Căn phòng lại hiện ra trong bóng tối.

Trong bóng tối bao trùm, chỉ có một ngọn đèn bàn nho nhỏ trên mặt bàn là đang tỏa ra ánh sáng màu cam giống như ánh trời chiều.

Bóng đen lại nặng nề phủ xuống mép bàn, lại mở khóa ngăn kéo, rút ra cuốn sổ ghi chép từ trong ngăn, lật sang trang mới.

Bóng đen giũ tờ giấy kẹp trong cuốn sổ ra, mặt trước của tờ giấy ố vàng có viết: "Nhật ký nhà bếp".

Nhật ký nhà bếp:

Chuyến tàu thứ 8, ngày X tháng 4 năm 1976

Món chính

Rau củ

Thịt

...

Khử trùng và ghi chép bộ đồ ăn

Nhân viên vệ sinh quét tước: Lâm Tiểu Đao

Sự kiện: Người đến phòng thuyền trưởng đưa cơm phát hiện thuyền trưởng đã tử vong.

Lật sang mặt sau của tờ nhật ký này, cũng vẫn dán kèm nhật ký viết tay như trước.

Ngày 31 tháng 3 năm 1976

Mọi việc trở nên khó xử. Thuyền trưởng phát hiện ra cô Hoắc, nhất quyết muốn đưa cô Hoắc đến phòng thuyền trưởng để chăm sóc. Đương nhiên không phải kiểu chăm sóc một mình một phòng, phòng thuyền trưởng là phòng xép, có một phòng khách và một phòng ngủ, thuyền trưởng chuẩn bị nhường phòng ngủ của mình cho cấp cô Hoắc, còn hắn ngủ ngoài phòng khách.

Tôi nghĩ điều này có thể chấp nhận được, dù sao cũng là phòng ngủ riêng, có thể khóa cửa, lại thông với boong tàu có thể nhìn ra biển, điều kiện kiểu gì cũng tốt hơn thùng hàng trong buồng máy.

Chỉ là sắc mặt Lư Khôn trước sau vẫn cứ nặng nề, các thủy thủ cũng rất có ý kiến.

Haiz! Chuyện này cũng do thuyền trưởng không đúng. Dẫn cô Hoắc đi thì cứ dẫn cô Hoắc đi đi, tại sao còn muốn xé nát rồi giẫm đạp lên chiếc váy mà các thủy thủ gấp rút làm tặng cô Hoắc chứ? Còn nói phía các thủy thủ có quá nhiều người, khó tránh khỏi vài người có ý đồ xấu, ăn cắp hành lý của cô Hoắc.

Đến khi cô Hoắc bảo mình không bị mất gì cả, thuyền trưởng lại lật lọng nói có người sẽ thèm muốn vẻ đẹp của cô Hoắc. Hắn thân là chủ thuyền của cô Hoắc, đương nhiên phải có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho cô Hoắc.

Hắn không khỏi quá đề cao bản thân. Đây là thuyền của ông chủ Hoắc, không phải của hắn! Nhưng trên thuyền hắn đúng là lớn nhất, hắn muốn làm như thế cũng đành chịu.

Nói chung, nhờ phúc thuyền trưởng vênh váo tự đắc quát to một trận ngay trước mặt mà hiện tại tất cả mọi người trên thuyền, kể cả chim biển ngẫu nhiên bay qua trên bầu trời, đều biết được cô Hoắc xinh đẹp đang ở trên thuyền!

Ngày mùng 4 tháng 4 năm 1976

Đều nói phòng miệng dân còn quan trọng hơn phòng lũ, có thể thấy người có địa vị cao cũng không thể trắng trợn không kiêng dè mọi lúc mọi nơi. Hôm nay đã là ngày thứ năm cô Hoắc bị thuyền trưởng dẫn đi. Trong năm ngày này, bất mãn của mọi người không chỉ không giảm bớt, trái lại còn càng lúc càng mãnh liệt.

Nguyên nhân là phòng thuyền trưởng. Phòng thuyền trưởng tuy là phòng xép, nhưng chỉ có một nhà vệ sinh, nhà vệ sinh nằm trong phòng khách. Nói cách khác, nếu cô Hoắc muốn sử dụng nhà vệ sinh, bắt buộc phải đi ra từ phòng ngủ, bước vào nhà vệ sinh trong phòng khách.

Tường trên thuyền rất mỏng...

Nói chung, đối với chuyện nhất cử nhất động của cô Hoắc, thậm chí bất kỳ việc riêng tư nào cũng bị phơi bày dưới mí mắt của thuyền trưởng, tất cả mọi người đều không có cách nào nhịn được, từ thủy thủ đến Lư Khôn đều ra sức nhờ Kim Tùng đến thăm cô Hoắc.

Kim Tùng là thuyền phó nhất trên thuyền, địa vị chỉ đứng sau thuyền trưởng, phòng của thuyền phó nhất lại ngay cạnh phòng của thuyền trưởng, đặc biệt nhất chính là, đứng trên boong thuyền của Kim Tùng có thể nghe thấy âm thanh của phòng bên cạnh, cũng có thể nói chuyện với phòng bên cạnh.

