Một lát sau, Tư Nguy rời khỏi phòng ngủ, Cố Yến nằm trên giường, đầu đau như muốn vỡ ra.
Y không nhớ rõ sự việc phát sinh hôm qua, chỉ nhớ mang máng Diệp Tử tựa hồ có nhắc tới Hoài Viễn với y. Vừa nói ra cái tên này, Cố Yến đã nhanh chóng hiểu được nguyên nhân, Diệp Tử nhất định đã đến biệt trang kia.
Hắn hẳn cũng đã vào gian mật thất, thấy được đồ vật bên trong.
Diệp Tử không có những ký ức lúc trước, hắn căn bản sẽ không nghĩ người trong bức họa kia chính là hắn.
Chẳng trách từ sau ngày hôm đó, hắn thường xuyên thất thần, luôn mang một bộ dạng như có tâm sự nặng nề.
Máu trong lòng ngực Cố Yến dâng trào, đáy mắt hiện lên những tia máu nhàn nhạt.
Nếu đúng như vậy, thì những gì y làm trong khoảng thời gian này, đối với người nọ căn bản không phải là tình nồng ý mật, mà là trực tiếp dùng dao băng lạnh thấu xương đâm thẳng vào tim hắn.
Cố Yến nhắm mắt lại, nhớ lại lời cuối cùng Diệp Tử nói với y ngày hôm qua.
“Ngài đang nói ta.... Hay vẫn là Hoài Viễn?”
“Ngươi chính là Hoài Viễn.”
Cố Yến không dám tưởng tượng, Diệp Tử vốn đã hiểu lầm y từ trước, sau khi nghe được lời này sẽ thấy khó chịu đến nhường nào. Hắn nhất định sẽ cho rằng, Cố Yến chỉ coi hắn là vật thay thế của Hoài Viễn.
Sao y có thể đối xử với hắn như vậy?
Diệp Tử bị những lời ngon tiếng ngọt y tự cho là đúng tra tấn lâu như vậy, y lại chỉ luôn trách cứ đối phương không đủ thẳng thắn, oán hận hắn không chịu nói ra tâm sự của mình.
Làm sao hắn có thể....
Đầu óc Cố Yến đã mơ màng, một mặt tự mắng chính mình không thay đổi, rõ ràng đã thề sẽ không làm tổn thương hắn, nhưng cuối cùng vẫn làm hắn thấy khổ sở. Một mặt nghĩ xem làm cách nào để Diệp Tử không còn hiểu lầm mình nữa.
Y phải nói rõ chân tướng, cho dù sau khi biết được Diệp Tử có oán có trách y, không tin y, y cũng không thể tiếp tục để người nọ chịu thêm đau buồn.
Lồng ngực Cố Yến căng cứng đến phát đau, đang muốn đứng dậy, lại không cẩn thận đụng đến vết thương ở bụng. Cơn đau kịch liệt khiến cổ họng y chua chát, Cố Yến rốt cuộc nhịn không được quay đầu ho ra một búng máu.
“Vương gia!” Thu Đường dẫn Bùi Qua vào, vừa lúc thấy Cố Yến ho ra máu, vội vàng chạy tới.
Đôi mắt Cố Yến ngập tràn huyết sắc, vơ lấy tay người bên cạnh, giọng nói khàn khàn: “...... A Tử ở đâu?”
Hốc mắt Thu Đường đỏ hoe vì sợ, vội nói: “Vương, Vương phi vẫn chưa trở về, Bùi đại phu đã đến rồi, ngài nằm xuống trước đã, để Bùi đại phu xem bệnh cho ngài.”
Cố Yến sửng sốt một chút, nhẹ giọng hỏi: “Hắn chưa trở về?”
“Vì sao chưa trở về?”
Trong mắt Cố Yến chỉ sắc đỏ tươi như máu, âm thanh nghẹn ngào: “Hắn đã đi đâu? Hắn......”
Cố Yến còn chưa nói xong, Bùi Qua đứng phía sau Thu Đường nhanh chóng tiến lên, điểm nhẹ lên huyệt trên vai y hai cái. Thân mình Cố Yến mềm nhũn, ngã trở lại giường.
Sau đó Bùi Qua quay đầu nói với Thu Đường: “Cô nương lui xuống trước đi, nơi đây có ta là được.
