Cốc! Cốc! Tiếng gõ cửa một lần nữa vang lên.

"Vào đi!"

Cạch! Âm thanh chốt cửa mở ra.

Lần này, vẫn là ly cafe nóng đặt trên bàn.

Quân Duệ vẫn không lên tiếng chăm chú vào màn hình.

Lạc Linh Đan đảo mắt nhẹ nhàng vòng ra sau lấy tay che mắt anh lại.

Quân Duệ nắm lấy bàn tay nhỏ hôn lên, khoé môi cong lên. Lúc cô đến gần anh đã nhận ra chỉ là muốn xem cô vợ nhỏ này chơi trò gì.

Lạc Linh Đan hắn giọng.

"Quân tổng! Có vẻ anh cũng dễ dãi quá hửm?"

"Có thịt ngon dâng tới miệng ai lại nở từ chối." Quân Duệ nhướng mày.

"Anh..." Lạc Linh Đan đen mặt.

Chưa kịp phản ứng Quân Duệ đã nắm lấy tay cô đứng dậy hôn lên khoé môi cô.

"Quân phu nhân nay sao lại đích thân đến đây. Hay là muốn chơi trò..."

"Ai như anh. Suốt ngày cứ nghĩ đến..." Lạc Linh Đan đánh lên ngực anh.

"Hửm? Nghe có vẻ thú vị. Quân phu nhân ý kiến hay." Quân Duệ cười rộ lên.

Lạc Linh Đan mặt đỏ bừng. Sao giống cô là người có ý đồ xấu.

"A..." Lạc Linh Đan giật mình khi Quân Duệ nhấc bổng cô lên đặt ngồi lên đùi mình.

"Nói anh nghe sao hôm nay lại đến đây."

"Anh không thích sao? Hay là vì có người đẹp bên cạnh." Lạc Linh Đan dù xấu hổ vẫn mạnh miệng. Cô gái lúc nảy trước cửa thang máy cô gặp ăn mặc gợi cảm lại xinh đẹp. Chắc hẳn là đến để câu dẫn ông chồng của cô mà. Ánh mắt vừa rồi rõ ràng là sự khiêu khích. Càng nghĩ đến cô càng không vui. Nếu hôm nay, cô không đến làm sao thấy được chứ.

"Hủ giấm này mỗi lúc một lớn nha." Quân Duệ câu môi giữ chặt không cho cô đứng dậy.

"Ai mà ghen chứ." Lạc Linh Đan bị nói trúng càng xấu hổ trừng mắt nhìn anh.

Quân Duệ nhịn không được hôn lên khoé môi cô cưng chiều.

"Hôm nay, anh đang rảnh rỗi. Đi dạo một vòng nhé."

"Ừm... Vậy cũng được tha cho anh." Lạc Linh Đan suy nghĩ gật đầu. Dù sao cũng phải cho anh nghỉ ngơi nhiều, hầu như từ lúc trở lại bình thường anh đều chăm sóc cho cô và công việc mà thôi.

"Đi dạo mà cũng phải suy nghĩ lâu như vậy. Bà xã! Em là đang có mưu đồ gì với anh hửm?" Quân Duệ nhướn mày.

"Em không như anh." Lạc Linh Đan xấu hổ đứng dậy khỏi chân anh. Sao cứ suốt ngày chọc cô như vậy chứ. Chỉ có một lần thôi mà... Ai nói người mất trí nhớ khi quay lại cuộc sống bình thường sẽ quên đi phần kí ức hiện tại chứ. Tất cả đều là lừa người. Cô luôn bị anh trêu vì lần uống say gạ gẫm anh chồng ngốc đó thôi.

Trần Thanh Trúc bên ngoài đợi khá lâu vẫn không thấy cô gái đó trở ra có chút nghi hoặc lại tò mò. Bỗng cái vỗ vai khiến cô ta giật mình.

"Em vẫn chưa đi sao? Quân tổng không thích ai tự ý lên đây làm phiền. Ngài ấy mà biết được..." Trần Hưng nhìn xung quanh nhíu mày nhưng lại im lặng không dám nói tiếp vì cánh cửa mở ra.

Hai người tay trong tay bước về phía thang máy.

"..." Trần Thanh Trúc như hoá đá. Sao lại có chuyện dễ dàng như vậy. Cô gái này dùng cách gì. Đó là suy nghĩ trong đầu cô ta lúc này.

"Ông bà chủ ra ngoài sao có cần tôi chuẩn bị xe không?" Trần Hưng cúi đầu chào hỏi.

Lạc Linh Đan nhìn sang anh.

Cánh cửa thang máy mở ra.

Lúc bước qua người Trần Hưng, Quân Duệ cười nhạt.

"Tiền lương một năm. Cứ từ từ chăm sóc em gái cậu."

"..." Trần Hưng ngậm ngùi nhìn cửa thang máy khép lại. Trời ơi! Tiền lương một năm tan biến chỉ vì...

Anh ta nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt dao găm nhìn em gái mình.

Trần Thanh Trúc vừa quay sang muốn hỏi rõ ràng về cô gái đó thì nuốt nước bọt. Có cái gì đó sai sai thì phải.

"Em cút ra khỏi đây ngay lập tức đi." Trần Hưng lạnh giọng.

"Em... Cô gái đó là gì của...?"

Lời muốn hỏi đã bị Trần Hưng cắt ngang quát.

"Quá rõ ràng rồi còn hỏi gì. Vợ của boss chứ còn ai. Ngu ngốc!"

"..." Trần Thanh Trúc một lần nữa như bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt.

***

Rời khỏi công ty, Trần Thanh Trúc ủ rũ đi đến trung tâm thương mại K. Cô ta vào nhà vệ sinh rửa tay chợt nghe cuộc đối thoại của hai người. Vì một vách ngăn nhỏ nên cô ta không rõ người nói chuyện nhưng đều liên quan đến một người.

"Cô hẹn tôi ra đây không chỉ để mua sắm." Bà ta ung dung nói.

"Bác đã nói chúng ta cùng một loại người hà tất gì giả vờ. Chi bằng chúng ta cùng hợp tác."

"Cô nói xem."

"Với lại con trai bác rất yêu cháu."

"Cô nghĩ mình sẽ có cơ hội bước chân vào Quân gia." Bà ta nhíu mày khựng lại tắt vòi nước.

"Chuyện đó... Cháu muốn ở vị trí đáng thuộc về mình hơn."

"Tâm địa cô quả chẳng khác gì rắn độc." Bà ta cười lạnh.

Cô tay cũng tắt vòi nước, lấy khăn lau lau tay khoé môi chợt cong lên đầy ác độc.

"Chỉ cần nó chết đi. Cháu sẽ có cơ hội. Cũng như bác ngày xưa thôi."

Bà ta đen mặt xác định xung quanh không có ai mới hắn giọng nói.

"Rất may mắn loại rắn độc như cô không phải là con dâu của tôi."

"Vậy bác nghĩ thế nào về việc hợp tác giữa chúng ta."

"Được thôi. Tôi sẽ gọi cho cô sau." Vừa dứt lời bà ta đã rời khỏi nhà vệ sinh.

Lúc này, Lạc Tố Anh mới ngẩng mặt lên nhìn mình trong gương, đầy hận ý.

"Tao sẽ cướp hết tất cả mọi thứ của mày. Mãi mãi mày chỉ là cái bóng của tao thôi. Tiểu thư của Lạc gia chỉ có một."

Thấy hai người đã rời khỏi.

Trần Thanh Trúc nuốt nước bọt, sao lại có loại phụ nữ ác độc và đáng sợ như vậy chứ. Cô ta thừa nhận mình cũng không tốt lành gì nhưng cũng không đến mức tồi tệ như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play