đến Tào Hàng.

Tào Hàng!

Chúng tôi tận mắt nhìn thấy Tào Hàng trút hơi thở cuối cùng, trước khi chết hắn từng mở mắt, thế nhưng không nói được, không nói được câu nào cả, chỉ có thể bất lực mà nhìn chúng tôi bằng đôi mắt đó, hắn muốn uống nước, nhưng trước khi chúng tôi đưa cốc nước vào trong miệng hắn, hắn đã tắt thở rồi!

Đến lúc xế chiều, vẫn là Hứa Đa quay lại báo tin cho chúng tôi:

Thuyền phó hai tìm được chứng cứ, Lâm Tiểu Đao chính là hung thủ giết người! Bọn họ muốn xử lý Lâm Tiểu Đao.

Thế nhưng chứng cứ là gì?

Không biết, không ai biết.

Chúng ta tức giận, rất tức giận, khoong ai để ý đến lời nói của ban quản lý nữa, mọi người đều ào ào ra khỏi phòng, trao đổi với nhau, thương lượng tuyệt đối không thể để bọn họ làm hại Lâm Tiểu Đao.

Cuối cùng, mọi người cũng thương lượng ra kết quả: Đợi đến khi trời tối sẽ cùng nhau đi tìm anh Long!

Chúng ta đợi đến tối, gặp được anh Long, còn gặp được phiên dịch Lưu trong phòng anh Long.

Khi chúng tôi đến, sắc mặt của anh Long cùng phiên dịch Lưu rất khó coi, hơn nữa hình như còn đang vội vã ra ngoài, bọn họ giống như hoàn toàn không nghĩ tới chúng tôi sẽ đến.

Anh Long nặng nề nói: "Mọi người đến đây từ lúc nào?"

Tôi kinh ngạc nói: "Mọi người mới đến thôi."

Phiên dịch Lưu: "Đến làm gì?"

Hứa Đa cướp lời: "Đến tìm anh Long thương lượng chuyện của Lâm Tiểu Đao, ban quản lý muốn giết Tiểu Đao!"

Giọng anh Long vẫn rất nặng nề, sắc mặt cũng không tốt: "Ban quản lý sớm đã muốn bắt thóp các người, các người vội vội vàng vàng, hùng hùng hổ hổ chạy đến đây không phải để bọn họ tóm được nhược điểm sao? Mau chóng quay về, chuyện này tôi đã biết rõ, tôi sẽ ứng phó với bọn họ, sẽ không để Tiểu Đao xảy ra chuyện gì đâu, mọi người cố gắng làm việc, bảo vệ chính mình!"

Tôi... Trong lòng chúng tôi cũng không biết phải cảm ơn anh Long như thế nào!

Lúc này phiên dịch Lưu thở dài: "Đừng mạnh miệng, trong tay ban quản lý có súng, anh ứng phó kiểu gì? Ép bọn họ, bọn họ cho anh một phát, ném thi thể xuống thuyền, chết cũng chết vô ích."

Chúng tôi đều sợ hãi.

Tào Mặc vẫn luôn im lặng từ đầu tới giờ bỗng lên tiếng: "Sợ cái gì, hắn chỉ có một khẩu súng, nếu hắn dám lấy ra, tôi sẽ chặn lỗ châu mai, giúp mọi người báo thù cho tôi với Tào Hàng, giết sạch bọn họ!"

Tào Mặc và Tào Hàng đều họ Tào, là người cùng làng, cũng có quan hệ họ hàng dây mơ rễ má...Haiz.

Mọi người cảm thấy bi thương, nhưng càng cảm thấy phẫn hận.

Lửa này đã nhịn không nổi, mọi người vây quanh anh Long cùng phiên dịch Lưu, xông tới nơi ở của ban quản lý, đập cửa gõ cửa, chửi ầm lên, bên trong đều là một lũ hèn nhát, không kẻ nào dám lên tiếng!

Chúng tôi chửi suốt một hai giờ, trong lúc đó Lâm Tiểu Đao cũng nghe thấy, cũng ở trong phòng cười lớn, tham gia chửi mắng với chúng tôi, chúng tôi nhớ đến Lâm Tiểu Đao, xông qua phá cửa, thả hắn ra ngoài.

Cuối cùng chúng tôi trở về nghỉ ngơi.

Ngày 17 tháng 4 năm 1976

Sau khi tỉnh giấc, một chuyện rất kỳ quái đã xảy ra. Hình như mọi người đều đang che giấu một vật, đã mấy lần tôi nhìn thấy có người cầm tờ giấy trắng, che che giấu giấu, lén lén lút lút, vừa thấy có người đến là lập tức nhét tờ giấy vào trong túi, giống như đã trộm được bảo vật có giá trị liên thành!

Đến buổi trưa, chân tướng đã rõ ràng.

Hứa Đa cầm một tờ giấy, lén lút chạy đến tìm tôi, nhờ tôi đọc những dòng chữ bên trên, tôi cúi đầu nhìn xuống, nhìn thấy nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên tờ giấy:

"Một bức tượng gốm bên trong hành lý của cô Hoắc là bảo vật quốc gia, trị giá mấy chục vạn! Đêm qua, Lưu Ngôn và Phùng Tứ Long đã thương lượng với nhau trong phòng, bọn họ muốn nuốt chửng số tài sản này!"