Thu Đường chần chờ một chút, nói “vâng” một tiếng, quay đầu ra khỏi cửa.
Bùi Qua ngồi xuống bên mép giường, đặt ngón tay lên xem mạch Cố Yến. Một lát sau, Bùi Qua cau mày buông tay. Hắn lấy từ trong hòm thuốc ra vài chiếc ngân châm, đâm vào huyệt đạo trên cánh tay Cố Yến.
Qua một lúc lâu, Cố Yến mới từ từ tỉnh lại.
Bùi Qua rút ngân châm, nói: “Vương gia, ngài cảm thấy thế nào rồi?”
Sắc mặt Cố Yến tái nhợt, nhưng thần sắc đã khôi phục như cũ, khàn giọng hỏi: “Ta bị làm sao vậy?”
Bùi Qua suy nghĩ một chút, đáp: “Thương thế của ngài vốn không có gì trở ngại, chỉ là nguyên khí đã bị nhát kiếm kia làm tổn thương, ngài cần phải được tĩnh tâm điều dưỡng, không nên suy nghĩ quá nhiều, nếu không khí huyết công tâm, chỉ sợ.......”
Đầu Cố Yến vẫn còn đâu, nhíu mày nói: “Bùi đại phu nói thẳng đi.”
Bùi Qua hạ mắt: “Lúc trước tại hạ đã nói với ngài, ngài năm này qua tháng nọ dùng loại thuốc kia, trong cơ thể đã tích một lượng độc. Độc này vốn bị ngài ép trong cơ thể, hiện tại nguyên khí thương tổn, chính là thời cơ tốt để bệnh phát ra ngoài.”
Cố Yến nói: “Còn có thể trị khỏi không?”
Bùi Qua đáp: “Có thể trị được, cũng không thể trị được.”
Cố Yến hỏi: “Ý gì?”
Bùi Qua thành thật nói: “Thuốc kia là từ tay tại hạ mà ra, mỗi lần dùng trong lòng tại hạ đều nắm rõ. Chỉ cần hốt thuốc đúng bệnh, tuy tốn chút công sức, nhưng không phải là không thể chữa khỏi. Nhưng.... Vương gia, thứ cho tại hạ nói thẳng, nếu tâm tình của ngài vẫn không thể giữ yên, cảm xúc dao động liên tục, cho dù có dùng đến thần dược, tại hạ cũng không giúp được gì.”
Bùi Qua đáp lại, đang định rời đi, Cố Yến đột nhiên mở miệng: “Ngươi vừa mới gặp vương phi, hắn thế nào?”
Bùi Qua chần chờ nói: “Vương phi..... Có vẻ tinh thần không được tốt, còn có chút mệt mỏi tiều tụy.”
Bàn tay rũ bên người của Cố Yến nắm chặt, chịu đựng cơn đau đầu hỏi: “Hắn đi đâu? Vì sao không trở về cùng ngươi?”
Bùi Qua nói: “Ngài ấy chỉ yêu cầu tại hạ mau chóng tới vương phủ xem bệnh cho ngài, lại không nói cho tại hạ biết đi đến nơi nào.”
Cố Yến nói: “Ta biết rồi, làm phiền Bùi đại phu.”
Bùi Qua kê đơn thuốc, dặn dò hạ nhân trong vương phủ vài câu mới rời khỏi. Sau khi phái người đưa tiễn Bùi Qua, Cố Yến gọi Thu Đường tới: “Lệnh cho vài gia đinh ra ngoài, tìm Vương phi đưa trở về, nếu trong thành không tìm thấy thì lập tức ra ngoài thành, cố gắng không được kinh động quá nhiều người.”
Thu Đường nghe vậy cả kinh: “Vương phi ngài ấy.....”
Cố Yến không nhiều lời, chỉ nói: “Đi làm đi.”
Thu Đường nghe lệnh lui ra, Cố Yến dựa trên đầu giường, cười khổ một tiếng: “Đồ ngốc này......”
Rời khỏi y quán, Diệp Tử không về Vương phủ, chỉ lang thang trên đầu đường.
Lần đầu tiên hóa thành người, hắn muốn rời đi, lại bị Cố Yến cho người nhốt trong vương phủ. Sau đó hắn đồng ý với Cố Yến giả trang Vương phi của y, cứ như vậy ở lại trong phủ, không còn nghĩ đến chuyện rời đi nữa.
