*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor + Beta: MiyaChiều tháng sáu, ánh mặt trời chiếu xuống thật nhẹ nhàng, nghênh đón một cơn gió cùng với đó mang theo một ánh nắng ấm áp.
Đường Lâm Tương là một trong những con đường nổi tiếng nhất ở thành phố S, cho dù là đang trong thời gian làm việc thì con đường vẫn náo nhiệt như thường. Ở đây có thể ăn nhậu chơi bời, nam nữ trẻ tuổi vui vẻ đi qua những cửa hàng ở đường Lâm Tương.
Nhân viên ở những cửa hàng đều sử dụng các tuyệt chiêu để thu hút khách, nếu không làm việc chăm chỉ thì thật có lỗi với số tiền thuê mặt bằng với giá cao ở đây.
Ở buổi chiều náo nhiệt này, một chiếc Rolls-Royce màu đen từ từ lái vào đường Lâm Tương.
Chu Tiếu đang rửa chuồng chó, tình cờ nhìn thấy chiếc siêu xe dừng trước tiệm thú cưng. Cô ấy hưng phấn, hướng về phía lầu hai hét lên: “Bà chủ, có chiếc siêu xe đậu trước tiệm mình nè, còn có tổng tài nữa!”
Chiều nay ít khách, Hứa Nặc đang dọn vệ sinh ở lầu hai, cô vừa chuẩn bị dọn phân mèo thì nghe thấy tiếng Chu Tiếu kêu cô xuống lầu.
“Có chuyện gì mà kích động vậy?” Hứa Nặc nhìn theo hướng Chu Tiếu chỉ, một người đàn ông đang bước xuống xe. Mặc một bộ tây trang, khiến dáng người hoàn mỹ trở nên nổi bật hơn.
“Kêu chị xuống để nhìn soái ca à?”
“Không phải soái ca bình thường đâu mà là tổng tài bá đạo đó, giống kiểu trên ảnh bìa tiểu thuyết ngôn tình á!”
Hứa Nặc cười nói: “Loại tiểu thuyết em đọc là tiểu thuyết ngôn tình cổ đại mà? Bây giờ mà còn lưu hành phong cách này nữa sao?”
“Này, chị đừng ngắt lời em nữa, chị nói xem có phải vị tổng tài này muốn ghé tiệm chúng ta để mua thú cưng hay không?”
Mặc dù Hứa Nặc không phải loại người nhan khống* như Chu Tiếu, nhưng thưởng thức cái đẹp là bản năng của con người. Cô nhìn người đàn ông mặc tây trang bước xuống xe đang nói chuyện với người khác.
(*Nhan khống: cuồng nhan ѕắc, ѕắc đẹp, kiểu người coi trọng cái đẹp.)“Chị đoán là bọn họ chuẩn bị tới tiệm hoa bên cạnh để mua hoa tặng ai đó.”
“Thật không đó? Sao em cảm giác là xe của anh ta đang đậu đối diện tiệm thú cưng của chúng ta vậy, chắc là tới chỗ chúng ta đó.” Chu Tiếu không cam tâm nói.
Hứa Nặc nghĩ một chút, rồi nói: “Trong tiểu thuyết, tổng tài thường mua hoa cho vợ của mình, ở ngoài chắc cũng sẽ như vậy? Hơn nữa loại người như họ là người có tiền, nếu muốn mua thú cưng thì chắc chắn sẽ mua thú cưng đắt tiền ở nước ngoài, sao mà mua thú cưng ở tiệm được chứ?”
“Em nói này bà chủ, mua hoa thì có thể giống tiểu thuyết, mua thú cưng thì sao giống được chứ? Cũng có thể là chúng ta gặp tổng tài đầu óc có vấn đề đấy?”
“Được rồi, vậy em chờ đi, chị lên lầu trước đây.” Hứa Nặc vẫn còn một đống phân chưa dọn xong.
***
Sau khi Du Dĩ Hằng xuống xe, anh đứng ở ven đường một lúc lâu.
Trước mặt anh là tiệm thú cưng có tên là《 Nuông Chiều Thú Cưng》. Mặt tiền* của tiệm tuy nhỏ nhưng rất sáng sủa, bên trong và bên ngoài đều được dọn dẹp sạch sẽ, ấn tượng đầu tiên là tạm ổn.
(*Mặt tiền: là phần phía trước hướng ra đường lớn, nơi có cửa chính của ngôi nhà.)“Đây là kế hoạch của cậu?” Anh nhìn về phía thư ký bên cạnh: Trần Vũ.