Kim Tùng vốn không muốn tham gia vào chuyện này, nhưng quá nhiều người nhờ vả, hơn nữa chính hắn cũng có chút hiếu kỳ, cuối cùng vẫn đồng ý với yêu cầu của mọi người, liên lạc với cô Hoắc một lần.

Sau lần liên lạc này, vẻ âm u trên khuôn mặt Lư Khôn đã lây sang khuôn mặt của Kim Tùng giống như bệnh truyền nhiễm vậy.

Mỗi lúc trực tiếp giáp mặt với hắn, trái tim tôi liền đập thình thịch thình thịch, cứ cảm giác ngày hôm nay nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Quả nhiên đã xảy ra chuyện.

Lư Khôn đột nhiên gọi tôi đến buồng máy, tôi vừa muốn đi lại vừa lo lắng về những chuyện sẽ gặp phải sau khi đi, lề mà lề mề một lúc lâu, khi đến buồng máy thì thấy Lư Khôn, các thủy thủ, Kim Tùng cùng cộng sự tốt, người bạn tốt Tiền Chấn Nghĩa của hắn, ngay cả Lâm Tiểu Đao trong phòng bếp của tôi cũng đang ở đây, bọn họ đều đang chờ tôi.

Tôi vừa đến, Kim Tùng đã nói thẳng: "Lão Phương có ý đồ xấu với cô Hoắc. Không thể để cô Hoắc tiếp tục ở lại phòng của lão Phương nữa. Chúng tôi định ngả bài với lão Phương, đón cô Hoắc ra, lại sắp xếp cho cô ấy một chỗ an toàn khác."

"Chúng tôi", "Chúng tôi" nào cơ? Tôi rất muốn hỏi câu này, nhưng nhìn hình thức, tôi đã hiểu, cái gọi là "Chúng tôi" chính là chỉ tất cả mọi người đang có mặt tại hiện trường, ngoại trừ tôi.

Lòng tôi hoảng loạn đến mức không thể tự kiềm chế, một lúc sau mới lên tiếng: "Lão Phương... Thuyền trưởng đã bốn mươi, năm mươi rồi, có phải hiểu lầm hay không?"

"Chính tai tôi nghe thấy trên boong thuyền." Kim Tùng bình tĩnh nói, "Bảo nhường phòng ngủ cho cô Hoắc, nhưng lão Phương lại vào phòng ngủ, từng bước ép sát cô Hoắc, nói những lời tục tĩu, thật sự không nghĩ tới, hắn thế nhưng lại dâm dục đến trình độ này, không nói đến việc thường ngày ông chủ Hoắc đối xử với chúng ta như thế nào, chỉ nói đến tuổi tác cô Hoắc, còn nhỏ hơn con gái của hắn nữa!"

"Vừa ăn cướp vừa la làng!" Có thủy thủ căm phẫn hét lên, "Người có ý đồ xấu với cô Hoắc vốn không phải chúng ta, mà là hắn!"

Mọi người anh nhìn một cái, tôi nói một lời, câu nào cũng phê phán, công kích thuyền trưởng cùng với thương tiếc lo lắng cho cô Hoắc.

Tôi nhất thời lo lắng, sợ hãi, nhất thời lại nghĩ tới dáng vẻ yếu đuối, bơ vơ của cô Hoắc, cuối cùng cũng không biết làm sao, chỉ đành đồng ý.

Ngày hôm nay đã muộn, bọn họ xác định thời gian ngả bài với thuyền trưởng là ngày hôm sau.

Ngày mùng 5 tháng 4 năm 1976

Vừa tỉnh giấc tôi đã đổi ý.

Tôi nghĩ bọn họ có thể đón cô Hoắc ra, sau khi cô Hoắc ra ngoài, chờ hành trình lần này kết thúc là cô có thể an toàn về đến nhà, thế nhưng thuyền trưởng vẫn là thuyền trưởng, bây giờ mà tôi cùng mọi người đe dọa thuyền trưởng, sau này thuyền trưởng chắc chắn sẽ ghim tôi. Cô Hoắc đi rồi, nhưng tôi vẫn còn muốn làm việc trên chiếc thuyền này.

Rất nhanh đã đến lúc mọi người cùng nhau đi đến phòng thuyền trưởng, Lâm Tiểu Đao đến gọi tôi, tôi mượn cớ móng giò đang hầm trong nồi, phải canh lửa, bảo hắn đi trước đi, tôi thấy rõ khóe miệng của Lâm Tiểu Đao hơi mím chặt... Nhưng hắn không nói gì, chỉ quay người rời đi. Tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng lại cảm thấy thất vọng, mất mác...

Thời gian trôi qua rất nhanh, khoảng 20 phút sau, vốn móng giò còn chưa ngấm vị, bên ngoài đã truyền đến tiếng ồn ào náo nhiệt, tôi đứng trong nhà bếp nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy một đám người đang cười đùa, tất cả mọi người đều vô cùng vui vẻ, bọn họ cùng nhau cất tiếng hát vang, giọng hát truyền khắp mặt biển xa xôi.

Cô Hoắc đứng ở chính giữa.

Bị mọi người cản trở, tôi không nhìn thấy được dung mạo của cô, chỉ nhìn thấy mái tóc đen dài của cô.

Mái tóc kia thật xinh đẹp, giống như tơ tằm vậy, vừa đen vừa bóng.

