"Du Âm, chị Trần nói hôm qua con không về, có chuyện gì vậy?" Người phụ nữ trung niên một thân đồ hiệu khoác áo long chồn, khuôn mặt trải qua thẩm mĩ nên những nếp nhăn tuổi tác dường như cũng chẳng thấy, trên tay đéo chiếc nhẫn vàng chói mắt, cổ mang vòng ngọc trai thượng hạng, mọi cử chỉ đều toát lên khí chất của một quý bà.

  Thẩm Du Âm gắp một miếng thịt trong địa mà người làm mang lên đưa vào miệng, ánh mắt cố ý vô tình liếc thoáng qua người phụ nữ, " không phải mẹ cũng vậy sao, còn không biết ngượng mà hỏi con như vậy."

  Người phụ nữ nghe vậy thực tức giận: "Sao con có thể nói như vậy với mẹ, mẹ ra ngoài....là bàn chuyện làm ăn, ba con hiện nay như nào không phải con không biết, công ty lại có rất nhiều việc."

  Thẩm Du Âm khẽ cười một tiếng, nuốt xong miếng thịt, lau lau ngón tay xong liền nói: " Đừng cho là con không biết mẹ ở ngoài có người đàn ông khác."

  Nói xong cô xoay người đi lên lầu.

  "Con đi đâu vậy!" Người phụ nữ hét lên ngăn cô lại, đứa con gái này gần đây càng ngày càng không nghe lời.

  Thẩm Du Âm đứng ở đầu cầu thang, bất mãn quay đầu lại: " Con về phòng ngủ cũng không được sao, cái này cũng muốn quản." Nói xong quay đầu nhấc chân đi lên lầu.

  Thẩm Du Âm trở về phòng, cô uể oải ném túi xách sang một bên, chân trần giẫm lên thảm, xả đầy nước vào bồn tắm, mở âm nhạc ở điện thoại, cởi quần áo kéo lê thân thể bước vào bồn tắm.

  Cô xoa bọt lên người, đầu óc hỗn loạn. Tình một đếm, đây không phải là lần đầu tiên cô trải qua, tất cả chỉ là tình dục không tình yêu, lần này lại khác cũng không biết nói thế nào, chỉ tưởng tượng đến cô gái kia ngồi trước mặt mình khóc thật khổ sở khiến tim cô có cảm giác rất khác thường, điều mà cô chưa bao giờ cảm thấy được ở trước đây.

  Đau lòng hay tủi thân là kiểu mà không phải có thể giả vờ là được, nhất là lại lừa gạt cô lại càng khó, cô rửa cánh tay, rơi

vào trầm tư, vì cái gì trong lòng cô lại sinh ra cảm giác áy náy này nhỉ, cô thật chán ghét cảm giác như vậy.

  Đúng lúc này, nhạc trên điện thoại đổi thành tiếng chuông điện thoại, vang lên không ngừng trên kệ, Thẩm Du Âm bực bội lấy khăn lau tay với lấy điện thoại rồi mới nghe máy.

  "Có chuyện gì vậy?"

  "Chị Du Âm, tối nay tới quán bả Tân Thành chơi một chút đi?"

  Thẩm Du Âm mím môi nói:"Không được."Cô từ chối đối phương, nói: "Tôi hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút."

  "Được rồi, chị hãy nghỉ ngơi đi hẹn hôm khác nhé."

  Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Du Âm đặt điện thoại trở lại kệ, ngâm hai tay vào nước tắm trong bồn tắm, chỉ lộ ra cái đầu, để cho nước nóng làm dịu cơn đau nhức sau khi vận động điên cuồng tối qua.

  *

  Khu nhà trọ không có ai, chỉ còn lại Triệu Tiểu Vân, những người khác đều đã ra ngoài đi làm, sau đó cô mang quần áo và đồ vệ sinh cá nhân vào phòng tắm rồi khóa cửa lại.

  Sau khi cởi quần áo, đứng trước gương, cô phát hiện cổ, ngực và thậm chí cả rốn của mình đều có vết màu đỏ sậm, thường gọi là vết dâu tây. Thật sự rất xấu hổ vô cùng xấu hổ, đứng dưới vòi sen Tiểu Vân dùng sức trà sát những vị trí đó nhưng cho dù cô có làm mạnh như thế nào, dùng nhiều xà bông như thế nào thì những vết đó cũng không sạch được, ngày mai đi làm mà bị đồng nghiệp thấy chắc chắn sẽ bị đưa chuyện, Tiểu Vân cũng không muốn cho người khác biết cô làm chuyện đó cùng với một cô gái.

