Buổi tối, mọi người quây quần bên nhau tổ chức vui chơi. Lạc Linh Đan ngồi bên cạnh Tạ Hân. Cô có thể thấy được vẻ buồn bã của Tạ Hân.
"Chuyện gì khiến cậu buồn bã vậy?"
"Có sao? Tớ thì có gì buồn chứ." Tạ Hân dời đi ánh mắt.
Lạc Linh Đan đã từng trãi qua làm sao không nhận ra. Cô đứng dậy bước ra phía bãi biển.
Tạ Hân cũng đứng dậy bước theo sau.
"Đời người ngắn ngủi lắm cậu hãy trân trọng những gì trước mắt."
"Tớ... Linh Đan!" Tạ Hân mấp máy môi cũng không biết nói gì.
Hai người ngồi xuống tản đá nhìn ra mặt biển.
"Tớ..."
"Linh Đan ra chơi với mọi người đi." Giọng một người đàn ông phía sau vang lên cắt ngang lời Tạ Hân. Anh ta là Lâm Tiểu Chấn học khoá trên.
"Cậu đến chơi cùng mọi người đi. Tớ ngồi một lúc sẽ vào sâu." Tạ Hân nở nụ cười gượng gạo.
"Nhưng..." Lạc Linh Đan thở dài cũng không ép buộc cô bạn nữa.
"Vào thôi Linh Đan."
"Được!" Lạc Linh Đan đứng dậy. Cô cũng không muốn ép buộc khi thấy Tạ Hân khó nói. Dù sao chuyện tình cảm rất lạ sẽ không ai hiểu được. Cũng như cô từ lúc nào lại yêu Quân Duệ nhiều như vậy. Có thể đối với người khác chẳng có gì đặt biệt nhưng một chút chuyện nhỏ nhặt hằng ngày lại vun vén tình cảm của hai người gắng kết đến kì diệu.
Tạ Hân nhìn bầu không khí náo nhiệt hít sâu một hơi dài. Cô ấy không muốn vì mình mà để mọi người mất vui, đứng dậy chạy đến.
"Linh Đan tớ vào với cậu đây."
***
Lạc gia.
Ai nấy nhìn bản tin tài chính cũng phải há hốc mồm rồi lại nhìn nhau.
"Sao lại có thể." Lạc Tố Anh đứng bật dậy.
"Từ lúc nào mà..." Lâm Tú Cẩm nhíu mày. Nếu như thật sự Quân Duệ tỉnh táo lại vậy Lạc Linh Đan quá hời rồi sao. Bà ta sẽ không cam tâm để con gái mình thua kém Lạc Linh Đan.
Lạc Tân có chút trầm tư phải thay đổi kế hoạch ban đầu. Có vẻ việc này hơi khó... Phải tìm cơ hội tiếp xúc với Quân Duệ trước rồi sẽ tính tiếp vậy.
"Con với Linh Đan không phải học cùng nhau sao. Hôm nay, con sao lại ở nhà?" Lạc Tân quay sang hỏi.
"Ba! Con với chị học chung trường nhưng chị lại ở khoá trên. Với lại chị dạo này rất thân với cô gái tên Tạ Hân gì đó. Chị thay đổi rồi." Lạc Tố Anh nói đến đây có chút tủi thân.
"Hừ! Con bé đó thật là... Để ba sẽ nói chuyện với chị con." Lạc Tân không vui nói.
Ai đời em gái mình mà lại không bằng một người ngoài.
"Ba! Sao ba không gọi chị với anh rể về nhà ăn bữa cơm như chúc mừng anh ấy bình phục lại." Lạc Tố Anh nhìn ba mình.
"Con gái nói đúng. Tố Anh thật hiểu chuyện." Lâm Tú Cẩm gật đầu.
"Đúng! Đúng! Tất nhiên là phải như vậy rồi." Lạc Tân gật đầu.
Tại một nơi khác.
Trong bóng tối mờ nhạt của căn phòng, những ngón tay thon dài gõ gõ lên bàn tạo nên âm thanh nhè nhẹ giữa không gian yên tĩnh.
Ánh mắt đen láy nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cốc! Cốc! Lại một âm thanh khác của tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi!"
Giọng nói trầm dù không lớn cũng đủ để bên ngoài nghe thấy.