Tôi giật nảy mình, cảm thấy việc này quả thực không hiểu ra sao, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt khác thường của những người xung quanh, tôi mới biết, hóa ra bọn họ cũng nhặt được tờ giấy kia.

Tôi tức giận: "Viết vớ vẩn, mọi người tin thật đấy à? Chắc chắn là âm mưu của ban quản lý."

"Giấy trắng mực đen... Rốt cuộc có phải hay không, để cô Hoắc bước ra xác nhận là được. Anh đừng quên ngày hôm qua khi chúng ta đi tới, phiên dịch Lưu cùng anh Long đều chuẩn bị ra ngoài, sau khi chúng ta tới hai người họ mới nhất thời thay đổi kế hoạch, bọn họ rất hiểu ý nhau." Hứa Đa ngượng ngùng nói, lại vội vàng biện giải, "Đây không phải suy nghĩ của riêng tôi đâu, tất cả mọi người đều thảo luận như thế, nói như thế nào nhỉ? Không —— không có lửa sao lại có khói, lúc nào mà chẳng đúng!"

Đến tối, mọi người có vẻ càng thảo luận xôn xao hơn về vấn đề này.

Thuyền phó hai cũng khí thế hùng hổ mà dẫn người đến chất vấn anh Long, hỏi anh Long có phải đã giấu đi bảo vật của cô Hoắc rồi không!

Trong tay hắn cũng đang cầm một tờ giấy.

Anh Long cùng thuyền phó hai tranh luận một phen, sau đó bọn họ quyết định đến tìm cô Hoắc.

Sau đó, chúng tôi đã nhìn thấy cô Hoắc, hành lý của cô Hoắc cũng bị mang ra ngoài.

Anh Long, phiên dịch Lưu, ban quản lý đều có mặt. Bọn họ bảo cô Hoắc mở hành lý, kiểm kê lại đồ đạc, xác nhận xem có phải mọi thứ vẫn còn nguyên không.

Anh Long làm tốt lắm! Tôi thầm reo hò khen hay trong lòng, dám nói anh Long muốn cuỗm mất tài sản của cô Hoắc, vớ vẩn, nhìn cử chỉ của người ta này, thoải mái cỡ nào, rõ ràng là ban quản lý muốn ăn chặn, không ăn chặn thành công thì có, suy cho cùng thì mới đầu chính thuyền trưởng đã cướp đi cô Hoắc cùng hành lý của cô Hoắc, sau đó hành lý lại được đưa vào phòng của thuyền phó nhất —— đều là người của ban quản lý!

Từ lúc Tào Hàng bị bình rượu đập trúng cho đến bây giờ, tranh cãi hỗn loạn đã năm ngày, hình như cũng đã năm ngày rồi cô Hoắc không xuất hiện trước mặt chúng tôi. Thế nhưng ngày hôm nay, trông cô Hoắc vẫn rất xinh đẹp, vẫn rất rung động lòng người, rất rạng rỡ tươi tắn...

Cô kiểm kê đồ đạc xong thì khẽ mỉm cười với anh Long và thuyền phó hai: "Không sai, không thiếu, đều là của tôi."

Chúng tôi cũng được nhìn thấy bức tượng gốm nghe nói có giá mấy chục vạn kia.

Nhưng... Thật khiến cho người ta thất vọng, nó chỉ là một món đồ chơi có hình thù kỳ quái, giống như quả bóng bowling, cũng chỉ lớn bằng bàn tay.

Chúng tôi thảo luận sôi nổi, đều không thể tin được, vật này thế mà lại có giá trị lên đến mấy chục vạn! Phiên dịch Lưu đã giải thích rất nhiều vì sao vật này có giá mấy chục vạn, nhưng những gì hắn nói, chúng ta đều nghe không hiểu, nhìn qua thì anh Long cũng nghe không hiểu, nhưng hắn vẫn cẩn thận từng li từng tí mà nâng tượng gốm, giao cho cô Hoắc.

Sau đó, chúng tôi lại bị khuôn mặt của cô Hoắc thu hút, tượng gốm xám xịt bị chúng tôi quẳng ra sau đầu.

Cô ấy cười lên trông thật xinh đẹp.

Tôi cảm thấy cô ấy đang cười với tôi.

Có nhiều người chết như vậy, trên thuyền đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, thế nhưng cô ấy vẫn không thay đổi, vẫn đẹp như vậy, cười lên vẫn đẹp như vậy...

Hứa Đa, Tào Mặc, Ô Nhạc Nhạc tôi xin thề, nội dung trang nhật ký đều là sự thật do chính tôi viết, nhân đây nói rõ.

Phần nhật ký này kết thúc.

Phần tiếp theo vẫn là nhật ký boong thuyền.

Nhật ký boong thuyền

Chuyến tàu thứ 8 ngày 21 tháng 4 năm 1976

Nhân viên vệ sinh boong thuyền: Ô Nhạc Nhạc

Sự kiện: Thủy thủ lại phát sinh xung đột bạo lực với ban quản lý, nhiều người thiệt mạng.

