Bầu không khí tại hiện trường có chút kỳ lạ.

Kỷ Tuân muốn phản bác câu nói vừa nãy của Hoắc Nhiễm Nhân, lại cảm thấy hình như đây không phải trọng điểm trong lúc này.

Anh xoa thái dương, thương lượng với hai người còn đang đấu sức: "Nói tóm lại, hai người dừng lại trước đã?"

Không ai để ý đến anh.

Mạnh Phụ Sơn cùng Hoắc Nhiễm Nhân vẫn nhìn chằm chằm vào đối phương như trước, tìm kiếm nhược điểm trên người đối phương nhằm một đòn đánh bại kẻ địch.

Bạn của bạn không có nghĩa là bạn; người yêu của bạn đương nhiên càng không có nghĩa là bạn.

Kỷ Tuân thở dài thườn thượt: "Các anh em, chúng ta đang ở trên một con thuyền đã vi phạm pháp luật, làm trái kỷ cương rất nhiều năm, cầu thang bên ngoài có số lượng vệ sĩ cầm súng lên đến hai con số đang chờ chúng ta, bọn họ giết người không chớp mắt; còn có hung thủ mưu tính sâu xa, trên tay đã treo ba mạng người nhưng vẫn có thể ẩn mình thật kỹ. Nhưng sức mạnh duy nhất mà chúng ta có—— "

Anh giơ súng trong tay.

"Chỉ có cái này."

"Cho nên, cho dù không làm được 1+1+1>3, ít nhất cũng không cần 1+1+1<2 chứ?"

Có thể là nghe lọt những gì Kỷ Tuân nói, cũng có thể là hai người đã cân nhắc một lát đều cảm thấy không có khả năng trực tiếp khống chế đối phương, cho nên bọn họ đồng thời thu tay, đồng thời lùi lại một bước.

Hoắc Nhiễm Nhân lùi về phía cửa, Mạnh Phụ Sơn lùi về phía Kỷ Tuân.

Tình huống trong phòng biến thành Kỷ Tuân đứng trong cùng, Mạnh Phụ Sơn đứng giữa anh và Hoắc Nhiễm Nhân.

Vị trí đứng này khiến Kỷ Tuân hơi bất an trong lòng, nhưng không gian chật hẹp, tạm thời cũng chỉ có thể như vậy.

"Cậu lên thuyền này bằng cách nào?" Mạnh Phụ Sơn mở miệng, hỏi Hoắc Nhiễm Nhân.

"Việc này không quá quan trọng..." Kỷ Tuân giảng hòa.

"Không, việc này rất quan trọng." Hoắc Nhiễm Nhân hờ hững nói, "Quan trọng giống như tại sao Mạnh Phụ Sơn đến gần ông chủ Tưởng trước khi ông chủ Tưởng tử vong vậy."

"..." Kỷ Tuân.

Lúc trước, Mạnh Phụ Sơn không có nói cho anh chi tiết này, anh nhìn sang Mạnh Phụ Sơn.

Mạnh Phụ Sơn thiếu kiên nhẫn: "Tôi không đến gần ông chủ Tưởng, tôi đến gần vệ sĩ của ông chủ Tưởng, Phương Lợi. Tôi muốn thăm dò xem có thể lấy được súng của hắn hay không. Việc này không thành công, có cần thiết phải nói ra sao?"

Kỷ Tuân giãn mày ra, lời nói của đối phương hợp tình hợp lý.

Mạnh Phụ Sơn nghe thấy tin tức A Thang mất tích, hẳn là có thể đoán được anh đã đánh ngất A Thang rồi cướp đi súng của A Thang. Có anh làm gương, Mạnh Phụ Sơn cũng cân nhắc làm thế nào để lấy được một khẩu súng, là tư duy tiến dần rất bình thường. Nhưng lý do vì sao lúc sau không kể, Mạnh Phụ Sơn cũng đã nói ra rồi, không thành công, nói gì cũng chỉ là công cốc, đồng thời cũng rất phù hợp với tính cách của Mạnh Phụ Sơn.

"Vấn đề của tôi đã được giải đáp, cậu thì sao?" Ánh mắt của Mạnh Phụ Sơn đâm về phía Hoắc Nhiễm Nhân giống hệt như chim ưng.