Sau đó Lâm Tiểu Đao trở lại, tôi hỏi hắn tình hình như thế nào, hắn cười khà khà, hiển nhiên còn chưa thôi hưng phấn, hóa ra không chỉ có những người tôi đã thấy trước đó, mà ngay cả thủy thủ trưởng cũng đi tìm thuyền trưởng, gần hai phần ba số người trên thuyền đều tập trung trước phòng thuyền trưởng, yêu cầu thuyền trưởng thả cô Hoắc ra.

Thuyền trưởng không chỉ bị ép thả cô Hoắc, Kim Tùng còn làm chủ, tạm thời nhốt thuyền trưởng trong phòng.

Ngày mùng 8 tháng 4 năm 1976

Hôm nay là ngày thứ ba thuyền trưởng bị nhốt trong phòng.

Mấy ngày nay, các hạng mục công việc trên thuyền đều do Kim Tùng làm chủ, tôi lại có chút hối hận rồi... Lúc đó nên cùng Kim Tùng đến phòng thuyền trưởng mới đúng, nói không chừng sau khi hành trình lần này kết thúc, thuyền trưởng sẽ phải rời khỏi Định Ba, sau đó Kim Tùng đảm nhiệm vị trí tân thuyền trưởng!

Cuối cùng cô Hoắc cũng coi như đã có được một căn phòng cho riêng mình, có thể tự do hoạt động trên thuyền, nhìn ra được, cô rất vui vẻ, nhưng trong vui vẻ cũng có chút mờ mịt. Tôi vẫn luôn hổ thẹn lúc trước không thể giúp cô Hoắc, vì thế đã tìm cô trò chuyện, muốn biết loại mờ mịt như thế nào đã làm tối đi vẻ đẹp của cô.

Người mập mạp không dễ được phụ nữ mến mộ, nhưng lại dễ được phụ nữ tin tưởng, nhất là đầu bếp mập mạp lại càng được phụ nữ tin tưởng, lý do? Tôi cũng không rõ lắm, có lẽ vì phụ nữ có thể ngửi được mùi khói, mùi dầu quanh quẩn khắp người tôi từ sáng tới tối, cảm thấy an tâm hơn một chút chăng?

Tôi có ưu thế về hình tượng, tốn hết tâm tư kể thật nhiều chuyện hài hước để chọc cười cô Hoắc, tính cách cô Hoắc tốt lắm, không hề kiêu ngạo như những cô gái xinh đẹp khác, cô cũng tự tìm chuyện cười để kể lại cho tôi.

Sau khi kể chuyện cười xong, cuối cùng, tôi lại hỏi cô Hoắc dạo này có chuyện gì phiền lòng sao, cô Hoắc cắn môi dưới, ấp a ấp úng nói...

Có người nhìn lén cô Hoắc tắm rửa, đi vệ sinh!

Tôi lập tức nói chuyện này cho Kim Tùng, Kim Tùng rất để bụng, sau đó đã tìm Lư Khôn cùng thủy thủ trưởng, cuối cùng còn triệu tập những người khác mở họp.

Lần này không giống như lần chỉ trích vô căn cứ của thuyền trưởng, là cô Hoắc tự mình nói ra, mọi người không nghi ngờ cũng không tức giận, mà lập tức trở nên căm phẫn, muốn bắt được người đã làm chuyện đê tiện, hạ lưu này.

Nhưng cô Hoắc chưa từng thấy người nhìn lén cô, bắt kẻ dâm loạn cũng không biết bắt đầu từ đâu, sau khi mọi người thảo luận đã đề xuất không nên tiếp tục hành động đơn độc, phải phối hợp với nhau, ngăn chặn chuyện như vậy từ gốc rễ.

Đây là ý của mọi người, Kim Tùng đương nhiên gật đầu đồng ý.

Nhưng đến giờ cơm tối ngày hôm đó, khi mở cửa ra, người đi đưa cơm cho thuyền trưởng đã phát hiện:

Thuyền trưởng chết rồi!

Thuyền trưởng không chỉ đã chết, mà còn chết trong mật thất!

Cánh cửa từ phòng ngủ đi đến boong thuyền đã bị khóa lại, cánh cửa thông ra bên ngoài trong phòng khách cũng bị khóa lại, trong căn phòng bị khóa chặt, thuyền trưởng lại bị giết! Là ai giết thuyền trưởng, giết chết thuyền trưởng bằng cách nào?

Bởi vì phòng của thuyền trưởng vẫn luôn bị khóa, thế nên ba người phụ trách giữ chìa khóa phòng thuyền trưởng đã trở thành đối tượng tình nghi đầu tiên.

Điều kỳ lạ là vào hôm nay, cả ba người này đều đi cùng với người khác, bọn họ hoàn toàn không có thời gian cùng không gian để giết thuyền trưởng.

Vậy thì thuyền trưởng đã chết trong mật thất như thế nào?

Trên thuyền xuất hiện một lời đồn...

Âm hồn đang giết người!

Chử Hưng Phát tôi xin thề, nội dung trang nhật ký đều là sự thật do chính tôi viết, nhân đây nói rõ.

*

Chuyện này không được bình thường.

