Tác giả: Nam Thư

Editor: Tần Nhiếp Mặc

__________________

Chương 19: Mua thuốc

Tần Hoài không để Mộ Nam bỏ con gà nướng mới ra lò vào không gian, mặc dù không gian đó lúc đưa vào sao thì lấy ra vậy nhưng trạng thái tâm lý của con người thì không giống như thế, gà vừa mới làm thịt, máu thịt vẫn còn nóng hổi, Tần Hoài cảm thấy lúc này ăn luôn là tốt nhất.

Đối với việc này Mộ Nam đương nhiên không có ý kiến, dù sao rất lâu rồi cậu chưa ăn thịt gà nướng của Tần Hoài, chỉ là hơi tiếc vì Tần Hoài cho ớt hơi ít, nếu thêm nhiều ớt hơn thì hương vị chắc còn ngon hơn nữa, cậu nghĩ cậu có thể một hơi ăn hết một bát lớn luôn ấy chứ.

Tần Hoài nghe cậu lầm bầm thì không chút thương xót nói: "Anh chỉ thêm ớt để tăng vị thôi, sau này em ăn ít đồ nặng vị lại đi."

Mộ Nam cắn đũa, liếc nhìn anh không nói nên lời: "Ăn ít thôi mà, sau này có cái ăn đã tốt lắm rồi."

Mộ Nam nói xong, Tần Hoài gắp một cái đùi gà thả vào bát cậu, thấy đồ ăn trong bát có thêm cái đùi gà Mộ Nam liền gắp đùi gà khác định cho vào bát Tần Hoài nhưng Tần Hoài ngăn lại: "Cái này anh để dành cho em ăn buổi tối, bây giờ mới 5 giờ chiều, qua mấy tiếng nữa chắc chắn em sẽ lại đói bụng, ăn đùi gà là vừa vặn."

Mộ Nam không nghe, nhất quyết phải thả bằng được đùi gà vào bát Tần Hoài mới chịu: "Một người ăn thì không ngon đâu anh, phải chia nhau ăn mới ngon, anh một cái em một cái là chuẩn bài luôn."

Nhìn đùi gà trong bát, anh lại nghĩ đến chuyện Mộ Nam chặt đầu con gà mà không chút do dự xảy ra trước đó, cảm xúc Tần Hoài nhất thời có chút phức tạp, trong lòng có chút khó chịu, cũng có chút chua chát.

Thấy Tần Hoài vẫn chưa chịu xuống đũa, Mộ Nam thúc giục: "Anh mau ăn đi! Ngay cả khi còn bé em cũng chưa từng một mình chiếm luôn hai cái đùi gà, dù cuối cùng hai đùi đều bị em ăn hết, nhưng đó là do anh gạt em nói anh không thích ăn. Lúc đó em còn bé nên thật sự tin như vậy, khi đó em còn nghĩ đùi gà ngon như vậy, sao lại có người không thích ăn nhỉ?"

Tần Hoài cười nói: "Đấy không phải là do hồi nhỏ em quá gầy nên anh mới bảo em nhiều hơn à, khi đó chẳng có bao nhiêu thịt, nhưng em ăn nhiều thịt như vậy thế mà vẫn không tăng được bao nhiêu."

Mộ Nam cười khẽ một tiếng: "Vậy thể chất sau này của em là dùng để kiếm lời lại rồi, muốn mập lên thì dễ như trở bàn tay, ăn nhiều tí là mập ngay, đến cả hoàn cảnh sau này em muốn nói mình cũng sống khó khăn lắm sợ là cũng không có ai tin đâu."

Nhìn Tần Hoài cuối cùng cũng cắn một miếng đùi gà, lúc này Mộ Nam mới hài lòng lấy cái đùi trong bát mình lên bắt đầu gặm, vừa gặm vừa nói: "So với đùi gà nhiều thịt, bây giờ em thích ăn cánh gà hơn, nhất là đầu cánh á, thịt nó ít nhưng gặm rất đã luôn, anh, anh làm cánh gà om cho em đi, hôm qua em thấy có người mua cánh gà, hôm nay còn gửi hình cánh gà rán vào nhóm nữa, em có hỏi người ta mua ở đâu rồi."