"Đáp án của tôi, sợ là anh không muốn biết cho lắm."

"Không dám nói sao?"

"Có muốn đoán thử xem em đã biết con thuyền này như thế nào, lại theo ai lên con thuyền này không? Dù sao —— Anh cũng không tiết lộ một chữ nào với em." Hoắc Nhiễm Nhân không nhìn Mạnh Phụ Sơn, cậu nhìn về phía Kỷ Tuân.

Kỷ Tuân nhìn lại Hoắc Nhiễm Nhân một lát.

Bất an trong lòng trở nên lớn hơn.

"Đừng nói nữa." Kỷ Tuân đột nhiên nói.

"Có cái gì không thể nói?" Mạnh Phụ Sơn nói, hắn quyết tâm phải biết Hoắc Nhiễm Nhân đã lên thuyền như thế nào. Nhưng—— hắn bày ra vẻ mặt kiên nhẫn giống như bị kiến bò lên cổ —— miễn cưỡng giải thích một câu, "Là tôi uy hiếp Kỷ Tuân theo tôi lên thuyền, cũng là tôi không cho cậu ta nói với cậu."

"Mạnh Phụ Sơn." Kỷ Tuân khẽ gọi.

Mạnh Phụ Sơn không hiểu tại sao Kỷ Tuân vẫn luôn ngăn cản cuộc đối thoại có thể nhanh chóng kết thúc này.

"Thế à?" Hoắc Nhiễm Nhân mỉm cười, "Kỷ Tuân, anh nghe lời Mạnh Phụ Sơn thật đấy. Anh ta đã lừa anh như thế sao?"

Cậu nhìn phía Kỷ Tuân, chỉ thoáng chốc lại lắc đầu, ung dung thong thả nói:

"Không, nói anh ta lừa anh thì quá đề cao anh ta, quá coi thường anh. Anh biết em đang nói gì. Chân tướng đang đựng trong chiếc hộp đặt trước mặt anh, nhưng anh không dám chạm vào. Kỷ Tuân... Anh thật khiến em thật vọng."

Sau đó, cậu quay sang công bố đáp án với Mạnh Phụ Sơn.

"Tôi tìm được A Tân."

Bỗng chốc, căn phòng yên tĩnh lại, yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi, yên tĩnh đến mức tiếng hít thở cũng không nghe thấy.

A Tân, Tào Chính Tân.

Vừa là cánh tay trái lại vừa là cánh tay phải của Trần Gia Thụ, người đã mất tích từ sau khi Trần Gia Thụ tử vong.

"Khi em tìm được A Tân, A Tân đang tìm cách lên thuyền." Hoắc Nhiễm Nhân thản nhiên nói, "Giống như Mạnh Phụ Sơn nhận định, con thuyền này phòng thủ nghiêm ngặt, người cũ dẫn theo người mới, còn phải để chủ thuyền là ông Liễu tự mình xét duyệt mới có thể lấy được vé lên thuyền."

"Em bắt được A Tân, tiến hành thẩm tra bất ngờ với hắn, hắn biết đã rơi vào tay cảnh sát, trốn cũng trốn không thoát, cũng không thể làm chuyện muốn làm... Chuyện hắn muốn làm chỉ có thể nhờ cảnh sát hoàn thành giúp hắn. Bởi vậy hắn không hề giấu giếm, khai ra vài chuyện."

"Chuyện thứ nhất, Trần Gia Thụ chưa từng tham gia vào đường dây buôn bán nội tạng. Người tham gia đường dây buôn bán này từ đầu tới cuối đều là chủ nhân của con thuyền, là ông Liễu. Cho nên chúng ta mới không tìm được bất cứ thứ gì có liên quan đến thuyền hay liên quan đến ""Tàu thuyền thuận sông, gió yên sóng lặng" trong nhà cũng như trong nơi làm việc của Trần Gia Thụ. Thế nhưng anh lại tìm được nhiều vết tích khả nghi dựa trên các manh mối khác nhau như sòng bạc, thuyền trong sòng bạc, thiết bị phẫu thuật bên cạnh sòng bạc. Nếu như những thứ này không phải của Trần Gia Thụ, vậy thì đáp án có thể là gì? Đáp án chỉ có thể là có một người rất quen thuộc với Trần Gia Thụ đã sắp xếp tất cả những thứ này."