Lật sang mặt sau, lần này mặt sau có nhật ký, là nhật ký của anh Long.

Nét chữ của người này rắn rỏi, phóng khoáng, gần như phù hợp với miêu tả của người khác về hắn ta.

Ngày 21 tháng 4 năm 1976

Sau khi không nể mặt mũi, chúng tôi lại miễn cưỡng duy trì thêm vài ngày.

Sở dĩ còn có thể miễn cưỡng, cô Hoắc có công cao nhất. Cô ấy giống như một nàng chim sơn ca, nhẹ nhàng bay lượn giữa chúng tôi cùng ban quản lý, bất kể là bên nào, chỉ cần nghe được tiếng nói của cô Hoắc thì dù có giận dữ đến đâu cũng nguôi giận ngay lập tức; có cãi nhau lớn đến đâu cũng không muốn kéo cô Hoắc vào...

Cô ấy là nữ thần hòa bình của chúng tôi.

Tôi vẫn luôn cảm thấy như thế, nhưng phiên dịch Lưu lại không cảm thấy như thế.

Có khá nhiều lần, phiên dịch Lưu đã dùng một loại ánh mắt làm người khác khó hiểu để nhìn cô Hoắc, tôi hỏi hắn, hắn chỉ cười với tôi: "Dùng tiếng Trung Quốc mà nói, trong họa có phúc, trong phúc có họa; dùng ngôn ngữ thời thượng mà nói, những gì mình mắt thấy chưa chắc đã là sự thật, chẳng qua chỉ là sự thật mà mình muốn nhìn thấy mà thôi."

Người có ăn có học!

Ngoài mặt tôi không nói gì, nhưng trong lòng lại không khỏi cười khẩy.

Cái nết giống hệt như thuyền trưởng lẫn thuyền phó nhất.

Những người có ăn có học này, không cần biết biểu hiện bên ngoài như thế nào, nhưng từ trong xương đều kiêu căng ngạo mạn giống nhau, đều xem thường tôi —— xem thường những người không cùng giai cấp với họ giống như tôi.

Thuyền trưởng đứng đầu con thuyền này, cho nên hắn có thể thoải mái thể hiện sự kiêu căng ngạo mạn của mình.

Thuyền phó nhất chỉ đứng sau thuyền trưởng, nhưng lại thể hiện hiện thái độ thấu hiểu đối với những người không cùng giai cấp, dùng chuyện này để tạo nên một hình tượng hoàn toàn khác với thuyền trưởng. Nhưng âm mưu nham hiểm trong lòng hắn so với thuyền trưởng mà nói thì chỉ có hơn chứ không có kém. Tuy thuyền trưởng kiêu căng ngạo mạn, nhưng tuyệt không phải dạng người tính kế sau lưng người khác.

Còn phiên dịch Lưu cho đến lần này mới xuất hiện, có lẽ giống như loài rắn...

Chỉ là con rắn này, trước mắt đang đứng về phía chúng tôi.

Cũng đúng, chỉ biết làm vậy thôi chứ sao.

Thuyền trưởng đã chết, thuyền phó nhất mất tích, hắn còn có thể dựa vào ai? Dựa vào thuyền phó hai ngoài mạnh trong yếu, khi thuyền trưởng cùng thuyền phó nhất còn sống thì giống như người vô hình, nhưng một khi đắc thế lại ngông cuồng như khổng tước xòe đuôi, hoàn toàn để lộ chính mình trong lúc hồ đồ ngơ ngác sao?

Giai cấp không đại biểu mọi thứ.

Giai cấp do con người tạo ra, cũng nên do con người phá bỏ.

Tôi vẫn luôn nghĩ như vậy.

Tất cả mọi chuyện đang xảy ra trên thuyền dường như cũng đang chứng minh suy nghĩ của tôi.

Phiên dịch Lưu là một người thông minh.

Có lẽ tôi nên hỏi hắn, rốt cuộc hắn nghĩ như thế nào về cô Hoắc...

Mà khi tôi khiêm tốn dò hỏi, phiên dịch Lưu không hề vòng vo. Hắn nói: "Khi chúng ta phải cứu hỏa, lúc vừa mới cháy sẽ dễ cứu hơn hay lúc lửa đã cháy lan ra đồng cỏ sẽ dễ cứu hơn?"

"Đương nhiên là lúc vừa mới cháy sẽ dễ cứu hơn." Tôi không nghĩ ngợi đã trả lời, "Nhưng không phải điều này có nghĩa cô Hoắc đúng rồi sao? Mấy ngày hôm nay, mỗi khi ban quản lý xảy ra tranh chấp với chúng ta, đều là nhờ cô Hoắc ra mặt hòa giải, thậm chí cô ấy đã phải chịu không ít thiệt thòi."

"Nhưng cô Hoắc đã thật sự cứu hoả thành công à?" Phiên dịch Lưu hỏi ngược lại tôi, "Trải qua vài ngày cô Hoắc hòa giải, anh và đám thủy thủ dưới tay anh có thể hòa bình sống chung với người của ban quản lý không?"

"..."

"Đương nhiên không." Phiên dịch Lưu nói, "Thậm chí bởi vì cô Hoắc chịu thiệt thòi mà anh còn oán hận bọn họ gấp bội."