  *

  "Nghiên Nghiên, con dậy sớm vậy." Kỷ Du Thanh vừa ra khỏi phòng, cô mặc một chiếc áo len dệt kim dài tới đầu gối, bên trong là một chiếc váy ngủ bằng lụa sa-tanh màu trắng, thấp thoáng có thể thấy được xương quai xanh xinh đẹp.

  Đường Nghiên đang chuẩn bị bữa sáng trong phòng bếp, nàng không kể chuyện mình bị đánh thức lúc năm giờ sáng bởi một cuộc gọi, " con không ngủ được nên dậy luôn" Đường Nghiên nói.

  "Mà này, con đã gọi điện cho bạn con chưa, con bé ổn chứ?" Kỷ Du Thanh vừa cầm cốc hứng nước vừa hỏi.

  "Gọi rồi, tối hôm qua... không có việc gì." Đường Nghiên trả lời.

  Quý Vũ Thanh gật đầu, thổi nhẹ vào nước nóng, " vậy là tốt rồi."

  Đường Nghiên khéo léo dùng thìa lật mặt bánh trứng trong chảo, rắc hành lá xắt nhỏ lên chuẩn bị dọn ra. Lúc này, Kỷ Du Thanh đột nhiên hỏi lại: "Hôm nay...còn có việc, con biết chứ?" "

  Đường Nghiên sững lại một chút, trong đầu nàng lập tức nhớ lại lời cô Kỷ nói trên xe vào chiều hôm qua, cúi mặt xuống, không biểu cảm gật đầu: " Con nhớ."im lặng một lúc lại chủ động hỏi "bà ấy......đến vào lúc mấy giờ ạ?"

  Kỷ Du Thanh cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, "Chuyến bay lúc tám giờ sáng, gần trưa sẽ đến nơi."

  "Ồ..." Đường Nghiên ngừng nói về chủ đề này, chuyển đề tài: "Bữa sáng đã chuẩn bị xong!"

  Kỷ Du Thanh tự nhiên giúp nàng bê đĩa thức ăn, một tay nhéo nhéo mũi nàng cười nói: " Nghiên Nghiên nhà chúng cha thật giỏi, vừa thông minh vừa khéo tay, tương lai ai cưới được thật có phúc."

  Nói xong, cô quay người đi về phía bàn ăn, Đường Nghiên nhìn bóng lưng cô, yên lặng trả lời trong lòng, không cần ai cưới cả, con có thể lấy cô là tốt rồi.

  Bữa sáng là bánh trứng, giăm bông, mỗi người một nửa, vì thức dậy sớm Đường Nghiên còn làm thêm sữa đậu nành vì biết cô Kỷ thích uống, cũng giống nàng không thích cho đường, Đường Nghiên thấy cô và nàng không có gì mâu thuẫn, tương lai nếu sống cùng nhau nhất định sẽ rất hòa hợp.

  Đường Yên đắm chìm trong ảo mộng đẹp đẽ của nàng, ngơ ngác uống sữa đậu nành.

  Kỷ Du Thanh bỗng nhiên hỏi: "Kết quả thi lần này con cảm thấy thế nào, tự đánh giá thành tích xem."

  Cô Kỷ nghe có vẻ giống như một phụ huynh cũng giống như là giáo viên trung học cũ của Đường Nghiên, lặng lẽ nuốt một ngụm sữa đậu nành, đặt cốc xuống, giọng điệu trở nên thận trọng và lo lắng hơn nhiều: "chắc có thể ở top năm ạ."

  Bởi vì điểm thi giữa kỳ của Đường Nghiên là top sáu, lần này nàng cảm thấy rõ ràng thành tích của mình tốt hơn kỳ thi giữa kỳ nên mới dám đưa ra kết luận như vậy.

  Kỷ Du Thanh nghe xong rất hài lòng, vừa ăn sáng vừa gật đầu, sau đó hỏi: " như vậy sẽ có thể được học bổng sao?" nói xong hướng nàng cười dịu dàng.

 Trong lòng Đường Nghiên bị đánh động, mặt nghệt ra gật gật đầu, vô cùng tự tin nói: " Con chính là muốn lấy được học bổng."

  "Rất tốt, rất có chí hướng, cô sẽ cổ vũ cho con!"

  Phải làm sao đây, nụ cười của cô thật ngọt ngào, thật xinh đẹp, thật dịu dàng, Đường Nghiên sắp chết rồi phải nói là rơi vào tay giặc mất rồi.