Mạnh Phụ Sơn đứng trong góc, buồn bực vê điếu thuốc. Điếu thuốc trong lòng bàn tay hắn xoắn chặt, vặn vẹo, lớp vỏ ngoài bị xé toạc, những mẩu thuốc lá vụn rơi xuống từ kẽ tay hắn.

Từ khi nào thì bắt đầu không đúng? Tối hôm qua. Lúc uống rượu tối hôm qua, rõ ràng mình đã khống chế tửu lượng, uống rất ít, thế nhưng lại cảm thấy như say mèm, say bí tỉ, ảo mộng liên tục xuất hiện.

Sau khi tỉnh ngủ, đầu đau như bị khoan điện xuyên qua, cảm giác này còn chưa hoàn toàn biến mất, bên ngoài đã có người sợ hãi kêu lên: "Thuyền hỏng rồi..."

Thuyền hỏng rồi?

Hỏng như thế nào, đụng phải tảng băng?

Mạnh Phụ Sơn lập tức nhớ lại tình tiết kinh điển của tàu Titanic, vừa cười vừa nghĩ: Đụng phải cũng tốt, xong hết mọi chuyện.

Nhưng ngay sau đó, khi nhìn thấy áo ngắn tay trên người, hắn lại không khỏi giễu cợt trong lòng: Xuân hạ giao mùa, tảng băng ở đâu ra mà đụng phải.

Sau đó bước ra khỏi cửa phòng, thế mới biết, "Thuyền hỏng" ý là, thuyền bị người khác phá hỏng.

Hiện tại, ông Liễu cũng đang dẫn theo vệ sĩ đến sảnh chính, sắc mặt âm u giống hệt như sấm vang chớp giật ngoài trời, lập tức sẽ nổi gió đổ mưa.

Chỉ là lúc này, sắc mặt ông Liễu có âm u đến đâu cũng không có tác dụng gì, chuyện lớn như thuyền bị phá hỏng đã khiến mọi người nảy sinh bất an, bàn tán sôi nổi.

Nhân viên trên thuyền chạy đôn chạy đáo khắp nơi, rất nhiều tin xấu ập về:

Phòng thuyền trưởng bị phá hỏng hoàn toàn.

Camera an ninh cùng phòng giám sát đều bị phá hỏng.

Thiết bị truyền tin vô tuyến cùng điện thoại vệ tinh đều không thể sử dụng.

Khóa mật mã của cánh cửa dưới boong thuyền cũng bị phá hỏng!

Ông Liễu đang ngồi trong sảnh chính không nhúc nhích, giống như một bức tượng nặng nề. Hắn đang nghĩ, rốt cuộc là ai ăn gan hùm mật gấu, dám động thổ trên đầu thái tuế sao?

Mạnh Phụ Sơn suy đoán, cũng phân tích tình huống hiện giờ:

Phòng thuyền trưởng bị phá hỏng đồng nghĩa với việc con thuyền mất hoàn toàn năng lực đi lại; camera giám sát cùng thiết bị bị hư hại đã làm mù hơn một nửa "đôi mắt" của ông Liễu, thiết bị truyền tin vô tuyến cùng điện thoại vệ tinh đều không thể sử dụng, khiến "lỗ tai" của ông Liễu cũng nối gót đôi mắt, đương nhiên, cũng đại biểu ý nghĩa ông Liễu không thể trực tiếp cầu viện bên ngoài.

Cung điện nguy nga trên biển này dường như đã thật sự trở thành một hòn đảo biệt lập.

Nhưng phá hỏng cánh cửa dưới boong thuyền nhằm mục đích gì?

Là tiện tay mà làm, chỉ đơn thuần muốn phá hoại? Hay là không muốn ông Liễu có được quá nhiều lực lượng vũ trang? Mạnh Phụ Sơn đứng trong góc, đứng im một lúc lâu, mà đôi mắt thì một khắc không ngừng, thu hết tất cả mọi người tại hiện trường vào trong đáy mắt.

Rất nhiều người đã đi xuống.

Các ông chủ, các cô gái, các nhân viên an ninh, nhân viên phục vụ, bác sĩ.

Có thể nói 90% số người trên thuyền đều đang ở dưới boong, tham gia "trò chơi", bao gồm cả Kỷ Tuân.

"Làm cái gì vậy? Đàn bà cũng không thấy đâu, chúng ta không tham gia trò chơi thì ngay cả đàn bà cũng không xứng có được sao?" Tám ông chủ đứng ở hiện trường lớn tiếng oán trách.

Ông Liễu đang dẫn theo hai vệ sĩ riêng cau mày, hắn không nói gì. Lúc này, ba ông chủ đeo mặt nạ ngồi cạnh ông Liễu khi hắn giới thiệu "Trò chơi" vào tối hôm qua cũng dẫn theo vệ sĩ riêng của mình đi xuống.

Đúng lúc này, lại một thuyền viên khác vội vã chạy vào sảnh chính, mang đến tin tức mới nhất:

"Ông Liễu, xuồng cứu hộ treo ở dây bên cũng đã biến mất!"

Ông Liễu bỗng nhướng mày.

Mạnh Phụ Sơn cũng đồng thời nắm được chân tướng của màn phá hỏng ——

Xuồng cứu hộ biến mất, đồng nghĩa với việc có người lái xuồng cứu hộ chạy trốn.