"..."

"Như vậy có thể coi là cứu hoả sao?" Phiên dịch Lưu, "Cô Hoắc không chữa cháy, thậm chí còn đang dẫn cháy. Cô ấy chỉ dùng một cái chăn trông có vẻ đẹp đẽ mà phủ lên ngọn lửa, cô ấy khiến mọi người lơ là bất cẩn, khiến mọi người tưởng rằng ngọn lửa đã được dập tắt, nhưng ngọn lửa vẫn đang cháy hừng hực trên mặt đất mà mọi người không nhìn thấy được, chờ ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ."

"Nhưng tại sao cô Hoắc phải làm như vậy?" Tôi hỏi phiên dịch Lưu, lần này, phiên dịch Lưu không trả lời tôi.

Tôi vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng phiên dịch Lưu. Những gì hắn nói đương nhiên cũng có lý, nhưng nghĩ kỹ lại cũng không thiếu điểm nực cười, chẳng hạn như câu hỏi cuối cùng của tôi —— Tại sao cô Hoắc phải làm như vậy? Làm như vậy, cô Hoắc sẽ được lợi gì?

Phiên dịch Lưu không trả lời, sợ là chính hắn cũng không biết phải giải thích như thế nào.

Nhưng tôi có thể trả lời hắn, rất nhiều người trên thuyền đều có thể trả lời hắn —— Chỉ đơn giản là vì cô Hoắc tốt bụng!

Nhưng những gì phiên dịch Lưu đã nói cũng không phải hoàn toàn vô lý.

Tỷ như hắn nói, mâu thuẫn giữa chúng tôi, mâu thuẫn giữa các thủy thủ và ban quản lý vốn không vì cô Hoắc đứng ra hòa giải mà giảm bớt... Đúng, là người trong cuộc, cảm giác của tôi thậm chí còn rõ ràng hơn hắn... Tôi có dự cảm... Có lẽ phiên dịch Lưu nói đúng, nếu như phát sinh xung đột sớm hơn, xung đột còn có thể được khống chế trong phạm vi an toàn, nhưng hiện tại... Không còn ai có cách nào cả. Gió bão sẽ lập tức ập tới, bất kỳ ai cũng không thể chống lại gió bão...

Có lẽ cô Hoắc không lường trước được việc này. Cô ấy có lòng tốt lại làm hỏng chuyện mà thôi...

Nhưng cô ấy thật sự là một người phụ nữ nông cạn như vậy sao?

Trong khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi giữa tôi và cô ấy, mỗi một cái nhíu mày, mỗi một nụ cười của cô ấy đều là hình bóng trong giấc mơ của tôi, thậm chí cô ấy còn hiểu tôi hơn cả chính tôi.

Tôi không tin, không muốn tin cô ấy cũng sẽ phạm phải loại sai lầm thấp kém giống như các cô gái phàm tục khác...

Tôi đi tìm cô Hoắc.

Câu hỏi trong lòng tôi phải cần cô Hoắc giải đáp, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt thuần khiết không tỳ vết của cô Hoắc, tôi lại cảm thấy xấu hổ vì lòng nghi ngờ của mình.

Đối với cô Hoắc toàn tâm toàn ý giúp chúng tôi mà nói, chuyện này thật sự là một loại vấy bẩn!

Cô Hoắc nhìn ra tôi có tâm sự, cô ấy bao dung mà để tôi quỳ trên mặt đất, ôm lấy chân cô, để tôi gối đầu lên chân cô, ngón tay cô nhẹ nhàng chải tóc cho tôi, trái tim bồn chồn của tôi cũng dần bình tĩnh lại dưới sự vuốt ve nhẹ nhàng của cô Hoắc.

Tôi quyến luyến tư thế này, như một người đàn ông thân mật với người tình, lại như một đứa trẻ tựa sát vào mẹ.

Tôi kìm lòng không đậu mà thổ lộ bí mật trong lòng với cô Hoắc... Từ lúc vừa mới lên thuyền, từ giây phút nhìn thấy cô, tôi đã yêu cô! Chỉ là thuyền trưởng đã cướp mất cô! Cũng may cuối cùng, thuyền trưởng đã gặp ác báo mà hắn nên gặp, cuối cùng cô Hoắc cũng được mọi người cứu ra khỏi lồng giam. Tuy người trực tiếp cứu cô Hoắc không phải tôi, nhưng trái tim tôi, hành động của tôi đều giống hệt với thuyền phó nhất.

"Tôi biết." Cô mỉm cười duyên dáng, "Tôi hiểu mà."

"Vậy ——" Tôi nín thở, tập trung chờ đợi lời tuyên án của cô Hoắc. Cô ấy nghĩ như thế nào về tình cảm của tôi? Cô ấy sẽ chấp nhận nó chứ? Sẽ nâng niu nó trong lòng bàn tay chứ?

"Nhưng bây giờ không thích hợp." Vẻ u sầu nhuộm lên đuôi lông mày của cô, "Bây giờ không thích hợp."

Bây giờ không thích hợp, tại sao không thích hợp, lúc nào mới thích hợp?