Sau này hắn có cơ hội rời đi, hắn lại không đành lòng, càng không biết nên đi đâu.
Thì ra không có Cố Yến, trên thế giới này thật sự không còn chỗ nào cho hắn.
Diệp Tử cũng không biết từ khi nào mình đã trở nên ỷ lại người kia. Là vì y luôn đối xử dịu dàng nhân nhượng với hắn, hay vì cách y bảo vệ hắn không chút do dự trước mặt người ngoài, hay là..... Từ mười năm trước khi y bắt đầu dốc lòng chăm sóc cỏ nhỏ.
Mười năm trước, Diệp Tử đến thế giới này, biến thành một cây thực vật nhỏ không thể nói chuyện, không thể hoạt động.
Thời điểm đó hắn thật sự rất sợ hãi. Hắn thậm chí nghĩ rằng, nếu bản thân không được ở trong vương phủ, mà ở sâu trong ngọn núi nào đó chịu mưa chịu gió, có lẽ hắn sẽ bị sự cô đơn tịch mịch bức điên mất.
Trong những thời gian khó khăn nhất, chính Cố Yến luôn ở bên cạnh hắn, tưới nước bắt sâu cho hắn, nói chuyện cùng hắn. Là y làm Diệp Tử cảm thấy hắn vẫn luôn có một người làm bạn, hắn không lẻ loi một mình.
Từ mười năm trước, Cố Yến đã đối xử thật tốt thật tốt với hắn.
Chỉ là khi đó hắn không hiểu gì cả mà thôi.
Diệp Tử ngơ ngác đi về phía trước, bất tri bất giác đã ra khỏi đường phố ầm ĩ, ra khỏi cống thành. Đến lúc nhận ra, hắn đã đứng trên con đường mòn ở ngoài thành.
Diệp Tử quay đầu nhìn về hướng Trường An, cổng thành ở phía xa đã bị cây xanh che khuất, không thể nhìn rõ, hắn ngơ ngẩn tại chỗ, trong lòng khẽ do dự.
Hắn thật sự muốn rời đi như vậy sao?
Lần trước biết hắn bị bắt vào lao ngực, Cố Yến đã lo lắng như thế, nếu bây giờ biết hắn đi rồi, liệu người nọ sẽ phát bệnh nữa không?
Bị bệnh hẳn y sẽ rất khó chịu......
Nhưng hắn không đi thì được gì chứ. Người Cố Yến thích không phải hắn, dù hiện tại y có thể tìm được chút cảm giác an ủi từ trên người hắn, nhưng sớm hay muộn y cũng sẽ phát hiện ra bọn họ không phải là cùng một người.
Đến lúc đó hắn nên làm gì đây?
Người nọ sẽ đuổi hắn ra khỏi Vương phủ sao? Hay là vẫn giữ hắn ở lại, coi hắn không tồn tại, để hắn tiếp tục làm một vị Thụy Vương phi giả mạo.
Cho dù là kết quả nào, Diệp Tử cũng không chịu nổi.
Diệp Tử cắn chặt môi dưới, hồi lâu vẫn không thể bước tiếp.
Chuyện gì hắn cũng hiểu, nhưng.... Hắn không muốn phải đi.
Hắn luyến tiếc.
Hắn không muốn làm người thay thế, lại không thể buông tay.
Bỗng nhiên sau lưng Diệp Tử vang lên một thanh âm già nua: “Này, anh bạn trẻ, ngươi đứng ngẩn ra ở đây làm gì?”
Diệp Tử quay đầu lại, là một lão già râu tóc bạc phơ.
Lão già trông có vẻ khỏe mạnh, một thân áo bào trắng toát, phía sau đeo theo một tay nải cũng có màu trắng. Thấy Diệp Tử nhìn mình, lão liền nở một nụ cười hiền lành với hắn.
Diệp Tử lau lau đôi mắt, lắc đầu nói: “Không, không sao đâu ạ.”
Lão già vuốt chòm râu đi lên phía trước, giáo huấn hắn: “Người trẻ tuổi cũng vẫn là người trẻ tuổi, gặp chuyện nhỏ cũng khóc lóc sướt mướt, đúng là chưa thấy thế giới rộng lớn.”
Diệp Tử vô duyên vô cớ bị mắng, kiên nhẫn hỏi: “Ngài có chuyện gì sao?”
“Đương nhiên có.” Lão tự tin nói, “Bần đạo vân du tứ phương, gặp ngươi có tâm sự nặng nề, đặc biệt tới khuyên vài câu.”
Diệp Tử: “……”
Diệp Tử nói: “Đa tạ, nhưng mà không cần.”
Diệp Tử tính bỏ đi, lại bị lão già kia bắt lấy: “Này, đừng vội đi. Bần đạo thấy ta và ngươi có duyên, không đành lòng nhìn ngươi chịu khổ sở, ngươi có tâm sự thì cứ nói với ta, nói không chừng mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.”
Diệp Tử bất đắc dĩ nói: “Thật sự không cần.”
“Cần, đương nhiên cần.” Lão nghiêm túc nói, “Thật không dám giấu, ta là đạo sĩ đắc đạo trên núi Chung Nam, lần này đến Trường An, là để giúp một vị cố nhân, đến Trường An để thu bắt yêu quái.
“Vậy......” Ngươi có biết trước mặt mình là một con yêu quái không?
Diệp Tử thấy không ổn, liền nuốt xuống nửa câu sau.
Vị này có lẽ chỉ tên giả danh đạo sĩ tha phương chuyên đi lừa bịp trong lời đồn.
Lão không hề nhận ra, da mặt dày bắt đầu khoe khoang: “Bần đạo không chỉ có pháp thuật cao cường, ưa thích làm việc thiện, còn thường xuyên giúp những người trẻ như ngươi tháo gỡ gút mắt, tâm sự. Ta cũng không cần thù lao, chỉ cần mời bần đạo một bữa cơm là được, tiểu công tử thấy thế nào?”
Diệp Tử mơ hồ nhận ra gì đó, đánh giá lão từ trên xuống một lần, thử hỏi: “Đã bao nhiêu ngày ngươi chưa ăn rồi?”
Lão thở dài: “Đã qua ba ngày.”
Diệp Tử: “……”
Đến quán trọ ngoài thành, Diệp Tử nhấp một ngụm trà, liếc nhìn ông lão đang ăn uống thỏa thích bên cạnh, đẩy chén trà trước mặt hắn về phía lão: “Ăn chậm chút, cẩn thận nghẹn.”
Lão đáp vội một câu, uống ly trà, rồi lại lấy một cái bánh bao trên bàn.
Lão tên là Quảng Hư Tử, tự xưng đắc đạo ở núi Chung Nam, đi tu hành khắp nơi, thanh danh lan xa. Không lâu trước đây, lão nhận được tin từ một vị đại nhân trong thành Trường An, nói trong thành xuất hiện yêu quái, mong lão nhanh chóng đến thu phục.
Nhưng không bao lâu sau khi lên đường, lão liền bị một đám mặc áo đen cướp hết tiền bạn của cải, ngay cả tiền để trả xe ngựa cũng không có. Trầy trật một đường mới đến được ngoại thành Trường An.
Diệp Tử nhịn rồi lại nhìn, cuối cùng tấm lòng thiện lương quyết định không hỏi lão vì sao đã đắc đạo cao nhân lại không thể thu ngàn dặm đất, không thể tự bay đi.
Tuổi đã cao còn phải giả danh đi lừa bịp quả thực không dễ dàng, không nên bắt bài lão.
Quảng Hư Tử ăn uống no đủ, Diệp Tử đang định cáo biệt với lão, lại bị người nọ kéo lại. Quảng Hư Tử cười nói: “Diệp tiểu công tử không muốn giải bày tâm sự cùng bần đạo, bần đạo cũng không thể ăn không. Diệp tiểu công tử nhà ở đâu, chờ bần đạo phu bắt yêu quái ở Trường An xong, nhận được thù lao, sẽ đến cửa nói lời cảm tạ, còn trả lại tiền cho ngươi.”
Diệp Tử lắc đầu, ánh mắt tối sầm: “Không cần, ta...... Ta không có nhà.”
Quảng Hư Tử còn nghĩ chỉ là cái cớ của hắn, an ủi nói: “Sao lại không có nhà, Diệp tiểu công tử đừng khách khi. Thật không dám giấu, người thỉnh bần đạo đến bắt yêu là đại công tử của đương kim Hộ quốc công. Làm xong việc này, phần thưởng đương nhiên không nhỏ.”