Cũng rất hợp lý, mục đích của việc phá hỏng động lực của thuyền, cắt đứt các kênh liên lạc với thế giới bên ngoài, ngăn cách nhân lực của ông Liễu, sau đó lấy đi tất cả các xuồng cứu hộ đều là vì đề phòng ông Liễu kiểm tra, truy bắt bọn họ.

Vậy thì người chạy trốn là ai đây?

Phụ nữ và nhân viên trên thuyền. Mạnh Phụ Sơn ra kết luận. Trên chiếc thuyền này, chỉ có phụ nữ muốn chạy trốn, họ thuyết phục một đến một vài nhân viên phá hỏng con thuyền, sau đó dùng xuồng cứu hộ chạy thoát!

Mạnh Phụ Sơn hiểu rõ đầu đuôi, lại phát hiện lông mày của ông Liễu cũng giãn ra. Ông Liễu đã yên tâm, đương nhiên rồi, kẻ địch ẩn mình trong bóng tối mới là kẻ địch đáng sợ, bởi vì trí tưởng tượng của con người giỏi nhất là thêm mắm dặm muối, sẽ tạo ra rất nhiều ảo tưởng khác nhau, nhưng một khi kẻ địch hiện thân trong ánh sáng, khi đôi mắt nhìn rõ hắn, hắn sẽ trở thành một phiền phức đơn giản, chỉ thế mà thôi.

Đối với ông Liễu mà nói, tuy kẻ địch trước mắt đã gây ra rất nhiều vấn đề, nhưng cũng chỉ là một phiền toái nho nhỏ như một con rận.

Mạnh Phụ Sơn đột nhiên nhìn vào những ông chủ đang đeo mặt nạ.

Không có ai nhìn hắn.

Nhưng tầm mắt hắn vừa cảm nhận được không phải ảo giác, khi hắn đang âm thầm quan sát con thuyền này, một trong số các ông chủ ở đây cũng đang âm thầm quan sát hắn.

Tại sao? Hắn đã để lộ sơ hở gì sao?

Ông Liễu lên tiếng, giọng điệu rất mềm mỏng: "Mọi người không cần lo lắng, đúng là đã xảy ra một vài sự cố nhỏ trên thuyền, nhưng chúng tôi có thể giải quyết."

"Giải quyết như thế nào?" Có ông chủ bất mãn, "Hiện tại còn không thể liên lạc với bên ngoài!"

"Chuyện này là do có người đã đặt thiết bị gây nhiễu tín hiệu trên thuyền, chỉ cần tìm được thiết bị gây nhiễu, kênh liên lạc sẽ được khôi phục. Người của tôi sẽ mau chóng xử lý chuyện này."

"Ở đây chỉ còn lại bảy vệ sĩ, muốn tìm kiếm cả con thuyền thì cũng quá khó khăn rồi." Một ông chủ khác có vẻ đang trào phúng.

"Còn có người." Ông Liễu mỉm cười, đưa mắt nhìn sang ba ông chủ có dẫn theo vệ sĩ.

Lần này lên thuyền là bởi vì sinh nhật của Ma Tổ có tổ chức "Trò chơi", tất cả các ông chủ đều không mang theo vệ sĩ riêng, ngoại trừ ba người bên cạnh ông Liễu.

Ba ông chủ này cũng hiểu ý của ông Liễu, đưa tay ra hiệu vệ sĩ bên cạnh mình sẽ hợp lại với người của ông Liễu, như vậy thì số vệ sĩ đã trở thành mười người.

So với tình huống thông thường, mười người vẫn rất ít ỏi.

Nhưng trong tình huống trên boong và dưới boong bị ngăn cách lại không thể liên lạc với thế giới bên ngoài, ông Liễu cũng không thể biến ra nhiều người hơn.

Mạnh Phụ Sơn cực kỳ chăm chú quan sát ba ông chủ này, từ tối hôm qua đến bây giờ, mọi dấu hiệu đều cho thấy ba ông chủ trạc tuổi ông Liễu chính là người trong tổ chức của ông Liễu, mặc dù địa vị của bọn họ không bằng ông Liễu, nhưng chắc chắn cũng không thấp.

Ba người này, một người rất béo, một người có nước da màu gan lợn, một người không có dấu hiệu nhận dạng đặc thù, chỉ là trên mặt trên tay có khá nhiều vết đồi mồi.

"Trong ngày hôm nay, vẫn mong mọi người cố gắng ở trong phòng. Quá trình kiểm tra muộn nhất là đến tối, tôi nghĩ chúng tôi có thể thu được một vài kết quả." Ông Liễu nói, "Đến lúc đó, nếu như vệ sĩ gõ cửa phòng của các vị, mong các vị hãy hợp tác hết sức có thể. Tìm được thiết bị gây nhiễu tín hiệu càng sớm, nơi này cũng càng sớm trở lại bình thường."

"Cái mẹ gì vậy, không có đàn bà, ngay cả TV cũng không thể xem. Lên thuyền không được thư giãn, ngược lại thành ngồi tù."

Tám ông chủ oán trách ngay trước mặt ông Liễu.

Dù sao cũng là sai sót xảy ra trên thuyền, ông Liễu cũng chỉ đành làm bộ không nghe thấy, tám ông chủ cũng không làm gì được, lúc này vẫn phải nhờ người của ông Liễu để khôi phục con thuyền trở lại bình thường, bọn họ cũng chỉ đành hùng hùng hổ hổ về phòng của chính mình.