Tôi liên tục truy hỏi, nhưng cô Hoắc không lên tiếng nữa, cô dửng dưng đá tôi xuống đất, lúc nãy cô Hoắc dịu dàng bao nhiêu thì bây giờ lại lạnh lùng bấy nhiêu. Cô Hoắc thấy tôi không đi thì kéo cửa phòng, cất giọng gọi thuyền phó hai!

Thuyền phó hai nhìn tôi chằm chằm, ấn súng săn trong tay hắn, sau buổi tối ngày hôm ấy, súng săn chưa từng rời khỏi người của thuyền phó hai.

Tôi không thể làm gì khác, thảng thốt rời đi... Giống như một con chó cong đuôi chạy trốn.

Tôi quay đầu nhìn lại, thuyền phó hai quay lưng về phía tôi, nói chuyện với cô Hoắc, cô Hoắc mỉm cười trò chuyện với thuyền phó hai, nhưng tôi nhận ra, khi tôi quay đầu lại, đôi mắt cô đang vẫy gọi tôi. Cô Hoắc đã trả lời câu hỏi của tôi khi nãy:

Phải làm thế nào mới thích hợp?

Chỉ khi tôi trở thành chủ nhân của con thuyền, chỉ khi tôi không còn kẻ địch nào nữa thì mới thích hợp!

【—— 】

(Một đoạn bị bút bi đen gạch đi gạch lại)

Kỷ Tuân dùng tay sờ mặt sau của tờ giấy này, phân biệt được nội dung.

Dòng chữ này viết:

Không thể như thế được! Rốt cuộc cô Hoắc đang nghĩ gì? Rốt cuộc cô Hoắc muốn làm gì? Thật sự là cô ấy sao?

Ngón tay anh dừng lại trên dòng chữ này thật lâu mới tiếp tục nhìn xuống.

—— Đổ máu rồi.

Tào Mặc đã xảy ra xung đột với thợ máy, Tào Mặc dí thẳng điếu thuốc vào mặt thợ máy, tiếng kêu thảm thiết của thợ máy vang vọng khắp thuyền. Chúng tôi lao ra, nhìn thấy cảnh này, trước khi tôi phản ứng lại, cuộc xung đột đã bạo phát dữ dội.

Tất cả chúng tôi đều cầm vũ khí, tiếng hô giết liên tục vang lên bên tai tôi.

Sau đó là một tiếng súng ngắn ngủi ——

Một thủy thủ ngã xuống, máu loang ra như hoa trên boong thuyền.

Nó nhiễm đỏ boong thuyền, cũng nhiễm đỏ mắt tôi.

Không còn đường lui, hình như cô Hoắc đã xuất hiện phía sau tôi, cô khẽ đẩy vai tôi... Tôi cũng xông lên, nhảy vào đám đông, đồng thời chiến đấu với các thủy thủ, với cấp dưới của tôi!

Lại một tiếng súng ngắn ngủi vang lên.

Lại một đồng nghiệp ngã xuống.

Cho đến khi bọn họ che chắn cho tôi vọt tới trước mặt thuyền phó hai, cho đến khi cuối cùng tôi cũng đoạt được khẩu súng kia, tôi nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy trong tay thợ máy đang nắm chặt con dao róc xương, hai thủy thủ ngã xuống bên cạnh hắn, hai người họ bị dao róc xương đâm chặt, cơ thể nát bươm; còn thợ máy thì bị Tào Mặc đánh thẳng vào mặt, đánh thật mạnh, mặt bị hóp vào trong rồi vẫn còn bị đánh...

Hứa Đa tóm chặt gã tùy tùng bên cạnh thuyền phó hai, hàm răng của hắn cắm sâu vào yết hầu của đối phương.

Ô Nhạc Nhạc ngã trên đất, hắn không biết mình đã mất một chân, vẫn còn đang rạch bụng thợ máy hai, kéo xé những thứ trong bụng đối phương.

Rất nhiều người đã ngã xuống, rất nhiều người đã chết.

Ban quản lý, chúng tôi... Thế nhưng cuối cùng, chúng tôi thắng, người thắng là chúng tôi.

Phùng Tứ Long tôi xin thề, nội dung trang nhật ký đều là sự thật do chính tôi viết, nhân đây nói rõ.

Chỉ còn dư lại một phần nhật ký cuối cùng. Câu chuyện xa xôi từ 40 năm trước rốt cuộc cũng đi tới phần cuối.

Vẫn là nhật ký boong thuyền. Có lẽ câu chuyện cuối cùng đều xảy ra trên boong thuyền.

Chuyến tàu thứ 8 ngày 22 tháng 4 năm 1976

Nhân viên vệ sinh boong thuyền: Tào Mặc

Sự kiện: Thuyền phó hai bị giết.

Lật sang mặt sau, mặt sau vẫn đính kèm một phần nhật ký, phần nhật ký cuối cùng là phiên dịch Lưu viết.

Ngày 22 tháng 4 năm 1976

Phật nói, tất cả đều do số mệnh, không phải do người.

Tôi không tin phật. Tôi nghĩ, cho tới bây giờ, là trùng hợp, là bất ngờ, là kết quả mà chúng tôi tự chọn.

Khi tôi hiểu rõ điều này, tôi cũng hiểu được cô Hoắc.