  "Đến lúc đó cô sẽ dẫn con đi ăn mừng" Kỷ Du Thanh nói thêm.

  Đường Nghiên dùng sức gật đầu lia lịa, ăn nốt bữa sáng.

  Ăn sáng xong, Đường Nghiên đang rửa bát đĩa, cô Kỷ mang dép, dáng người tao nhã, cúi người đứng trên ban công nhàn nhã tưới hoa. Mái tóc đen dài mượt như thác nước buông xõa sau lưng. Cô có thân hình đầy đặn cân đối, đang ngẩn ngơ bỗng Đường Nghiên sực nhớ tới, hôm nay là thứ tư tại sao cô Kỷ không đi làm...

  "Cô Kỷ!" Đường Nghiên hét lên.

  "Sao vậy?" Kỷ Du Thanh ngữ khí nhẹ nhàng vẫn tưới hoa mà không quay đầu lại.

  "Hôm nay cô... không cần đến công ty sao?" Đường Nghiên nhỏ giọng hỏi.

  Kỷ Du Thanh cứng người một lát, sau đó xoay người, nhanh chóng che giấu sự hoảng sợ của mình: "Không phải hôm nay mẹ con đến Hoa Đô sao, cô cố ý xin công ty nghỉ một thời gian."

  "Ồ... là như vậy sao." Đường Nghiên tiếp tục rửa nồi.

  Đã gần đến giờ phải ra sân bay.

  Đường Nghiên đang ngồi ở cuối giường trong phòng, lật lại một số bức ảnh cũ được tải lên từ điện thoại ban đầu của nàng, mấy bức ảnh này chụp bằng máy ảnh cách đây cả chục năm nên có thể thấy được những vết ố vàng có thể thấy nó cũ đến mức nào.

  Đây là số ảnh của nàng chụp cùng mẹ còn sót lại, cũng không nhiều lắm, mặc dù bây giờ công nghệ phát triển mẹ của nàng cũng hay đăng Wechat, nhưng nàng chưa bao giờ lưu chúng cả.

  Bởi vì chỉ có một ít ảnh chụp mẹ nàng, đa số đều sẽ chụp cùng đứa trẻ.

  "Nghiên Nghiên, con chuẩn bị xong chưa, chúng ta xuất phát thôi."

  "Vâng, xong rồi ạ!"

  Cô Kỷ từ bên ngoài thúc giục.

  Đường Nghiên đứng dậy, tắt điện thoại, đi đến tủ quần áo sau khi lục lọi một lúc lâu, nàng tìm được một bộ quần áo mình thích, trông rất đẹp, nàng đặt chúng ở cuối giường theo thứ tự phù hợp, khi nàng chuẩn bị thay đồ thì trong lòng lại đổi ý, không suy nghĩ thêm nàng gom hết tất cả ném lại vào trong tủ, vẫn là mặc quần áo hiện tại đi, có vẻ như... không cần ăn diện đâu.

  Khi nàng ra khỏi phòng, cô Kỷ đã chuẩn bị xong xuôicòn đặc biệt tạo kiểu tóc xoăn, trái lại Đường Nghiên lại rất bình thường đến cả phấn nền cũng lười đánh.

  "Con không định thay đồ một chút để đi đón mẹ sao?" Kỷ Du Thanh hỏi lại một lần.

  Đường Nghiên lắc đầu, giọng điệu khá bình tĩnh và lãnh đạm: "Không cần đâu, con cảm thấy như vậy là được rồi."

"Được"Kỷ Du Thanh mỉm cười kéo cánh tay nàng, nói: " Chúng ta đi thôi."

  Xe nhanh chóng lái vào đường cao tốc đến sân bay, nhìn khung cảnh lướt qua nhanh chóng ngoài cửa sổ, trong đầu Đường Nghiên hiện lên một số điều nàng đã trải qua khi còn nhỏ, khi nàng còn nhỏ thỉnh thoảng mẹ cũng sẽ về nhìn qua nàng một chút nhưng cũng sẽ vội vã rời đi, mặc cho nàng có khóc lóc thế nào, có khi đuổi theo đến tận đầu thôn ra tận quốc lộ cuối cùng vẫn phải theo bà ngoại quay lại, cho dù nàng có khóc đến tê tâm phế liệt thì mẹ nàng cũng như không thấy, không quay đầu lại cứ vậy bước lên xe đi mất.

  Nhớ mẹ nàng.

