Ông nội Quân đã trở về nhà, mọi người ở Quân gia đang chuẩn bị cho ông buổi tiệc mừng thọ tuổi bảy mươi của mình.
"Ba mẹ! Tại sao chúng ta lại vất vả chuẩn bị mọi thứ để lấy lòng ông. Còn..." Quân Tống không vui nói.
Nhưng chưa kịp hết câu đã bị Phùng Mỹ Chi liếc xéo.
"Con im miệng! Mọi chuyện mẹ có dự định."
"..." Quân Tống không nói thêm gì.
Mấy hôm nay, anh ta đều bị mẹ mình quản thúc rất kĩ sẵn tiện hôm nay có thể ra ngoài giải toả một chút.
"Mẹ! Con ra ngoài mời vài người bạn cùng đến được không?"
Phùng Mỹ Chi cười nhạt gật đầu. Bà sao lại không biết Quân Tống muốn đi đâu. Nhưng biết càng sớm càng tốt. Mồi đã nuốt vào miệng vẫn bị nhả ra ngoài thì đều là người vô tích sự.
"Con đi đây." Anh ta liền vui vẻ lấy chìa khoá xe ra ngoài.
"Nó lại đi đâu vậy?" Quân Tiêu nhíu mày.
"Tất nhiên là chuẩn bị quà tặng cho ba. Anh không nên quá khắc khe với Tiểu Tống như vậy."
"Hừ! Vào công ty chẳng làm ra tích sự gì cả. Anh bị tên nhóc Quân Duệ chỉnh đến chóng mặt vì nó."
"Dù sao anh cũng là ba nó. Chẳng lẽ..."
"Càng nói càng khó chịu hơn. Để dịp này anh sẽ tìm cách nói chuyện với ba về Quân Duệ."
"Có ổn không? Em thấy ba rất thiên vị Tiểu Duệ. Ai như..." Nói đến đây bà ta có chút khổ sở.
"Anh biết em luôn chịu thiệt thòi. Yên tâm anh sẽ cố gắng thuyết phục ba."
Bên ngoài bà ta luôn tỏ ra là người yếu đuối hiểu chuyện nhưng ánh mắt lại là sự đố kỵ cùng ghen ghét.
***
Sau khi đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe cho Lạc Linh Đan. Quân Duệ không trở về nhà ngay mà lái xe đến nơi khác bên cạnh là cô vợ nhỏ cứ say sưa nhìn mình.
Lạc Linh Đan rất hưởng thụ cảm giác được anh cưng chiều như vậy. Một lúc lâu, Lạc Linh Đan nhìn ra ngoài cửa kính hỏi.
"Ông xã! Chúng ta đi đâu?"
"Tất nhiên là đến nơi em thích." Quân Duệ nắm lấy tay cô.
"Hả?" Lạc Linh Đan ngơ ngác, cố gắng suy nghĩ.
Quân Duệ không nhịn được vẻ mặt đáng yêu này nghiêng người hôn nhẹ lên môi cô một cái.
"Nhưng biết làm sao được. Anh lại yêu cái vẻ ngốc nghếch này mất rồi."
Lạc Linh Đan tâm liền mềm như nước, khoé môi cong lên đầy hạnh phúc. Vẫn vờ không nhìn anh.
Xe dừng lại trước một studio.
Lạc Linh Đan ngẩng mặt lên nhìn anh rồi lại nhìn vào studio.
"Anh đến đây làm gì?"
"Vào trong em sẽ biết." Quân Duệ khẽ cười mở cửa bước ra ngoài.
Anh vòng sang mở cửa ghế phụ, đưa tay về phía cô.
"Mời Quân thiếu phu nhân!"
"Lắm trò." Lạc Linh Đan bĩu môi. Cô đưa tay ra đặt vào tay anh.
Mấy người bên trong cửa hàng nhìn ra ngoài bắt đầu nhốn nháo bàn luận.
"Hình như là Quân thiếu!"
"Chắc chắn là cậu ấy. Dáng vẻ đó không thể lầm được."
"Nhưng không phải cậu ấy bị tai nạn trở nên..."
"Cô gái bên cạnh cậu ấy là ai vậy?"
Mọi người bắt đầu tò mò.
"Khụ!" Một người phụ nữ tầm năm mươi tuổi bước ra ho khẽ.
"Bà chủ!"
Bà gật đầu bước ra ngoài.
"Chào Quân thiếu! Còn vị tiểu thư này là..." Bà nở nụ cười lại quay lại nhìn Lạc Linh Đan.
"Lisa dì không nên nhìn chầm chầm vào vợ cháu như vậy."
Lạc Linh Đan mím môi, sao tự dưng mình lại có chút áp lực. Người phụ nữ này có chút quen. Mà cô lại không nhớ nổi là gặp ở đâu.