Những người khác không nhìn thấu cô Hoắc là bởi trong lòng họ đã dán lên quá nhiều nhãn mác cho cô Hoắc: Dịu dàng, lương thiện, thuần khiết, vô tội, xinh đẹp, ngây thơ... Là kết tinh của mọi điều đẹp đẽ, là nữ thần sắc đẹp trong lòng bọn họ.

Dù cho tới bây giờ, bọn họ vẫn nghĩ như vậy.

Mọi thứ đều do một tay cô Hoắc thúc đẩy, máu chảy thành biển, xác chất như núi, bọn họ cũng không tỉnh táo lại ngay lập tức, cô Hoắc cũng sẽ cô quạnh chứ, rõ ràng đã biểu hiện rõ ràng như vậy rồi, thế nhưng ngoại từ tôi, mọi người vẫn cứ như tượng đất, không thể hiểu được trái tim cô.

Có người sẽ hỏi, tại sao cô Hoắc phải làm như vậy?

Bởi vì cô Hoắc xinh đẹp.

Nhưng cô Hoắc xinh đẹp chẳng lẽ không phải là một hiện thực khách quan sao?

Đây đúng là một hiện thực khách quan, nhưng đẹp phải được tôn lên, người càng biết mình đẹp lại càng cần cống phẩm long trọng để tôn lên vẻ đẹp mình, càng cần nghi thức long trọng để tạo nên huyền thoại của mình.

Chúng tôi chẳng qua chỉ là lựa chọn của cô Hoắc, là đồ cúng tạo nên huyền thoại về vẻ đẹp của cô Hoắc mà thôi.

Tôi đã nói rõ thế rồi, nếu như còn có người không tin thì xin dùng cái đầu giống như vật trang trí của mình mà nghĩ kỹ lại:

Từ đầu tới giờ, mọi xung đột phát sinh trên con thuyền này có lần nào là không liên quan đến cô Hoắc không?

Bởi vì cô Hoắc bị phát hiện, bị dẫn đi, các thủy thủ bắt đầu bất mãn với thuyền trưởng, thuyền phó nhất dẫn người bức vua thoái vị, trực tiếp dẫn đến việc thuyền trưởng bị giam lỏng, sau đó lại chết không rõ ràng; rồi đến Lâm Tiểu Đao bởi vì cô Hoắc cảm thấy lo lắng sợ hãi mà hoang đường đứng ra thừa nhận mình là "Hung thủ", lại gây ra một trận sóng gió, khiến thuyền phó nhất cùng phó lái vì tìm kiếm hung thủ thật sự mà mất tích; sau đó càng đừng nói tới một loạt xung đột giữa Phó Cách và Lâm Tiểu Đao... Cho tới bây giờ.

Cho đến khi Phùng Tứ Long cùng thuyền phó hai bị xúi giục dẫn theo người của mình, quyết một trận tử chiến trên boong thuyền.

Giống Chiến tranh thành Troia biết bao!

Ai giành được thắng lợi cuối cùng sẽ có quyền lực, có mỹ nhân, có tài sản.

Đây là những thứ mà đàn ông vốn nên nắm giữ và cũng chỉ có thể nắm giữ trên thế giới này.

Hiện tại, tôi nghĩ chúng tôi có thể chiếm được chiến lợi phẩm mà chúng tôi nên được.

Đúng, "Chúng tôi".

Cô Hoắc đã dùng tất cả chúng tôi để chứng minh vẻ đẹp của mình, tất cả chúng tôi cũng nên có quyền chia sẻ cô Hoắc.

Anh Long lấy được thứ mà hắn vẫn luôn mơ tưởng.

Hắn không chỉ có thể tiếp tục ôm lấy hai chân cô Hoắc, không chỉ có thể tiếp tục gối đầu lên chân cô. Hắn ôm cô Hoắc, nước mắt của cô Hoắc rơi xuống cánh tay hắn, không giống như nước mà giống như từng đốm lửa đang tung tăng vui đùa.

Tại sao tôi lại biết rõ thế?

Bởi vì khi tôi ôm cô Hoắc, những giọt nước mặt tương tự cũng rơi xuống vai tôi.

Tôi thành kính mà hôn lên những giọt lệ nóng.

Cô Hoắc mở đôi mắt mông lung, cô khẽ nói: "Thuyền phó hai... Phải làm sao bây giờ."

Đó là lời thì thầm của ma quỷ đến từ lòng đất.

Mọi người đã chiến thắng, thế nhưng thuyền phó hai vẫn còn sống; lúc vào bờ, chắc chắn thuyền phó hai sẽ tố giác mọi người ——

Thuyền phó hai, phải làm sao bây giờ.

Cơ thể trắng như bạch ngọc của cô Hoắc run lên từng đợt, những đóa hoa hồng lại nổi lên dưới làn da trắng nõn kia.

Đó là màu của máu.

Máu tươi tưới ẩm cơ thể tuyệt mỹ này từ trong ra ngoài, khi máu tươi chảy xuôi khắp cơ thể này, tất cả sinh mệnh, tất cả linh hồn bên trong máu tươi đều bị cô hút cạn.

Tôi biết rõ cô gái giống như nữ thần này chỉ là ác quỷ đội lốt nữ thần...