  Không, Đường Nghiên đã hiểu chuyện nên sẽ kiêu ngạo hơn lúc nhỏ, không bao giờ nhắc đến ba chữ này với người khác

  Suốt chặng đường thấy nàng không nói gì, Kỷ Du Thanh liếc nhìn nàng không nhịn được hỏi: "Con đang căng thẳng à?"

  Đường Nghiên lắc đầu, sau đó cúi đầu nói: "Con không biết."

  Cuối cùng cũng đến sân bay, Kỷ Du Thanh rất nhanh đã có thể tìm được lối ra, Đường Nghiên chỉ mơ hồ đi theo, nàng đang cố gắng nhớ kĩ đường đi đển tương lai đưa cô Kỷ đi đâu đó.

  Thời gian vừa kịp lúc, loa thông báo sân bay thông báo có chuyến bay vừa đáp cũng chính là chuyến bay của mẹ nàng, lúc này nhịp tim Đường ghiên bỗng nhiên đập càng lúc càng nhanh, không thể khống chế được

  Khi đám đông đi ra, cả người Đường Nghiên càng cảm thấy không thoải mái.

  "Ra rồi!" lúc này, cô Kỷ ở bên cạnh có chút kích động hô lên.

  Đường Nghiên ngẩng đầu lên, cách đó không xa, một người phụ nữ quen thuộc nhưng xa lạ đi về phía bọn họ, trong ngực bà còn ôm một đứa nhỏ một hai tuổi.

  Đường Nghiên không thể diễn tả được cảm xúc của mình, tóm lại, nhìn thấy cảnh tượng này rất phức tạp.

  Kỷ Du Thanh hướng bên kia vẫy tay, Đường Huệ ôm đứa nhỏ thấy các cô cũng vẫy tay lại, bước chân cũng nhanh hơn.

  Đường Nghiên im lặng lùi lại hai bước, nàng thực sự muốn chạy trốn.

  Đường Huệ đi tới trước mặt hai người, để đứa nhỏ trên tay xuống, cùng cô Kỷ ôm nhau

  "Học tỷ, đã lâu không gặp."

  "Đã lâu không gặp em."

  Đường Huệ buông tay ra, nhìn Kỷ Du Thanh nói: "Em vẫn trẻ đẹp như vậy, vẫn như xưa, nhưng chi đã già rồi."

  "Học tỷ, nào có nào có, chị cứ nói đùa", Kỷ Du Thanh khiêm tốn nói " chị vẫn xinh đẹp như vậy mà."

  Đứa bé đối diện với ĐƯờng Nghiên, nàng không nói chuyện nên đứa bé có chút bối rối.

  Lúc này, Đường Huệ vội nói: "Hiên Hiên,mau gọi chị đi."

  Cậu bé sợ người lạ, trốn sau lưng mẹ, hai tay nắm chặt áo bà.

  "Thật ngại quá, thằng bé có chút sợ người lạ, Nghiên Nghiên, đây là em trai con Vương Nghi Hiên."

  "Vâng..." Đường Nghiênkhông biết nên làm gì chì phản ứng bình thường.

  Kỷ Du Thanh chủ động giúp kéo vali, mấy người cùng đi ra ngoài, Đường Huệ nhìn khung cảnh xung quanh không khỏi cảm thán, " đã lâu rồi không đến Hoa Đô, thay đổi rất nhiều."

  "Học tỷ, Hoa Đô bây giờ so với lúc chúng ta đi học đã thịnh vượng hơn rất nhiều."

  "ThVậy sao, vậy chị sẽ đưa Hiên Hiên đi hết mội chỗ." Đường Huệ lưu loát nói.

  Điều này khiến Đường Nghiên ở phía sau rất đau lòng, thì ra... bà đến Hoa Đô không phải thăm nàng, mà là mang theo con trai bà đến đây chơi thôi

  Dường như nàng chưa bao giờ cảm thấy khó chịu như vậy.

  "Mẹ, mẹ, đây là cái gì!" Vương Nghi Hiên một mình chạy lên trước, Đường Huệ cũng nhanh đuổi theo kiên nhẫn giải thích cho thằng bé mọi thứ ở sân bay.

  Chỉ có Kỷ Du Thanh chú ý đến Đường Nghiên, dừng lại bước chân quay lại chờ nàng, khi cảm xúc của nàng không tốt cô chủ động cầm tay nàng, cái nắm tay mềm nhẹ, ấm áp, rất thoải mái.

  Tuy một chữ cũng chưa cất lên, nhưng vào giờ phút này đối với Đường Nghiên mà nói là sự an ủi mà không có gì sánh bằng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play