Trong lúc nhất thời, Trần Vũ không hiểu ý của ông chủ mình cho lắm, chỉ có thể căng da đầu giải thích: “Tiệm thú cưng này khách tới rất nhiều, mỗi ngày có thể tiếp xúc rất nhiều loại chó, hơn nữa chúng đều là những chú chó chưa qua huấn luyện chuyên nghiệp. Rất linh hoạt và không có tính công kích, rất thích hợp để tập luyện.”
“Ừm.” Du Dĩ Hằng nhàn nhạt đáp.
Trần Vũ cho là ông chủ quyết định đi vào, kết quả Du Dĩ Hằng tốn hơn mười phút, mới bước một bước đầu tiên.
***
Trên cửa tiệm có một cái chuông cảm ứng, âm thanh lanh lảnh nhắc nhở nhân viên có khách đi vào.
Nghe thấy tiếng chuông, Hứa Nặc đang dọn phân mèo liền tạm dừng tay vội vàng đi xuống, vừa bước xuống lầu thì nhìn thấy một người có khuôn mặt tuấn tú, nhưng cặp lông mày kiếm của anh đang nhăn thành hình chữ xuyên 川.
Chu Tiếu đang chơi điện thoại trên sofa, thấy vậy cô ấy vội vàng đứng lên từ từ lại gần Hứa Nặc, nói nhỏ bên cạnh cô: “Bà chủ! Em đợi được rồi! Tiệm của chúng ta có loại này!”
Hứa Nặc nghe xong thì cười bất đắc dĩ, cô chưa từng tiếp đãi loại khách như thế này, nhất thời cô không biết nên hỏi từ đâu.
“Tiên sinh muốn mua chó ạ?” Cô đành nói câu cửa miệng của mình: “Chó, mèo trong tiệm chúng tôi đặc biệt hợp với gia đình, chúng sẽ được tiêm 3 mũi vắc-xin phòng bệnh trước khi đến nhà mới, tuyệt đối rất khỏe mạnh.”
Tiệm thú cưng này có hai tầng, tầng dưới bày theo kiểu triển lãm, mỗi một lồng sẽ để chó và mèo, mỗi một con sẽ ở riêng với nhau, trên dưới có 3 tầng.
Quầy triển lãm hướng ra ngoài đường. Không ít người qua đường bị thu hút bởi những chú chó mèo đáng yêu, muốn đi cũng không được. Họ thuận tiện đi vào tham quan một chút.
(*Tìm ảnh muốn nội thương luôn, cái này cũng giống như trưng bày trước cửa tiệm vậy á.)Nhưng người đàn ông này không để ý nhiều về những con chó mèo dễ thương này, anh còn cố ý duy trì khoảng cách với chúng.
“Tôi không tới đây để mua thú cưng.” Người đàn ông mở miệng nói.
Đoán sai rồi, Hứa Nặc hơi nản lòng, cô bắt đầu giới thiệu những sản phẩm trên kệ.
“Mấy thứ này là thức ăn cho chó, thức ăn này rất được ưa chuộng, tiệm chúng tôi thường xuyên bán hết loại này. Hiện tại loại thức ăn này đang giảm giá, mua 2 tặng 1.”
“Tôi không tới đây để mua thức ăn cho chó.” Người đàn ông lại mở miệng lần nữa.
Gần đây cô thường xuyên gặp được những người ra tay rất hào phóng, thậm chí có người còn trở thành khách quen của tiệm cô. Nhưng đối mặt với người đàn ông này, Hứa Nặc có chút sợ hãi.
Sau khi người đàn ông này bước vào, cũng không thèm nhìn Hứa Nặc một cái. Anh chỉ lo đánh giá xung quanh tiệm thú cưng này, chỉ thiếu một nước là viết lên mặt bốn chữ: Người sống chớ lại gần*.
(*Tiếng Trung chỉ có 4 chữ thôi 生人勿近
.)Một người đàn ông mặc tây trang màu xám đứng bên cạnh nhìn có vẻ hiền hơn nhiều. Cậu ta nói cứ để bọn họ xem trước, để Hứa Nặc và Chu Tiếu tiếp tục làm việc, không cần tiếp đãi bọn họ.
“Vậy cũng rồi, hai người cứ xem trước đi.” Có đôi khi, buôn bán không nên quá nhiệt tình, nhiệt tình cũng sẽ dọa khách hàng chạy mất.
Hơn nữa Hứa Nặc rất tự tin, những chú chó mèo nhà cô rất thu hút, có rất nhiều người không có ý định nuôi thú cưng, nhưng sau khi vào tiệm cô thì không cưỡng lại sự đáng yêu và thơm tho của chúng.
Chu Tiếu nhìn ánh mắt như tuần tra của hai người họ, cô ấy cảm thấy không quen lắm. Cô ấy chưa từng gặp qua loại khách hàng này: “Bà chủ, chị có nghĩ là họ tới đây để bàn về chuyện bán nhà không?”
“…… Không có đâu, tiền thuê nhà còn chưa hết hạn mà.”
“Em cảm thấy khả năng đó rất cao, có khi một lát nữa họ sẽ ném chi phiếu vào người chị, sau đó để chị đóng tiệm rời đi đó. Ahh, em không muốn mất việc đâu!”
“…… Tiếu Tiếu, em đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi đó.”
Hứa Nặc vừa trấn an sức tưởng tượng quá lớn của Chu Tiếu xong, thì thấy người đàn ông mặt tây trang màu đen bước tới trước mặt cô.
Hứa Nặc nín thở, chờ đối phương mở miệng.
“Chào cô, tôi tên Du Dĩ Hằng.”
Giọng nói trầm thấp, đây là suy nghĩ đầu tiên khi Hứa Nặc nghe thấy. Lớn lên đẹp trai, lại có tiền, giọng nói cũng rất seiyuu*, ông trời có khi cũng rất bất công.
(*Seiyuu 声優
: là những diễn viên lồng tiếng ở Nhật Bản với nhiệm vụ như dẫn chương trình cho các chương trình phát sóng truyền thanh hay truyền hình, cho các anime, game, lồng tiếng Nhật cho phim nước ngoài.)“Hoàn cảnh ở đây không tệ, ngày mai tôi sẽ đến đây làm.”
“Hả, hoàn cảnh ở đây không tệ, ừm, hả???”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, Hứa Nặc còn tưởng là mình nghe nhầm.
***
Chuyện phải nói về một tuần trước.
— Một tòa nhà kinh doanh trên đường Lâm Tương —
Sau khi kết thúc phương án chỉnh sửa, cải cách, ba cuộc họp video và phê duyệt các văn kiện. Cuối cùng Du Dĩ Hằng cũng được nghỉ ngơi.
Trong tay cầm ly trà, anh nhìn thành phố qua tấm kính pha lê. Đây là cách Du Dĩ Hằng thả lỏng cơ thể, anh có thể đứng đây gần nửa tiếng.
Có tiếng gõ cửa, Du Dĩ Hằng nói: “Vào đi.”
“Du tổng, đây là tài liệu đã được sửa rồi ạ.” Người tiến vào là thư ký Trần Vũ. Cậu ta làm việc nhanh nhẹn, rất được Du Dĩ Hằng coi trọng.
Du Dĩ Hằng gật đầu: “Mấy ngày này vất vả rồi, chờ hạng mục này xong thì để mọi người nghỉ vài ngày.”
Thư ký cười ha ha nói vâng, ngày thường những nhân viên khác luôn kính trọng và sợ anh. Chỉ có một mình cậu ta cảm thấy Du Dĩ Hằng rất gần gũi.
“Đúng rồi, hiện tại dì ở bên kia thế nào rồi?” Du Dĩ Hằng ngồi xuống, bắt đầu lật xem những tài liệu đã được Trần Vũ sửa cẩn thận.
“Vẫn như vậy ạ, dì Du rất lạc quan, vẫn luôn cười nói với dì Lâm.”
Người dì mà Du Dĩ Hằng hỏi là Du Tuệ Dung được chẩn đoán mắc bệnh ung thư.
“Hôm nay dì Du còn định lập di chúc, chuẩn bị lấy danh nghĩa cổ phần và tài sản của dì ấy đưa cho Jessica để chọn chủ nhân.” Trần Vũ lập lại nội dung một cách chi tiết.
Sau khi Du Dĩ Hằng nghe xong thì suy tư một lúc, chờ anh nhớ rõ Jessica là ai, thì nhíu mày nói một câu: Vớ vẩn.
Tin tức này ở tập đoàn Du Phàm có thể nổi lên rất nhiều sóng gió.
Tập đoàn Du Phàm là một gia tộc có xí nghiệp hùng hậu, nhưng con cái không nhiều. Ông Du có tổng cộng hai người con trai và một người con gái.