Lúc nhỏ Mộ Nam rất thích ăn vài món kho, nhưng có một lần không biết là do ăn nhiều mấy món kho không sạch sẽ hay sao mà ăn đến bị viêm ruột luôn. Lúc đó Mộ Nam đã học cấp 2, bụng khó chịu còn không thèm nói cho anh biết, đến sáng còn làm bộ như không có chuyện gì đi học, nhưng chưa đến nửa buổi sáng anh đã nhận được điện thoại từ giáo viên ở trường làm anh sợ đến mức chạy như bay đến trường Mộ Nam. Lần đó Mộ Nam phải tiêm liên tục mấy ngày, nhìn trông rất tội, mà lúc đó anh vì trốn học mà lỡ thi, mặc dù có thể thông cảm được nhưng hôm thứ Hai anh vẫn phải lên bục đọc bản kiểm điểm.

Sau lần đó, Tần Hoài tự đi hỏi người khác, hỏi thăm mấy cô dì giỏi nấu ăn sau đó tổng hợp lại bí quyết riêng của các gia đình, rồi nghĩ ra một bộ công thức nấu mấy món kho mà Mộ Nam thích.

Tần Hoài nói: "Nếu em đã hỏi thì mua thêm đi, em hình như không chuẩn bị cánh gà và chân gà mà."

Mộ Nam nói: "Những thứ đó toàn xương với ít thịt, giá cũng không hề rẻ, em cũng không biết nấu sao nên cũng không mua."

Mấy đồ ăn vặt đã nấu sẵn gì đó thì cậu có mua một ít, nhưng lại không mua đồ sống, cậu không biết làm như thế nào với cũng không biết lúc nào Tần Hoài sẽ về, còn có thể quay về hay không nên mấy thứ đó mua về sau này cũng chưa chắc có cơ hội để làm, tất nhiên cậu sẽ không mua rồi. Nếu biết lần này Tần Hoài về sớm thì cậu nhất định sẽ mua hết nguyên liệu cậu muốn ăn trong nhiều năm qua để Tần Hoài nấu cho cậu ăn.

Bây giờ chỉ cần có tiền thì hầu hết mọi thứ vẫn có thể mua được, chẳng hạn như đầu cánh nhỏ và chân gà, tuy đắt hơn một chút nhưng vẫn có rất nhiều người mua, cho nên có một số người mở nhóm để mua, Mộ Nam liền dùng điện thoại của Tần Hoài đặt mua không ít. Chắc là thấy cậu mua nhiều quá, trong nhóm có những người lớn tuổi là hàng xóm cũ chắc cũng biết bọn cậu là ai, lo lắng thanh niên không biết cách sống nên mới nhắc nhở: "Một lần đừng mua nhiều quá, để đông lâu thịt sẽ không ngon đâu."

Tần Hoài liếc thấy Mộ Nam đang xem video học làm bánh chiffon, mỉm cười, trả lời lại một câu trong nhóm: "Cháu chuẩn bị làm món kho, đứa nhỏ thích ăn nên làm nhiều một chút thôi ạ."

Giản Sơ, người cũng ở trong nhóm mua hàng này, rên rỉ ngã xuống giường, Dụ Tử Bách, người đang cố gắng tìm việc làm trên Internet nghiêng đầu nhìn cậu: "Sao vậy?"

Giản Sơ cúi đầu nói: "Nhà bọn họ sắp làm món kho rồi."

Dụ Tử Bách nhất thời không hiểu nhà bọn họ là ai, nhưng cũng rất nhanh đã hiểu Giản Sơ đang nói gì, buồn cười nói: "Tôi nhớ lúc trước xuống lấy đồ có thấy người ta mua món kho, không thôi cậu cứ để ý trong nhóm chút coi thử có thể mua món kho ở đâu, mua một ít rồi về là được rồi, nếu như tôi thành được đơn này tôi có thể kiếm được khoản thu nhập là hai ngàn tệ, cuộc sống cũng không khó khăn như vậy nữa."

Giản Sơ cũng chỉ cảm thán một chút thôi, cậu cũng không phải không biết gì, hơn nữa, mặc dù thuê chung nhưng bây giờ lại bị nhốt trong nhà vì virus, cơ bản lúc ăn uống không phân biết cậu tôi, nhưng suy cho cùng thì bọn họ không phải là gì của nhau, số tiền thuê nhà phần lớn đều do Dụ Tử Bách chi trả, sao cậu có thể tiêu sài lung tung được: "Tiền của cậu còn chưa nhận được mà, tôi cũng chỉ nói miệng thôi, có thể tiết kiệm thì cứ tiết kiệm."

Giản Sơ nói xong, cảm thấy cổ họng ngứa liền ho khan mấy tiếng, Dụ Tử Bách hơi nhíu mày, đứng dậy rót cho cậu cốc nước ấm. Hai nam thanh niên sống chung với nhau thật sự không cẩn thận được mấy, trước đây cũng không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như giờ nên trong nhà bọn họ căn bản không dự trữ thuốc, dù sao nếu cần bọn họ lúc nào cũng có thể mua, nhưng bây giờ có ho cũng không có thuốc để uống.

Một lúc sau cơn ho dịu đi, Giản Sơ uống hai ngụm nước nóng làm dịu cổ họng, sau đó nằm xuống giường. Thấy Dụ Tử Bách quay lại chiếc bàn tròn nhỏ bắt đầu làm việc, lúc này Giản Sơ mới nói: "Nếu không thì cậu về phòng bật điều hòa bên đó đi, tôi thấy người khác nói mấy tháng nay sẽ không thu tiền điện nên không cần lo không nộp tiền điện sẽ bị mất điện đâu, chúng ta cũng không cần tiết kiệm nhiều như vậy, chờ sau này lúc trả tiền điện đỡ mất công tôi làm phiền cậu."

Những lời này Giản Sơ đã nói với Dụ Tử Bách không chỉ một lần kể từ khi Giản Sơ bắt đầu ho khan, nhưng Dụ Tử Bách không nghe, lúc đầu cậu còn khá sợ hãi vì sợ mình bị nhiễm bệnh, nhưng mấy ngày qua ngoại trừ cơn ho trở nặng hơn do không có thuốc thì không có triệu chứng nào khác, Dụ Tử Bách cũng không bị cậu lây bệnh, lúc này Giản Sơ mới hơi hơi yên tâm một chút. Nhưng cậu vẫn muốn cậu và Dụ Tử Bách tách ra, sớm biết thì lúc trước cậu đã không vì tiết kiệm chút tiền điện mà để Dụ Tử Bách ở đây. Cho dù không phải do căn bệnh đó thì bây giờ cậu cũng đã bị cảm, thuốc cảm cúm cũng không mua được, chỉ có thể tự mình chịu đựng.

Dụ Tử Bách không ngẩng đầu nói: "Nói nhiều như vậy đến cùng cũng là sợ lây cho tôi thôi, cậu cứ ngủ trên giường đi, dù sao muốn lây thì từ sớm cũng đã lây rồi, cậu chỉ là cảm lạnh thông thường thôi, uống thêm chút nước nóng là ổn thôi."

Chờ chỗ Giản Sơ không còn âm thanh Dụ Tử Bách mới nhấc điện thoại lên, bởi vì triệu chứng nhiễm virus hệ sợi kia giống như cảm lạnh ở giai đoạn đầu nên loại thuốc này gần như bị cấm bán, chỉ có thể thông báo cho bên quản lý dân cư nếu cần thiết, vì để đề phòng, tất cả những người có triệu chứng như vậy sẽ được đưa ra ngoài cách ly, cho dù có bị cảm lạnh thông thường hay do nhiễm bệnh.

Nhưng ngay cả khi đã mặc quần áo bảo hộ thì cũng sẽ bị lộ ra, thậm chí vì phải làm một số xét nghiệm nên sẽ có nguy cơ phơi nhiễm nhất định, còn bản thân người bị bệnh lại có sức đề kháng kém, trên Internet cũng có nói ban đầu chỉ bị cảm mạo thôi, nhưng bởi vì đưa đi cách ly bên ngoài ai dè thành ví dụ cho việc bị lây nhiễm luôn, Dụ Tử Bách thật sự không dám mạo hiểm như vậy.

Căn bệnh này một khi được chẩn đoán mắc phải thì căn bản không có cách cứu chữa, vì vậy ngay từ đầu khi anh xác định Giản Sơ chỉ bị cảm lạnh thông thường thì anh chỉ hy vọng sức đề kháng của Giản Sơ đủ mạnh để tự chữa lành. Nhưng thấy đã mấy ngày trôi qua, cơn ho của Giản Sơ ngày càng nặng không có dấu hiệu thuyên giảm, trong lòng anh không khỏi có chút nôn nóng.

Khi lần thứ hai nhận được tin nhắn WeChat của hàng xóm, Mộ Nam đang nằm trên giường bị Tần Hoài tóm lấy cắt móng tay móng chân. Mộ Nam có chút lúng túng muốn tự cắt lại bị Tần Hoài vỗ vào tay không cho: "Khi còn bé em luôn trực tiếp để chân vào tay anh để anh cắt giúp em, không cắt giúp em thì em không chịu tha, giờ anh chủ động cắt giúp em em còn không vui?"

Mộ Nam nói: "Nhưng giờ em cũng lớn rồi mà, đều là người trưởng thành hết rồi, cứ dính nhau như thế này em thấy hơi kỳ á."

Tần Hoài cười: "Có cái gì mà kỳ, em có một trăm tuổi thì vẫn là em trai anh."

Mộ Nam nói không lại anh nên cũng chỉ có thể theo anh, lúc nhận được tin nhắn WeChat từ Dụ Tử Bách cậu còn thấy kỳ lạ: "Không phải có yêu cầu gì thì có thể tìm bên quản lý dân cư sao? Mặc dù bây giờ bên ngoài đã đóng cửa nhưng chắc bên đó có thể mua được thuốc cảm, tìm bên quản lý thì không cần tốn tiền, tìm hàng xóm mua lại phải tốn tiền, hơn nữa bọn họ cũng không sợ chúng ta đi báo cáo bọn họ à."

Tần Hoài liếc mắt nhìn điện thoại di động, người nhà bên kia hỏi cậu có thuốc cảm cúm không, người ta bằng lòng bỏ tiền mua, Tần Hoài nói: "Em cứ bán cho bọn họ một hộp với giá gốc đi, chỉ cần bán thuốc ho chống viêm là được, em kêu họ đợi mình buộc thuốc vào vòi chữa cháy ngoài hành lang rồi ra lấy."

Tần Hoài hiểu rõ hành động của nhà bên cạnh, lúc này tìm ban quản lý dân cư mua thuốc cảm cúm, thuốc thì có nhưng sau đó sẽ nảy sinh rất nhiều vấn đề, nếu đổi lại là anh, anh cũng thà trả giá cao hơn mua thuốc từ hàng xóm của mình.

Mộ Nam lấy một hộp thuốc ho chống ho tiêu đờm từ không gian ra, từ tin nhắn nói đến việc trị ho của đối phương cậu nghĩ cái này có lẽ sẽ hữu hiệu: "Cái này vậy, vừa hay trên đó cũng có dán niêm yết giá."

Tuy bây giờ một hộp thuốc không tốn bao nhiêu nhưng cần lấy vẫn phải lấy, cũng không thể tạo cho người khác cảm giác bọn cậu hào phóng, chỉ cần mở miệng là có thể cho bất cứ thứ gì được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play