Sau khi các ông chủ rời đi, ông Liễu triệu tập tất cả thuyền viên.

Tính cả mình, thuyền viên đang ở hiện trường có tám người, cộng thêm mười vệ sĩ, ông Liễu và ba ông chủ khác, còn có tám ông chủ vừa mới rời đi, hiện tại trên boong thuyền chỉ có tổng cộng ba mươi người.

Các vệ sĩ đã được phân công đi tìm thiết bị gây nhiễu tín hiệu, còn các thuyền viên thì được yêu cầu ở lại trong phòng trước đã.

Mạnh Phụ Sơn theo các thuyền viên về phòng, mới đi được hai bước đã tìm cái cớ, lách người rời đi. Hắn đi trên thuyền một vòng, lại đi xuống boong thuyền. Boong mà bọn họ lên thuyền là boong đuôi thuyền, nhưng chỗ này lại là boong mũi thuyền.

Tiếp tục đi xuống phía dưới dọc theo cầu thang của boong thuyền, lại đi thêm khoảng nửa tầng, Mạnh Phụ Sơn mới nhìn thấy lối vào của "trò chơi", một không gian giống như hành lang, chỗ đối diện với cửa vào có đặt một vài bức tượng cao lớn, trên góc trần nhà có camera giám sát, camera giám sát đã không thể dùng được nữa.

Mạnh Phụ Sơn nhìn qua một lượt, tập trung vào cửa chính.

Một cánh cửa hợp kim còn lớn gấp đôi cánh cửa được đặt trong sảnh tiệc ngày hôm qua hiện ra trước mắt, màu vàng kim sáng bóng dưới boong thuyền tối tăm, thỉnh thoảng lại lóe lên màu xanh lá cây đậm. Khóa vân tay cùng khóa mật mã bên trên đều bị hỏng nặng, lỗ khóa cũng bị bịt kín, cánh cửa lớn như thế này, một khi phương thức mở cửa đều bị phá hỏng, vậy thì tuyệt đối không thể dùng rìu, cưa, súng thông thường để phá cửa được.

Muốn mở cửa, trừ phi ông Liễu tìm được thiết bị gây nhiễu tín hiệu, khôi phục liên lạc, tìm nhân viên cùng đạo cụ chuyên nghiệp từ bên ngoài.

Kỷ Tuân ở bên trong... Hẳn là không có vấn đề gì về an toàn... Chỉ đáng tiếc, vào thời điểm tính năng của con thuyền bị tê liệt, phòng ngự trên thuyền tràn đầy sơ hở giống như cái sàng, nếu như Kỷ Tuân ở bên ngoài, hai người họ đồng thời hợp tác, có thể làm được nhiều chuyện lắm...

Mạnh Phụ Sơn còn đang trầm tư suy nghĩ bỗng cả kinh.

Tai hắn không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, nhưng linh cảm lại nhắc nhở hắn. Hắn không nghĩ nhiều, lắc mình trốn vào bên cạnh pho tượng cao lớn.

Khoảng vài chục giây sau, có một người đi vào.

Người này mặc âu phục, trên mặt đeo mặt nạ bạc, đi đến trước cánh cửa, lặng lẽ nhìn cánh cửa này.

Người này là ai? Tới đây làm gì?

Mạnh Phụ Sơn nghĩ, hắn nhìn ra ngoài từ bên mép tượng, nhìn chiều cao, vóc dáng của người này... So với các ông chủ thông thường, vóc dáng của người này không khỏi được duy trì quá tốt, không có bất kỳ xuống sắc do rượu thịt tạo thành, cũng không có chảy xệ do lười vận động, ngay cả chiều cao cũng tương đối nổi bật...

Nhìn mãi nhìn mãi, vóc dáng lẫn chiều cao của người trước mắt đều rất giống với một người mà hắn biết, trong đầu Mạnh Phụ Sơn chợt lóe một ý nghĩ hoang đường:

Người này có phải là Hoắc Nhiễm Nhân hay không?

Nhưng hắn lập tức bật cười:

Cho dù Kỷ Tuân tiết lộ con thuyền này, cho dù Hoắc Nhiễm Nhân biết được con thuyền này, nhưng Hoắc Nhiễm Nhân lên thuyền bằng cách nào?

Sở dĩ con thuyền của ông Liễu có thể an toàn tồn tại suốt một khoảng thời gian dài cũng là bởi ông Liễu xét duyệt hành khách cùng nhân viên trên thuyền cực kỳ nghiêm khắc. Sở dĩ Kỷ Tuân có thể thuận lợi lên thuyền là vì hắn mượn chuyện của Trần Gia Thụ, lấy được lòng tin của ông Liễu, chiếm được một chiếc thuyền nhỏ, nắm được con đường đi tới thuyền lớn. Cho dù mất rất nhiều công sức mới có thể đi tới vị trí này, mà đường biển lúc đó cũng không phải được biết toàn bộ ngay từ đầu, cứ cách một quãng thời gian, phía ông Liễu sẽ gửi cho hắn một phương hướng để đi tiếp, hắn lại sắp xếp Kỷ Tuân mặc đồ lặn đến địa điểm trước, chờ thời cơ lên thuyền, sau đó thay thế một ông chủ ban đầu, nhờ vậy mới qua mặt thành công.