"Boss! Có cần mở đèn không?" Người vừa bước vào là Trần Hưng anh ta nhìn xung quanh nuốt nước bọt. Sao boss nhà này thích tối như vậy chứ.
"Không cần. Mọi chuyện đến đâu rồi?"
Anh ta vội lấy ra từ trong túi văn kiện ra là một usb đi đến đặt lên bàn.
"Boss! Ngài thật lợi hại." Anh ta ngưỡng mộ nói.
"Nịnh bợ! Nói việc chính đi."
"???" Trần Hưng trong đầu là dấu chấm to đùng. Không phải đã nói việc chính rồi sao. Có việc chính nào khác nữa.
Bỗng động tác tay anh dừng lại xoay ghế lại nhìn Trần Hưng, mày khẽ nhíu lại.
Trần Hưng nuốt nước bọt. Có vẻ nhiệt độ có phần lạnh hơn thì phải. Chợt trong đầu anh ta loé lên.
"Phu nhân! Đúng rồi tôi nhớ ra rồi."
"Nói đi."
Trần Hưng thở phào trong lòng. Nói tiếp.
"Có một người cố tình tiếp cận phu nhân. Tôi thấy như vậy."
"Hửm?"
Trần Hưng một lần nữa lau mồ hôi trên trán.
"Anh ta là đàn anh khoá trên của phu nhân. Nghe nói chuyến đi lần này cũng là chủ ý của anh ta đề ra."
"Ra ngoài đi!"
"..." Trần Hưng. Có cái gì đó sai sai thì phải. Đó là suy nghĩ trong đầu anh ta nào dám nói ra. Bước ra ngoài còn nhẹ nhàng khép cửa lại.
Quân Duệ lấy điện thoại lên xem.
Cô gái này vô tâm thật đi chơi vui vẻ đến quên mất anh luôn rồi. Một cuộc gọi về cũng không có, dòng tin nhắn cũng không. Đôi mày đẹp đẽ khez nhíu lại, đứng dậy cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.
Quản gia cùng Trần Hưng trò chuyện vài câu.
"Trợ lý Trần về sao?"
"Đúng vậy! Tôi còn một số việc boss giao vẫ chưa làm xong." Trần Hưng thành thật trả lời.
"Ra..." Quản gia muốn nói thì im lặng khi nhìn thấy ông chủ của mình bước ra khỏi cửa lên xe rời khỏi biệt thự S.
"..." Trần Hưng cũng ngơ ngác. Ai lại chọc boss rồi.
"Có việc gì quan trọng lắm sao trợ lý Trần"
Trần Hưng nhún vai.
"Tôi không biết nữa."
Quân Duệ lái xe với tốc độ khá nhanh. Ấn gọi đi. Đáp lại chỏ là tiếng đổ chuông rồi lại tắt.
"Xem anh xử em thế nào." Quân Duệ lẩm bẩm.
Lạc Linh Đan để điện thoại trong balo nhỏ nên không chú ý.
"Linh Đan! Anh..." Lâm Tiểu Chấn đi đến ngồi bên cạnh.
"Có việc gì sao đàn anh?" Lạc Linh Đan dịch người sang một bên tránh sự tiếp xúc quá mức thân mật. Lúc nảy, Tạ Hân rũ cô ra đây ngồi đột nhiên biến mất rõ ràng là cố ý giúp Lâm Tiểu Chấn có cơ hội đây mà. Chắc cô phải lựa cơ hội nào đó để nói việc mình đã kết hôn. Nếu không sớm muộn gì cũng bị cô bạn này làm tức chết.
"Linh Đan! Em cho anh một cơ hội được không? Anh biết hiện tại mình cũng không có sự nghiệp gì nổi bật nhưng..."
"Có lẽ câu nói này cậu nên dành cho người khác thích hợp hơn."
Giọng nói trầm lạnh vang lên khiến hai người đều ngơ ngác nhìn sang.
"..." Lạc Linh Đan đỡ trán. Sao anh lại có mặt ở đây giờ này.
"..." Lâm Tiểu Chấn ngây ra. Người này... Tại sao lại xuất hiện ở đây.
Anh ta lại nhìn sang Lạc Linh Đan.
Ánh mắt hai người nhìn nhau... Rõ ràng là không phải bình thường.
Giữa hai người này là quan hệ gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT