Kỳ thi cuối kỳ đã diễn ra như dự kiến.

  Bầu không khí cũng không căng thẳng bằng lúc thi đại học, đại đa số mọi người đều rất thả lỏng, nhưng cũng có vài người trước khi thi thì thầm to nhỏ xin sự giúp đỡ lẫn nhau.

  "Đường Nghiên, cậu ôn tập lâu như vậy, nhất định đều chuẩn bị tốt rồi có gì lát nữa cho mình chép với nhé." Hạ Tử Hàm nói.

  "Nhưng mình nghe nói sắp xếp chỗ ngồi theo số báo danh." Đường Nghiên nói nhỏ.

  "A..." Hạ Tử Hàm khóe miệng hạ xuống, "vậy thì xong rồi, số của chúng ta cách nhau cả ngàn dặm! Không biết lần thi này có thể đạt tiêu chuẩn hay không, mình không muốn thi lại đâu nhất định mình sẽ chết dưới tay mẹ mất. Sớm biết thế này tối qua mình đã không đi bar uống rượu với mấy người kia rồi, đến bây giờ mình vẫn còn đau đầu."

  "Thi cuối kỳ chắc cũng không quá khó đâu, thả lỏng một chút thì sẽ qua thôi." Đường Nghiên cổ vũ nàng.

  "Mượn lời tốt đẹp của cậu."

  Sau một ngày thi, đối với Đường Nghiên mà nói chỉ như đổi chỗ giải đề thi mà thôi, không có gì khó khăn, chỉ cần nàng chăm chỉ nhất định sẽ được hồi báo. Mấy người trong kí túc xá có vẻ như đã bỏ cuộc, mặc dù kỳ thi vẫn chưa kết thúc nhưng họ đã xem phim hoặc chơi game.

  Nhưng Đường Nghiên biết nàng khác họ, họ có gia thế tốt, có nền tảng đến mức có thể đi con đường suôn sẻ hơn nàng mà không cần tốn quá nhiều công sức, nên nàng phải cố gắng hơn gấp trăm lần.

  Buổi tối sau khi thi xong, Đường Nghiên mua một hộp cơm ở căng tin rồi vội vã trở về ký túc xá, vừa ăn cơm vừa đọc sách, không cho mình có lấy một giây phút rảnh rỗi, chiếc điện thoại trên bàn báo có cuộc gọi đến, là cô Kỷ.

  Đường Nghiên vội vàng bỏ việc mình đang làm xuống, cầm điện thoại lên nghe: "Cô Kỷ" miệng vẫn còn đang nhai thức ăn.

  "Con đang ăn cơm" Kỷ Du Thanh nghe được thanh âm liền hỏi.

  "Vâng, con đi thi về vừa mua đồ ăn ở căntin."

  "Hôm nay thi thế nào?"

  "Không tệ lắm ạ, đối với con cũng không quá khó." Đường Nghiên tự tin đáp.

  Vừa nói ra lời này nàng nhận được những ánh mắt khinh bit của mấy người cùng phòng: "Rất khó, vô cùng khó, ĐƯờng Nghiên cậu quả thực không phải người".

  Kỷ Du Thanh nghe được bên kia nói chuyện, trong điện thoại cười khúc khích: "chiều mai thi xong cô sẽ đến đón con."

  "Con sẽ kết thúc vào lúc năm giờ rưỡi."

  "Được, khoảng năm giờ cô sẽ xuất phát." Đối phương dừng một chút rồi nói: "Không quấy rầy con dùng bữa nữa, tối nhớ nghỉ ngơi sớm."

  "Cô Kỷ cũng vậy nhé."

  Sau khi cúp điện thoại, Đường Nghiên vẫn cảm thấy chưa đủ, nhưng chỉ cần nghĩ đến khi thi xong rồi nghỉ đông sẽ có thật nhiều thời gian ở cạnh cô, chỉ nghĩ thôi đã làm nàng hung phấn không thôi.

  Đặt điện thoại xuống, Đường Nghiên nuốt một ngụm cơm lớn rồi tiếp tục đọc sách.

  Hạ Tử Hàm đắp mặt nạ dựa người vào lưng ghế hỏi mọi người "các tỷ muội, sau khi thi xong có hẹn hò gì không?"

  "Mình không được, bố mình đã đăng ký một lớp học phần mềm rồi." Lục Uyển nhún nhún vai.

  "Không thể nào, cậu đã vào đại học rồi còn phải đi học thêm, quá khổ." Hạ Tử Hàm chậc lưỡi nói

  "Mình cũng không được, mình cùng bạn trai hẹn đi du lịch." Hàn Sảng có chút vui mừng nói.

  Hạ Tử Hàm đành phải chuyển sự chú ý của mình sang Đường Nghiên đang ngồi trên ghế vừa ăn vừa đọc sách: "Đường Nghiên, còn cậu thế nào rồi? Cậu có thời gian không?"

  "Ừm, có chuyện gì vậy?" Nghe thấy có người gọi tên mình ĐƯờng Nghiên vội vàng quay người lại.

  Hạ Tử Hàm biết, một khi nàng dính vào chuyện gì, nàng sẽ tự động chặn hết mọi âm thanh trong ký túc xá, cho nên cô đành phải nhắc lại lời một lần nữa.

  "Mình... mình không biết có thời gian không, lúc đó sẽ liên lạc với cậu sau."

  "Quên đi, mình sẽ hẹn lớp khác, không cần nói mình cũng tưởng tượng được một mọt sách như cậu trải qua kì nghỉ thế nào rồi."

  Đường Nghiên nhếch miệng cười, không biết là Hạ Tử Hàm đang khen hay chê nhưng nàng vẫn chưa thực sự nghĩ tới việc mình sẽ trải qua kỳ nghỉ đông năm nay như thế nào, ở nhà cậu nàng hiển nhiên chưa bao giờ nghĩ sẽ quay về.

  Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên cầm lấy điện thoại rồi gửi tin nhắn.

  Đường Nghiên: [Tiểu Vân, cậu ngủ chưa? Sắp nghỉ lễ cậu có kế hoạch gì không, có định về nhà không?]

  Không nghĩ tới chưa đến một phút đã nhận được tin nhắn phản hồi.

  Triệu Tiểu Vân: [Nghiên Nghiên, cậu thật giống con giun trong bụng mình, mĩnh cũng đang đau đầu đây. Không về thì không được mà về thì thể nào cũng bị họ chửi mất]ư.

  Đường Nghiên: [Bố mẹ cậu chắc chắn sẽ không bỏ qua, quả thật rất khó nghĩ].

Triệu Tiểu Vân: [ còn cậu, có định về nhà không?]

  Đường Nghiên: [ Mình... thực ra mình không còn nhà nữa, sau việc của Đường Á Văn lần trước, cô Kỷ đã chuyển hộ khẩu của mình về Hoa Đô rồi].

  Triệu Tiểu Vân: [Trời ạ, thật không, vậy sau này cậu xem như là người Hoa Đô rồi, cô Kỷ thật tốt với cậu còn tốt hơn so với mẹ cậu].

  Đường Nghiên: [ Cô Kỷ quả thực rất tốt với mình... cho nên mình sẽ không về đó, về sau cũng sẽ không về].

  Triệu Tiểu Vân: [Thật tốt, mình có nhà còn không giám về, trước kia hàng tháng mình đều đúng ngày chuyển tiền về nhà, nhưng từ khi đến Hoa Đô mình không có liên lạc về nhà, cũng không biết mọi người thế nào, dù sao đó cũng là nhà của mình thôi thì về một chuyến vậy].

  ĐườngNghiê: [Vậy cậu phải cẩn thận...]

  Triệu Tiểu Vân: [Đừng lo lắng, chỉ là một chuyến về nhà, không phải là cừu rơi vào miệng hổ].

  Sau một lúc lâu,Triệu Tiểu Vân lại gửi một tin nhắn khác.

  Triệu Tiểu Vân: [ Mà này, mẹ của cậu có nói gì về việc cậu chuyển hộ khẩu không?]

  Đường Nghiên: [ Mình không biết, hẳn là bà cũng không biết chuyện này, không sao cả mình cũng không để ý bà nghĩ gì ].

  Triêu Tiểu Vân: [ Mình cũng không biết nói gì, mẹ cậu đối với cậu quá mức lạnh lung, con gái mình từ nơi xa như vậy tới Hoa Đô học mà cũng không quan tâm chút nào.]

  Đường Nghiên: [ Mẹ có gọi cho mình một lần khi năm học mới bắt đầu...]

  Đường Nghiên vô thức lên tiếng bệnh vực mẹ nhưng nghe thế nào cũng thấy thật yếu ớt cũng chẳng có sức thuyết phục.

  Triệu Tiểu Vân:[ Quên đi, đừng nói những chuyện này nữa, khi nào cậu thi xong thì ra ngoài ăn tối nhé.]

  Đường Nghiên: [Ngày mai mình sẽ thi xong nếu có thời gian thì buổi tối có thể.]

  Triệu Tiểu Vân: [Được rồi, ngày mai mình sẽnhờ cấp trên chuyển sang ca ngày.]