Dưới tình huống này, Hoắc Nhiễm Nhân đã thành công lên thuyền bằng cách nào?

Người này không dừng lại trước cánh cửa quá lâu đã nhanh chóng xoay người rời đi.

Sau khi đối phương rời đi, Mạnh Phụ Sơn vẫn nán lại thêm vài phút, xác định không bị đối phương quay lại phản kích mới bước ra khỏi pho tượng, trở về phòng.

Không khó để một đội ngũ được tạo thành từ mười vệ sĩ đi khắp thuyền một vòng, nhưng muốn tìm kiếm mọi ngóc ngách trên thuyền, nhiệm vụ nhất thời có vẻ đã trở nên tương đối khó khăn. Vì vậy mà sau hai giờ tìm kiếm, Mạnh Phụ Sơn cùng thuyền viên đều bị gọi ra ngoài, gia nhập đội ngũ tìm kiếm.

Ngược lại cũng tốt.

Mạnh Phụ Sơn có thể quang minh chính đại đi đến mỗi một góc trên thuyền.

Loại trừ không gian dưới boong chính, không gian trên boong chính có tổng cộng 3.5 tầng, 0.5 tầng cao nhất là địa bàn của ông Liễu, không cho người ngoài đi lên. Nhưng địa điểm mà bọn họ tổ chức tiệc tối ngày hôm qua là sảnh chính của con thuyền, xuyên suốt con thuyền từ tầng 1 đến tầng 3, đèn chùm pha lê được treo lơ lửng, xoay tròn từ trần nhà của tầng 3 xuống tận tầng 1.

Hai bên trái phải của sảnh chính đều có cầu thang xoắn ốc hướng lên trên, còn thang máy ngắm cảnh trong suốt lại nằm chính giữa hai cầu thang.

Phía bên trái của sảnh chính tầng một, trong lối đi dẫn bọn họ vào thuyền có nhà bếp, kho lạnh, khu để vật phẩm kiểm tra an ninh cùng phòng giám sát, khu vực từ sảnh chính thông tới lối đi đã bị khóa lại.

Phía bên phải của sảnh chính tầng một chia làm khu đánh bạc, phòng nghỉ ngơi cho nhân viên cùng phòng thuyền trưởng.

Phía bên trái của sảnh chính tầng hai có phòng ăn, quán bar, quán cà phê cùng bể bơi ngoài trời, trong đó quán cà phê bao quanh chu vi của bể bơi ngoài trời trên boong thuyền. Phòng ăn có thể đi thẳng xuống nhà bếp của tầng một. Phía bên phải của sảnh chính tầng hai có phòng khách của ông chủ, phía sau phòng khách của ông chủ là "sảnh tham quan trò chơi", nơi này có một tấm kính một chiều màu nâu, khi "Trò chơi" đi đến cuối cùng, khi các cô gái chạy từ dưới boong thuyền lên trên boong thuyền, lại leo thẳng đến tầng hai, bọn họ đã thông qua tấm kính mỏng manh này mà quan sát dáng vẻ mừng rỡ như điên của các cô gái trốn thoát thành công, leo lên tìm xuồng cứu hộ.

Phía sau "sảnh tham quan trò chơi" là buồng lái, buồng lái nằm ngay phía trên phòng thuyền trưởng, có thể trực tiếp đi xuống phòng thuyền trưởng thông qua cầu thang riêng.

Đến tầng 3 mà sảnh chính vẫn chia thành hai bên, phía bên trái của sảnh chính tầng ba là nơi ở của 3 ông chủ mang theo vệ sĩ, chỗ này là phòng cố định của bọn họ, bên ngoài có boong riêng chỉ dành cho bọn họ; phía bên phải của sảnh chính tầng ba lại là phòng đa chức năng, sân gôn trong nhà, phòng tập thể hình, suối nước khoáng, cùng với phòng tổng thống trên thuyền, ngoài phòng tổng thống còn có boong ngắm cảnh.

Mạnh Phụ Sơn và nhân viên trên thuyền đã theo vệ sĩ kiểm tra quanh tầng một cùng tầng hai, cũng kiểm tra hơn một tiếng rồi mà vẫn không tìm được thiết bị gây nhiễu tín hiệu. Trước sau cũng khoảng 3 tiếng rưỡi, nhưng không thu được kết quả gì.

Hiện tại chỉ còn phòng tổng thống của tầng ba, phòng của các ông chủ trong tổ chức cùng với tầng cao nhất của ông Liễu là chưa kiểm tra.

Mọi người đều không cảm thấy thiết bị gây nhiễu tín hiệu sẽ được giấu ở những nơi này, nhưng kiểm tra vẫn phải kiểm tra.

Giấu kỹ thật đấy. Mạnh Phụ Sơn thầm khen ngợi.

Bọn họ chỉ có thể lên tầng ba, trong phòng tổng thống của tầng ba có hai ông chủ, một trong hai người chính là người mà Mạnh Phụ Sơn đã nhìn thấy dưới boong thuyền, hai ông chủ này nhìn thấy vệ sĩ đến gõ cửa cũng cho vệ sĩ vào tìm kiếm, đương nhiên là vệ sĩ cũng không tìm thấy được gì.

Ra khỏi phòng tổng thống, bọn họ lại đi về phía bên trái của tầng ba, cũng chính là chỗ ở của các ông chủ trong tổ chức, lần này do ba vệ sĩ của ba ông chủ dẫn đường.

Khu vực này tổng cộng có sáu phòng, trong đó có năm phòng là phòng xép cho ông chủ, một phòng là phật đường cùng phòng vật lý trị liệu riêng.

Bọn họ gõ cửa phòng đầu tiên bên tay phải, ông chủ bên trong cánh cửa họ Ngô, là ông chủ có nước da màu gan lợn, bọn họ đi vào tìm kiếm một phen, không thu hoạch được gì.

Mọi người tiếp tục gõ cửa phòng bên cạnh phòng ông chủ Ngô, cánh cửa thứ hai bên tay phải, ông chủ trong phòng mở cửa, đây là ông chủ trên mặt trên tay đều có khá nhiều vết đồi mồi, hắn họ Tưởng, đi vào tìm kiếm cũng không thấy gì.

Lúc này mọi người lại gõ cửa phòng của ông chủ thứ ba, cũng chính là ông chủ ở trong căn phòng cuối cùng của hành lang đối diện, nhưng lần này, ông chủ không ra mở cửa.

Nhân lúc này, Mạnh Phụ Sơn thầm nghĩ: Khu vực này có năm phòng, nhưng chỉ có ba ông chủ đến, có phải lần này còn có hai ông chủ không lên thuyền hay không?

"Sao vẫn chưa ra mở cửa?" Tầm mười phút sau vẫn không nghe thấy động tĩnh gì trong phòng, chắc chắn có điểm đáng ngờ, vì thế gã vệ sĩ mà ông chủ này dẫn theo cất cao giọng, "Ông chủ Lâm, ngài có trong phòng không?"

Vẫn không có tiếng trả lời, vệ sĩ liền lấy thẻ phòng ra, quẹt mở cửa phòng.

Thẻ phòng đã quẹt, nhưng cửa phòng không mở ra, căn phòng này bị khóa trái từ bên trong, nói cách khác, ông chủ Lâm nhất định đang ở trong phòng.

Mọi người chần chừ nhìn nhau vài lần, có người đi lên gọi ông Liễu.

Ông Liễu nhanh chóng đi xuống, không chỉ ông Liễu, có vẻ hai ông chủ ở phòng tổng thống cách vách cũng nghe được chuyện phía bên này, gần như đi tới cùng một lúc. Sau khi vài người đều tới, mọi người lại gõ cửa phòng ông chủ Lâm ngay trước mặt ông Liễu.

Bên trong vẫn không có tiếng đáp lại.

Ông Liễu liếc mắt ra hiệu cho vệ sĩ, vệ sĩ cầm lấy rìu đã chuẩn bị từ trước, bắt đầu phá cửa.

Một lần, hai lần, sau khoảng mười phút dùng rìu phá cửa, cửa gỗ phát ra một tiếng kẽo kẹt do không chịu nổi sức nặng, sau đó cửa mở ra.

Trong cửa là phòng xép.

Trong phòng khách của phòng xép không có ai, cửa phòng cũng đóng chặt, gõ cửa lần nữa vẫn không có tiếng trả lời, nhưng cửa trong phòng chỉ đóng lại chứ không có khóa, vệ sĩ nhấc rìu phá cửa xông lên trước, mở cửa phòng ngủ chính.

Cửa phòng vừa mở, một mùi rất nồng nặc đã xông ra, mùi này hết sức quen thuộc, nhưng mọi người còn chưa nhận ra thì đã nhìn thấy ông chủ Lâm, cho nên cũng không để ý đến cái mùi này nữa.

Ông chủ Lâm đang quay lưng về phía mọi người, cúi mặt quỳ lạy bức tượng Ma Tổ bên cạnh giường, cánh cửa đi tới boong thuyền bên cạnh hắn cũng bị khóa lại. Tất cả mọi người bước vào trong phòng, hắn vẫn không động đậy, cho dù vô cùng thành kính cúng bái thì không thèm để ý mọi người cũng hơi quá rồi.

Ông Liễu không vui cho lắm, gọi một tiếng: "Lão Lâm."

Ông chủ Lâm không trả lời.

Mọi người bước lên trước, bước đến bên cạnh ông chủ Lâm, nhìn vào khuôn mặt hắn.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Chỉ thấy ông chủ Lâm đang quỳ xuống đất, hai tay hơi nâng lên, trong lòng bàn tay có một dải màu đỏ tươi, là đầu lưỡi của con người bị cắt xuống! Lại nhìn khuôn mặt hắn, ông chủ Lâm vẫn đeo nửa chiếc mặt nạ bạc, phần miệng không bị mặt nạ che lại há ra thật to, vết máu khô cạn loang lổ khắp cằm cùng khoang miệng hắn, vết tích màu tím đen dẫn thẳng về phía yết hầu kia giống như một lối đi hẹp dẫn đến địa ngục!

Ông chủ Lâm đã tắt thở từ lâu.

Tư thế cuối cùng mà hắn để lại trên đời này giống như nâng đầu lưỡi của mình, thành kính dâng lên Ma Tổ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play