Thế nhưng tôi nằm rạp dưới làn váy của ác quỷ.

Tôi nghĩ, không chỉ là tôi, tất cả những người còn sống đều nằm rạp dưới làn váy của ác quỷ.

Ác quỷ đã xé nát khuôn mặt trong trắng, nhưng chúng tôi lại chạy không thoát, chúng tôi đã sớm không thể thoát khỏi ngón tay giống như lưỡi hái tử thần của ác quỷ, chỉ cần cô khẽ búng tay, chúng tôi sẽ nghe lệnh cô hệt như con rối bị giật dây.

Chúng tôi đã từng tới phòng cô cầu xin thần phật hết lần này đến lần khác, thế nhưng lại chìm đắm trong nụ cười bố thí của cô, giống như con ma men nghiện rượu rất nặng, biết rõ rượu là thuốc độc, nhưng vẫn khăng khăng tìm kiếm thiên đường trong rượu.

Trong chớp mắt, chỉ trong chớp mắt, trong một đêm từ lúc chìm vào giấc ngủ cho đến khi tỉnh giấc, thể xác có thể cho chúng tôi hơi ấm đã đột ngột chết đi, không một lời báo trước.

Co quắp nằm trên giường, đầu tiên trở nên cứng đờ, cứng giống như tảng băng, sau đó lại trở nên mềm ẩm, mềm ẩm như bùn nhão.

Cô Hoắc chết rồi.

Con ruồi đậu trên xương quai xanh thanh tú của cô, sâu bọ bay lên ngón chân mềm mại của cô, hương thơm trên người cô thoáng thay đổi, dường như đang dần dần tỏa ra mùi hôi thối chỉ có ở các thi thể dung tục.

Thế nhưng khuôn mặt đó.

Trong lúc cơ thể đang thối rữa, khuôn mặt đó vẫn không thay đổi, vẫn như thoát khỏi trói buộc của quy luật cùng cân nhắc của thời gian, vẫn giữ được màu sắc tươi tắn nhất, diện mạo xinh đẹp nhất.

Chúng tôi không dám khinh nhờn khuôn mặt đó, chỉ có thể tranh giành thể xác hôi thối với lũ ruồi bọn, chúng tôi hôn lên cơ thể cô hết lần này đến lần khác, hôn lên từng bộ phận giống như đang hành hương, vốn không có cách nào chạy thoát.

Đau đớn làm sao.

Bi ai làm sao.

Càng đau đớn càng bi ai chính là, lúc này, ác quỷ đã biến thành nữ thần, cô lột bỏ thể xác, bởi vậy mà tội nghiệt cũng đã biến mất, chỉ còn lại vẻ đẹp thuần túy, vẻ đẹp mà người phàm không với tới được.

Khi đôi mắt khép lại, tôi đã hiểu ra.

Nữ thần sắc đẹp không thể ở lại nhân gian quá lâu.

Khi cô ấy còn ở nhân gian, cô ấy chỉ dành cho tôi niềm hạnh phúc hão huyền cũng nỗi đau đớn chân thật, bởi vì tôi muốn độc chiếm cô ấy, nhưng không một ai có thể độc chiếm nữ thần sắc đẹp; mà khi nữ thần chết đi —— Đau đớn lại ngưng hẳn.

Nỗi đau đớn chân thật đã biến mất, niềm hạnh phúc hão huyền đã trở nên chân thật.

Từ lúc này, chúng tôi đã có được cô ấy, mỗi người đều có được cô ấy.

Cô ấy đã từ đơn độc trở thành vô tận, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, từng giây từng phút đều đang bầu bạn bên cạnh chúng tôi.

Tôi nghĩ, tôi hiểu ra rồi —— Rốt cuộc là ai đã nảy sinh quyết tâm giết chết cô Hoắc trong khoảng thời gian ngắn ngủi.

Trên chiếc thuyền này, phần nhiều là sát thủ.

Giống như tôi từng nói lúc trước, chỉ cần thoáng sử dụng cái đầu đang làm vật trang trí trên cổ sẽ hiểu ra —— Thuyền trưởng bị ai giết chết, thuyền phó nhất cùng phó lái mất tích như thế nào, Phó Cách lại chết ra sao!

Nhưng những chân tướng còn có ý nghĩa không?

Đã đến lúc này rồi.

Chúng tôi làm theo ý nguyện của cô Hoắc, một lần nữa áp giải thuyền phó hai đang bị giam giữ lên boong thuyền.

Anh Long chủ trì nghi thức này.

Bây giờ những người còn lại, ngoại trừ thuyền phó hai thì chỉ còn tôi, anh Long, Lư Khôn, Chử Hưng Phát, Dư Hải, Lâm Tiểu Đao, Hứa Đa, Tào Mặc, Ô Nhạc Nhạc, tổng cộng chín người.

Chín người này cũng không hoàn toàn là người phe mình.

Trong lúc chúng tôi sống mái trên boong thuyền thì Lư Khôn cùng Chử Hưng Phát trốn trong phòng, không tham gia vào, kho lạnh của Dư Hải cách boong thuyền khá xa, hắn cũng không đuổi kịp. Mà tôi, hổ thẹn mà nói, tôi chỉ là một gã thư sinh, lúc đó quả thực chưa kịp phản ứng.