Hai người anh lớn theo quy định gia đình mà đi theo hướng chiến thắng, chỉ có một người con gái là Du Tuệ Dung có tính cách phản nghịch, kiên quyết theo chủ nghĩa không lập gia đình.
Dì ấy đã làm không ít chuyện phản nghịch, hiện tại nghe dì ấy muốn để con chó của dì ấy chọn người thừa kế, Du Dĩ Hằng cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Không ngạc nhiên, nhưng không có nghĩa là anh sẽ đồng ý.
Ai có thể đồng ý việc để con chó làm công ty phá sản do nhà họ Du thành lập chứ.
Trần Vũ nhìn thấy mười ngón tay Du Dĩ Hằng đan vào nhau. Hai ngón cái xoa nhẹ, cậu ta biết lúc này ông chủ đang buồn bực.
Đây là những kinh nghiệm mà cậu ta đã đúc kết được, những vấn đề khó giải quyết Du Dĩ Hằng sẽ làm những động tác như vậy, có lẽ bản thân anh cũng không nhận ra.
Năm nay Du Dĩ Hằng đã 28 tuổi, cuộc sống cũng không phải không có biến cố, có những lần công ty gặp phải khủng hoảng tài chính. Anh có thể lật ngược tình thế, ngăn cơn sóng dữ mà xoay chuyển thế cục.
Xí nghiệp ngày càng lớn mạnh, năm trước cũng thành công đưa ra thị trường.
Hiện tại, anh lại muốn đi khám bác sĩ tâm lý, bởi vì một con chó.
Nhiệm vụ của Du Dĩ Hằng là có thể giành được tình yêu thương bởi con chó của dì Du Tuệ Dung.
Nhưng mà, anh lại sợ chó!!
Nhiệm vụ này có khả năng là không hoàn thành.
Trong một tuần, anh đã lần lượt đi gặp 5 vị bác sĩ tâm lý đứng đầu nước. Khi nói chuyện thì mọi thứ đều OK, thậm chí Du Dĩ Hằng còn tin là mình có thể khắc phục được chứng sợ chó ngay lập tức.
Khi trị liệu kết thúc, một khi nhìn thấy con chó tới gần, anh sẽ trở về như ban đầu.
Trong số 5 vị bác sĩ tâm lý, đã có người đề nghị Du Dĩ Hằng đi đến trung tâm huấn luyện chó chuyên nghiệp, ở đó rất nhiều chó, thích hợp để tập luyện.
Những chú chó trong đó rất nghe lời, kêu nó đi hướng Đông, thì chắc chắn nó sẽ không đi hướng Tây. Bắt tay, giả chết, xoay vòng đều là những động tác cơ bản, thậm chí có những chú chó còn được huấn luyện cách mở cửa, khiến cho hai người ngoài nghề nhìn tới ngây người.
Du Dĩ Hằng thấy rất hiệu quả, khi chơi đùa cùng con chó trong trung tâm làm anh thấy dễ chịu, thậm chí anh còn có thể hỗ trợ ném gì đó cho nó chạy đi lấy.
Trần Vũ cảm động tới mức khen huấn luyện chó đó tới tận trời, Du Dĩ Hằng cũng cảm thấy sự nỗ lực của mình mấy ngày nay cũng không uổng phí.
Sau đó, khi hai người bước ra khỏi cửa trung tâm huấn luyện, đúng lúc một con chó hoang màu vàng đi ngang qua, liếc nhìn bọn họ một cái.
Chân Du Dĩ Hằng vừa bước ra, lập tức rụt lại, anh lùi về phía sau Trần Vũ.
Mọi chuyện lại quay trở lại ban đầu.
“Thế này cũng không được, thật phí thời gian.” Sở dĩ Du Dĩ Hằng không bài xích những con chó trong trung tâm huấn luyện là bởi vì những con chó đó đã được huấn luyện, sẽ không có tính công kích.
Nhưng những con chó ở bên ngoài không giống vậy, không biết là nó có bị bệnh gì không? Không biết là nó có dễ gần không? Không biết là nó có tính công kích hay không?
Không biết là điều vĩnh viễn đáng sợ nhất.
“Du tổng! Tôi có một đề nghị, tôi nghĩ nó có vẻ rất khả thi.” Trần Vũ nhìn Du Dĩ Hằng với ý thăm dò, đối với sự nghiệp trong cuộc đời cậu ta cảm thấy việc này rất nghiêm trọng.
“Ngài tin tôi đi, lần này chắc chắn sẽ thành công!”