"Chuyện thứ hai, Trần Gia Thụ đúng là từng nhờ Trịnh Học Vọng làm một cuốn bệnh án giả. Mục đích là để thăm dò xem Mạnh Trung Hải có đáng tin hay không. Chuyện này có lẽ tương ứng với những lần Mạnh Trung Hải liên lạc với anh khi chúng ta còn ở thành phố Cầm. Sau khi thăm dò xong, khi xác nhận Mạnh Trung Hải đáng tin, Trần Gia Thụ mới dẫn Tào Chính Tân cùng Mạnh Trung Hải lên thuyền của ông Liễu."

"Chuyện thứ ba, khi còn ở trên thuyền, ông Liễu từng để lộ mong muốn hợp tác với Trần Gia Thụ. Rời thuyền chưa được bao lâu, Trần Gia Thụ đã chết. Khi em tìm được Tào Chính Tân, bởi vì không có Trần Gia Thụ, Tào Chính Tân không thể tìm được cách lên thuyền, nhưng Mạnh Trung Hải không chỉ tìm được, còn dẫn cả anh lên thuyền."

"Vậy đã đủ chưa? Kỷ Tuân." Hoắc Nhiễm Nhân lạnh nhạt nói.

Cậu nhìn về phía Kỷ Tuân, Kỷ Tuân không nói gì; cậu lại nhìn về phía Mạnh Phụ Sơn, Mạnh Phụ Sơn cũng không nói gì.

Hoắc Nhiễm Nhân mỉm cười lần nữa, giễu cợt châm chọc:

"Mạnh Trung Hải. Tên giả của Mạnh Phụ Sơn. Một cái tên giả quả thực không đáng lưu ý. Rất phù hợp với hành vi sau đó của Mạnh Phụ Sơn, anh ta dùng Trần Gia Thụ làm ván nhảy, nhẹ nhàng nhảy lên, nhảy lên con thuyền này. Cho nên rõ ràng anh ta đã nghi ngờ thân phận của em, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không muốn tin em có thể lên thuyền. Bởi vì để có thể lên thuyền, anh ta đã trả giá nhiều lắm."

"Anh ta —— "

Kỷ Tuân nhắm mắt lại.

Nhưng giọng nói của Hoắc Nhiễm Nhân vẫn cứ như lưỡi dao mà xuyên qua tai anh, xẹt qua trái tim anh, phanh ra cơ thể anh.

"Trả giá bằng mạng sống của một người."

Tử thần dang áo choàng, đầy thương cảm mà ôm lấy anh.

Dưới đôi cánh của cái chết, dường như anh đã nhìn thấy em gái. Trong đôi mắt đau thương của em gái, lần đầu tiên xuất hiện oán hận.

Em oán hận anh, oán hận anh nhu nhược, oán hận anh tự nhận là thông minh nhưng liên tục mắc sai lầm, kéo cả Mạnh Phụ Sơn vào trong vực sâu không có cách nào quay đầu lại.

"Chắc chắn lúc sắp lên thuyền hai người mới gặp nhau." Hoắc Nhiễm Nhân nói tiếp, "Bởi vì, anh không dám gặp anh ta, anh ta cũng không dám gặp anh. Hai người đều sợ hãi, gặp mặt rồi, nói chuyện rồi, màn kịch lừa mình dối người này cũng sẽ không diễn nổi nữa."

"Rốt cuộc những gì em nói là đúng hay là sai, Kỷ Tuân, anh có thể hỏi bạn tốt của anh."

"Kỷ Tuân..." Mạnh Phụ Sơn cuối cùng cũng mở miệng.

Lời còn chưa dứt, hắn đã làm ra một động tác ngoài dự liệu của tất cả mọi người!

Hắn sải chân, cướp lấy súng trong tay Kỷ Tuân.

Động tác mau lẹ, họng súng đen ngòm nhắm ngay Hoắc Nhiễm Nhân.

Mạnh Phụ Sơn lạnh lùng nói: "Đứng im. Kỷ Tuân không bóp cò được, nhưng tôi thì có."

- ---------------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play