"Tôi không muốn giết người, thế nhưng, đã đến nước này, cũng không còn cách nào khác." Anh Long nói, "Cô Hoắc nói đúng, chỉ còn mỗi thuyền phó hai —— giết nốt người cuối cùng trong ban quản lý, chuyện này cũng sẽ êm đẹp. Khi chúng ta vào bờ, sẽ không có ai nói lời dèm pha."

Thuyền phó hai phát ra tiếng kêu thảm thiết giống như động vật, hắn bò dậy, muốn chạy trốn, nhưng lại lập tức bị đám thủy thủ đè xuống đất như đang đè một con lợn. Anh Long nhìn tôi, cô Hoắc cũng đang ở trên trời nhìn tôi, tôi không do dự, đâm thẳng con dao vào bụng thuyền phó hai.

Phí sau là Dư Hải, Dư Hải cũng giống như tôi, không quá do dự. Tuy một tay vẫn cầm chuỗi tràng hạt, nhưng động tác dùng dao đâm người nhìn có vẻ tự nhiên như đang giết lợn.

Tiếp theo là Lư Khôn... Lư Khôn cầm dao, đứng thật lâu trước mặt thuyền phó hai.

Thuyền phó hai vẫn kêu thảm thiết, tiếng kêu chưa từng ngắt quãng.

Từ lúc bắt đầu cố gắng chạy trốn đã vừa la hét vừa chửi bới, đến khi trúng nhát dao thứ nhất, tiếng kêu đột nhiên lớn hơn, sau đó lại nhỏ dần, đến lúc này, tiếng kêu đã rất khẽ, giống như tiếng lợn rì rầm.

Đúng rồi, Lư Khôn là người duy nhất không bước vào phòng cô Hoắc.

Hắn sẽ là người duy nhất chạy thoát khỏi bàn tay của ác quỷ sao?

Lâu đến mức tất cả mọi người đều chờ đến mất kiên nhẫn, đến khi Tào Mặc, Hứa Đa bắt đầu phòng bị hắn, Lư Khôn mới thọc một dao vào lồng ngực của thuyền phó hai.

Hắn không chạy thoát.

Hắn có thể chạy thoát khỏi cô Hoắc của chân thực, thế nhưng tuyệt đối không thể chạy thoát khỏi cô Hoắc của hư ảo.

Chỉ còn lại Chử Hưng Phát.

Các thủy thủ khuyên Chử Hưng Phát mau ra tay, thật ra bọn họ không ghét gã bếp trưởng này, bình thường bếp trưởng cũng không coi khinh người khác, hơn nữa tay nghề nấu cơm của hắn cũng rất khá, vẫn xem như là được lòng người, cho nên bọn họ cũng đồng ý cho Chử Hưng Phát một chút thời gian.

Mọi người nói:

"Giống như giết lợn giết gà thôi, nhắm mắt lại là xong!"

"Đừng đợi nữa, hắn không xong rồi, anh cứ xem như giải thoát cho hắn là được."

"Anh không giải thoát cho hắn thì đến lượt chúng tôi giải thoát cho anh."

Nhưng cũng chỉ là đe dọa ngoài miệng thôi.

Chúng tôi đâu phải ác quỷ chính hiệu...

Chử Hưng Phát vẫn không thể quyết định, hắn ôm đầu, quỳ xuống đất cầu xin anh Long tha cho hắn một con đường sống.

Hắn không hiểu, thật ra anh Long vốn không muốn hắn chết mới ép hắn đưa ra quyết định!

Anh Long đã quyết định, hắn đưa mắt ra hiệu cho hai người khác, bảo bọn họ kéo Chử Hưng Phát đứng dậy, khi kéo Chử Hưng Phát đến trước mặt thuyền phó hai, Chử Hưng Phát bỗng ọe một tiếng...

Thuyền phó hai đã chết.

Máu của hắn đã chảy cạn.

Cuối cùng anh Long quyết định bắt Chử Hưng Phát phân thây.

Như vậy sẽ không cần giết Chử Hưng Phát nữa.

Tất cả mọi chuyện đều kết thúc.

Chúng tôi trở lại bên cạnh thi thể của cô Hoắc.

Cô vẫn nằm im, cơ thể kia càng ngày càng hôi thối, nhưng khuôn mặt kia lại càng ngày càng xinh đẹp.

Là vẻ đẹp không ai có thể cưỡng lại. Là vẻ đẹp mà con người có thể dựa vào để tồn tại trong thế giới đau thương này.

Cho nên chỉ có cô Hoắc, chỉ có thi thể của cô Hoắc là chúng tôi không thể xử lý như những thi thể khác. Làm như vậy sẽ vấy bẩn cô Hoắc, cũng sẽ khinh thường chúng tôi.

Cô Hoắc vô tư mà tặng cho chúng tôi di thể của cô.

Chúng tôi và cô Hoắc, vĩnh viễn ở bên nhau.

Lưu Ngôn tôi xin thề, nội dung trang nhật ký đều là sự thật do chính tôi viết, nhân đây nói rõ.

- ---------------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play