  Điều mà Đường Nghiên không ngờ tới là vừa nói chuyện với Tiểu Vân tối hôm trước thì hôm sau nàng nhận được một tin tức.

  Ngày thi cuối cùng cũng đến, Kỷ Du Thanh tranh thue thời gian mua chút quần áo và đồ ăn cho mẹ cô, nói là có hai người điều dưỡng chăm sóc nhưng cũng không thể bằng con gái chăm sóc.

  Khi cô đến nơi, tình cờ cũng là lúc bà cụ đang đi dạo nên cô trò chuyện với dì Tần, người chịu trách nhiệm chăm sóc cuộc sống hàng ngày của mẹ cô, chủ đề không gì khác hơn là cuộc sống hàng ngày và thể chất của mẹ cô. Tình trạng ở bệnh viện chỉ cần mẹ cô mỗi ngày đều được ăn ngon, ngủ ngon thì tảng đá lớn nhất trong lòng cô cũng được giải tỏa.

  "Cô Kỷ, sao hôm nay cô đột nhiên rảnh vậy?"

  Kỷ Du Thanh kinh ngạc một chút, nhanh chóng trả lời: "Gần đây công ty đang nghỉ phép, tôi sẽ có nhiều thời gian hơn."

  Vừa dứt lời, Bội Văn đã gọi điện.

  "Chị, Khong biết Lý Văn Bình dùng thủ đoạn gì đã kí kết được với Vương tổng rồi, hiện tại cả công ty đều đang khen ngợi cô ta có năng lực."

  Kỷ Du Thanh khẽ mỉm cười, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc gì: "Tốt, đối với công ty là chuyện tốt."

  "Nhưng mà chị, đây có thể không phải là chuyện tốt với chị... Em lo cô ta sẽ dần đẩy chị ra khỏi công ty, dù sao mấy năm qua cô ta cũng đang phân cao thấp với chúng ta."

  Giọng của Bội Văn rất nhỏ, như thể cô ấy đang cố tình giảm âm lượng.

  Kỷ Du Thanh tò mò hỏi: "Em trốn trong toilet gọi điện cho chịà?"

  Bội Văn ở đầu bên kia điện thoại lo lắng muốn chết vội vàng nói "Đây không phải là vấn đề, chị à!"

  Kỷ Du Thanh bị nàng chọc cười, dừng lại một giây nói tiếp "Yên tâm, lần đình chỉ này kỳ thật là cố ý để cho người khác thấy."

  Bội Văn có chút bối rối, "Cái gì... chị có ý gì, em không hiểu lắm."

  "Hiện tại có vẻ em đang không tiện, chờ buổi tối về nhà chị nói chuyện với em."

  Vương tổng là một khách hàng lớn mà công ty cô đang đàm phán gần đây, nhưng tối hôm đó Kỷ Du Thanh đã vô tình xúc phạm ông ta, dù không hoàn toàn có lỗi nhưng đó cũng là lỗi của cô. Vì không thể vứt bỏ vụ làm ăn này nên Kỷ Du Thanh đã bí mật bàn bạc với ông chủ về việc dàn dựng một vở kịch trong toàn công ty.

  Đầu tiên, cô bị trừ lương, sau đó bị đình chỉ, những điều này chắc hẳn đã đủ để xoa dịu cơn giận của Vương tổng, tất nhiên, diễn trò phải diễn nguyên bộ, cũng phải để cho Lý Văn Bình gian trá giảo hoạt tin tưởng mới được, chỉ bằng cách này cô mới có thể lấy được mối làm ăn này cho công ty được.

  Kỷ Du Thanh nảy ra chủ ý,vừa vặn có thể cho mình có thể nghỉ ngơi một chút.

  Đó là lý do tại sao cô ấy có thể mỉm cười và bình tĩnh nhìn mọi việc ngay cả khi Bội Văn vô cùng lo lắng.

  Ngay cả Bội Văn, người thông minh và lanh lợi như vậy cũng bị lừa, thì nói gì đến mọi người trong công ty.

  Về phần Lý Văn Bình, cô ta còn quá non không phải đối thủ của cô.

  Cô ở lại đến chiều, lúc gần đi bị dì Tần giữ lại, phất tay nói không được, cô còn muốn đến trường đón đứa nhỏ, khuôn mặt cô hiện lên nụ cười tươi tắn rạng rỡ hơn cả nắng ấm mùa đông.

  Trên đường trở về, Kỷ Du Thanh lại nhận được một cuộc gọi khác, một cuộc gọi ngoài ý muốn.

  Cô ấy muốn tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play