"Haha... Đùa thôi mà. Vào đi!" Bà cười rộ lên nhìn vào trong.
"Ông xã! Sao lại đến đây?" Lạc Linh Đan níu tay anh lại.
Quân Duệ cúi xuống nhìn cô vợ nhỏ của mình, tay nâng nhẹ cằm.
"Tặng quà cho em."
"Hả?" Lạc Linh Đan càng ngơ ra. Quà gì mà ở đây chứ. Tên này hôm nay cứ làm trò gì thế không biết.
"Được rồi! Hai người cứ ân ân ái ái khiến cho nhân viên của tôi sắp rơi cả mắt rồi."Bà không nhịn được quay lại nhìn trêu.
"..." Lạc Linh Đan mặt nóng bừng lên.
Ánh mắt tò mò của mọi người đang nhìn hai người.
"Xấu hổ rồi." Quân Duệ niết nhẹ cằm cô. Sao lại đáng yêu như vậy chứ.
"Em không mặt dày như anh." Lạc Linh Đan gạt tay anh ra đi vào.
Quân Duệ nhún vai đút tay vào túi quần bước theo sau.
"Kính chào quý khách!"
Lạc Linh Đan nhìn xung quanh đến hoa cả mắt. Tất cả đều là trang phục dạ hội phiên bản mới. Dù sao cô cũng là con gái mà...
"Cháu đấy! Cái gì cũng làm khó bà cô già này." Bà nhíu mày ngẩng mặt lên nhìn Quân Duệ.
"Cô còn rất trẻ mà. Mọi người còn nghĩ cô là chị của cháu đấy." Quân Duệ khẽ cười.
"Cháu cứ nịnh bợ." Tuy bà nói như vậy nhưng nụ cười không hề che giấu.
Lạc Linh Đan quay lại nhìn thấy hai người có vẻ thân thiết. Họ quen biết nhau sao?
Không biết Quân Duệ đã đến từ lúc nào gõ nhẹ lên trán cô.
"A... Anh..." Lạc Linh Đan trừng mắt nhìn anh đầy lên án.
"Diễn sâu quá rồi. Đi thôi! Em cứ phát ngốc ở đây." Quân Duệ nắm lấy tay cô đi vào trong một gian phòng khác.
"Hừ! Anh cứ ức hiếp em." Lạc Linh Đan lẩm bẩm vẫn ngoan ngoãn bước theo.
Cánh cửa mở ra, Lạc Linh Đan thích thú chạy sang.
Quân Duệ nhìn bàn tay trống rỗng của mình thở dài.
"Cô gái này."
"Cháu chẳng lẽ lại đi ghen với một bộ quần áo." Bà cười giễu.
"Chắc vậy."
"..." Bà đen mặt. Tên nhóc này.
Lạc Linh Đan nhìn vào khung cửa kính, bên trong là chiếc váy dạ hội phiên bản giới hạn trên thế giới chỉ đúng mười chiếc. Nhìn thôi cũng biết giá trị của nó. Mà hiện tại nó đang ở trước mặt cô.
"Thích không?" Quân Duệ vòng tay ôm qua eo nhỏ. Đầu anh tựa lên vai cô thì thầm.
"Ông xã!" Lạc Linh Đan khẽ gọi.
"Chỉ cần em thích là được rồi."
"Thật là cho em sao?" Lạc Linh Đan không nhịn được hỏi lại.
"Ừm!"
"Để cô mở ra cho cháu thử nhé!" Bà đi đến.
"Em có thể thử sao?" Lạc Linh Đan mấp máy môi. Cô hơi kích động là thật.
"Ừm! Nó là của em mà." Quân Duệ không nhịn được hôn lên môi cô vài cái.
"A... Có người đó. Anh thật là." Lạc Linh Đan xấu hổ.
"Hai người có để yên cho tôi lấy đồ xuống không đấy." Bà không nhịn được ghét bỏ. Thật là chọc tức bà cô già này mà.
"Cũng tại anh." Lạc Linh Đan trừng mắt.
Chợt Lạc Linh Đan nhìn thấy những chiếc hộp bên dưới chiếc váy mắt cô trợn tròn quay sang nhìn anh.
"Cái quỷ gì đây? Sao tận là mười chiếc?"
Cô nhớ nó chỉ có mười chiếc thôi mà.
"Hừ! Cũng tại ông chồng của cháu. Tuyệt đối bắt ta tìm cách mua hết nó về." Bà không nhịn được nói.
"Anh... Rất phí đó. Nó quá đắt." Lạc Linh Đan nhíu mày. Dù anh giàu có cũng không nên phung phí như vậy chứ.
"Giá trị của nó không quan trọng. Anh chỉ muốn vợ anh là người duy nhất sở hữu nó."
Nghe một câu này thôi cũng đủ để cô ngọt ngào đến lịm tim rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT