Quân Duệ ngồi bật dậy ném khối rubic xuống thảm nhung đi đến, nắm lấy tay Hứa Châu.

"Chú Hứa cháu muốn đi đón vợ."

"..." Hứa Châu khẽ nhìn sang Quân Tiêu.

Khoảng thời gian này, ông luôn bên cạnh giải thích việc sẽ cưới Lạc Linh Đan về cho anh để có người chơi cùng. Quân Duệ rất thích thú với việc này. Gần hai năm nay, anh luôn ở một mình.

"Cậu đưa nó đi cùng." Quân Tiêu có chút không vui nhưng vẫn lên tiếng.

Từ lúc xảy ra tai nạn, Quân Duệ cứ như một đứa trẻ có lúc ngốc nghếch có lúc bướng bỉnh làm ông càng thêm bất lực. Quân Duệ từ nhỏ đã là một thiên tài, tính tình ngang ngược khó thuần giờ lại trở thành như vậy thật khiến người làm ba như ông khó mà chấp nhận được.

"Vâng, tôi sẽ đi ngay."

"Chú Hứa đi nhanh lên. Vợ chơi cùng được vậy có ăn được không?" Quân Duệ hào hứng vừa đi vừa hỏi.

"..." Quân Tiêu. Ông ta sờ sờ mũi cũng không biết trả lời thế nào.

Lại nghe Quân Duệ hỏi tiếp.

"Vợ có đẹp như trong hình không? Có biết chơi trò gì hay không?"

"À... Thiếu gia khi gặp thiếu phu nhân cậu đừng nói năng lung tung không thôi cô ấy sẽ không về cùng cậu đâu."

"..." Quân Duệ lặp tức che miệng lại tỏ ra đã hiểu. Hoá ra vợ lại khó chiều như vậy. Lỡ như làm vợ giận thì biết phải làm sao.

Quân Duệ lại nhíu mày rơi vào trầm tư, ngồi bệch xuống ghế. Cứ như đứa trẻ bướng bỉnh.

Hứa Châu khó hiểu hỏi.

"Thiếu gia cậu làm sao vậy?"

"Không vui nữa. Tôi không đi đâu." Quân Duệ cúi gằm mặt xuống.

"..." Hứa Châu.

Ông ta chưa kịp mở lời đã nghe thấy Quân Tiêu quát lên.

"Con không đi thì thôi. Suốt ngày cứ ngốc ngốc nghếch nghếch chẳng ra đâu vào đâu. Cô gái mà chịu gả cho con chắc chắn cũng không bình thường."

"..." Hứa Châu.

"Ba là người xấu. Con không chơi với ba. Chú Hứa chúng ta đi đón vợ xinh đẹp đi." Quân Duệ bĩu môi đứng bật dậy.

"Được chúng ta đi." Hứa Châu gật gật đầu.

"..." Quân Tiêu. Làm ông tức chết mà.

Tiếng xe vừa rời khỏi cổng của Quân gia. Giọng nói của người phụ nữ vang lên có chút bất mãn.

"Ông không sợ đưa tên ngốc đó đến Lạc gia người ta sẽ đổi ý sao."

Người vừa lên tiếng là Phùng Mỹ Chi. Bà ta ngồi xuống ghế đối diện với Quân Tiêu.

"Bà im miệng đi." Quân Tiêu không vui.

"Hừ! Bỏ ra một số tiền lớn như vậy để mua một người về chăm sóc cho một tên ngốc. Tôi thấy ông điên rồi." Bà ta cười châm chọc.

"Chuyện này không liên quan đến bà. Còn nữa tiền đó là của Tiểu Duệ. Mẹ con bà không mất phần đâu." Quân Tiêu nhíu mày.

Đúng như lời ông nói trước lúc trở nên như vậy Quân Duệ được mệnh danh là thần trong giới tài chính. Tài sản của Quân Duệ nếu mà so sánh thì ông chẳng là gì cả.

"Nếu vậy thì tốt. Còn nữa, một tuần nữa Tiểu Tống sẽ trở về. Ông nên giao việc gì đó trông công ty cho nó."

"Tôi tự biết sắp xếp." Quân Tiêu đứng dậy cầm áo khoác bước ra ngoài.

"..." Phùng Mỹ Chi nhìn theo tay siết chặt lại thành nắm đấm. Thoáng nhìn những khối rubic trên bàn.

Bộp! Tất cả đều rơi xuống nền gạch.

"Tại sao mày không chết đi." Phùng Mỹ Chi nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt đều là hận ý.

Quản gia vừa nghe âm thanh lạ vội chạy ra.

"Bà chủ lúc nảy tôi nghe có vật gì rơi." Ông là Tô Lân làm quản gia của họ Quân gần hai mươi năm.

"Tôi sơ ý làm rơi đồ chơi của Tiểu Duệ. Ông giúp tôi thu dọn lại." Bà ta nở nụ cười.

"Vâng để tôi." Ông ta cúi xuống nhặt lại.

Phùng Mỹ Chi xoay người bước lên tầng.

Tô Lân thở dài. Từ một thiên tài làm mưa làm gió chốn thương trường giờ lại suốt ngày chỉ quanh quẩn với những khối rubic.

***

Lạc gia.

Chiếc xe hơi màu đen sang trọng dừng lại trước cổng lớn của Lạc gia.

"Cháu muốn sang đó chơi." Quân Duệ thích thú chỉ vào công viên bên đường.

"Thiếu gia! Chúng ta vào đón thiếu phu nhân đã." Hứa Châu kéo tay anh lại ở yên vị trí trên xe.

"Không đón nữa. Muốn đi chơi." Quân Duệ đẩy mạnh cửa.

"Thiếu gia cẩn thận!" Hứa Châu hốt hoảng khi chốt cửa mở ra.

Quân Duệ nhướn mày đắt ý bước vội xuống. Nhưng khác với suy nghĩ của anh... Một mùi hương thoang thoảng rất dễ chịu mà mềm mại đến lạ.

"..." Lạc Linh Đan cứng đờ người. Cô đang bên ngoài vườn suy nghĩ về kiếp trước của mình. Nghe âm thanh lạ nên mới bước ra.

Mặt của Quân Duệ áp lên ngực mình. Lạc Linh Đan hoàng hồn đẩy mạnh anh ra đưa tay lên muốn tát vào mặt tên vừa lợi dụng mình thì khựng lại.

"Thiếu phu nhân!" Hứa Châu gọi lớn.

Lúc này, Lạc Linh Đan đã nhận ra Hứa Châu. Vậy... Cô nhìn về phía cánh cửa xe.

Quân Duệ lúc này mới đứng thẳng người dậy, bĩu môi. Đôi mắt vô tội nhìn cô.

"..." Lạc Linh Đan.

"Thiếu phu nhân! Thiếu gia muốn đến đón cô về nhà." Hứa Châu lặp tức mở lời.

"Quân Duệ!" Lạc Linh Đan khẽ gọi tên anh. Cái tên mà trước đây cô không muốn nhắc đến. Nhớ đến khoảng thời gian mình xảy ra tai nạn, cơ thể trở nên xấu xí khó coi cũng chỉ có anh vẫn âm thầm bao bọc lấy mình.

Hứa Châu nghi hoặc khi thấy ánh mắt cô đỏ ngầu như muốn khóc. Chẳng lẽ, Lạc Linh Đan muốn thay đổi ý định nên mới...

"Chị xinh đẹp! Ngoan không khóc." Quân Duệ cúi xuống kề sát mặt vào cô.

Gương mặt hai người kề sát vào nhau.

Lạc Linh Đan không hề nghĩ đến Quân Duệ lại là một tên yêu nghiệt như vậy. Dáng vẻ này... Do trước đây cô luôn mặt cảm về cơ thể mập mạp của mình nên mới không để tâm đến.

"Ừm! Vậy anh có muốn đón tôi về nhà không." Lạc Linh Đan nở nụ cười.

"Vợ vừa đẹp, vừa mềm lại thơm tất nhiên là muốn." Quân Duệ câu môi.

"..." Hứa Châu.

Lạc Tố Anh cùng mẹ mình bước ra. Ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm vào người đang đứng cạnh Lạc Linh Đan.

"Chào Lạc phu nhân! Lạc nhị tiểu thư!" Hứa Châu gật đầu.

"Đây là..." Lâm Tú Cẩm khựng lại hỏi.

"Thiếu gia chào mẹ vợ một tiếng!" Hứa Châu gọi.

"Không thích! Không muốn!" Quân Duệ bĩu môi.

"..." Lâm Tú Cẩm.

"..." Lạc Tố Anh. Là Quân thiếu gia đây sao. Nếu anh ta không bị ngốc thì tốt biết mấy.

"Vậy anh thích gì?" Lạc Linh Đan nở nụ cười cố ý dỗ dành.

"Gì cũng được sao?" Quân Duệ ánh mắt sáng rỡ cúi xuống nhìn cô.

"Anh nói thử xem."

Quân Duệ nhìn xung quanh rồi lại níu gốc áo cô.

"Chuyện này là bí mật."

"Bí mật sao? Vậy anh nói nhỏ chỉ mình tôi nghe thôi." Lạc Linh Đan cười phối hợp.

Ánh mắt tò mò của ba người xung quanh.

Quân Duệ thì thầm vào tai cô.

"..." Lạc Linh Đan gương mặt bỗng đỏ bừng lên.

Chát! Âm thanh giòn tan vang lên.

"Hừ! Giận rồi." Quân Duệ ôm bên má đỏ bừng của mình mắt rưng rưng muốn khóc.

"..."

"..."

"..."

Lạc Linh Đan biết mình hơi quá tay nhưng ai lại đi nói những lời đó chứ.

"Vợ à sao chỗ này vừa mềm mại vừa thơm. Vợ giấu gì ở đó cho chồng xem được không."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play