Hệ thống sưởi trong phòng đã được bật hết cỡ, nhưng tay cô Kỷ lại lạnh ngắt, Đường Nghiên cố gắng hết sức dùng bàn tay của mình ủ ấm cho cô, nàng thực thích cảm giác tiếp xúc thân mật như vậy, nhưng nàng cũng không hy vọng bằng phương thức này, nàng không muốn nhìn thấy cô Kỷ như vậy thà rằng người bị thương chính là nàng.
Đường Nghiên trong lòng không ngừng một lần rồi lại một lần cầu nguyện cho cô có thể mau chóng tốt lên.
"Hôm nay con không đến lớp à?" Kỷ Du Thanh đột nhiên hỏi.
"Con nhờ các bạn trong lớp xin nghỉ rồi." Đường Nghiên bối rối trả lời.
"Buổi trưa cô sẽ nhờ Bội Văn đưa con về trường, con không thể nghỉ học, ngoan, nghe lời."
Đường Nghiên không chút do dự lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ bướng bỉnh, "con sẽ không quay về, con muốn ở đây chăm sóc cô."
"Đứa bé ngốc này, cô Kỷ có rất nhiều người chăm sóc, không phải có cô Trương ở đây sao."
Đường Nghiên mím môi nhưng vẫn không chịu đồng ý, lúc này, Bội Văn mở cửa, bưng nước ấm đi vào, nàng cúi người tới hỏi: "em không có quấy rầy hai người chứ?"
Đường Nghiên lập tức đứng dậy, đi tới cầm ly nước trong tay cô, cười nói: "Không, sao có thể như vậy?"
Nhìn thấy cảnh này, Kỷ Du Thanh yên lặng nuốt xuống lời mình sắp nói.
Trương Mễ Nhã cũng quay lại sau cuộc điện thoại: "mình đã lo liệu bên luật sư, hoàn toàn không có vấn đề gì, tỷ lệ thắng kiện là 90%." Nói xong không khỏi trộm nhìn Đường Nghiên, "Con không ngại chúng ta xử lí anh họ con chứ?"
"Con không sao." Đường Nghiên xua tay, sau đó lạnh lùng nói: "Anh ta có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến con, nếu có thể nghiêm khắc trừng trị thì tốt rồi."
"Được rồi ~" Trương Mễ Nhã nghe xong thở phào nhẹ nhõm, "cô còn nghĩ con sẽ để ý, dù sao hai người cũng là thân thích nếu có án thì cũng có chút khó giải quyết, nếu con không có vấn đề gì thì tốt rồi."
Quay người lại, Trương Mễ Nhã nói với Kỷ Du Thanh đang nằm trên giường bệnh: "cậu cứ ở đây yên tâm dưỡng bệnh, mọi chuyện còn lại cứ để mình lo."
Lời vừa dứt, Bội Văn nhanh chóng giơ tay lên nói: "Còn tôi nữa!"
Kỷ Du Thanh không khỏi bật cười: "tại sao tất cả mọi người đều làm tôi giống như nạn nhân vậy?"
"Bây giờ cậu vốn là nạn nhân mà!" Trương Mễ Nhã lớn tiếng trả lời, sau đó nhìn cô từ đầu đến chân rồi nói: " cậu nhìn cậu bây giờ xem, toàn thân có chỗ nào tốt không, nhìn thật đau lòng, lần này tuyệt đối mình sẽ không để cho qua đâu!"
"Đúng vậy, chị Nhã nói đúng chị cứ nằm nghỉ ngơi cho khỏe đi, có cần gì cứ bảo bọn em, đều là người nhà cả."
Nhưng Trương Mễ Nhã không thể ở đây quá lâu, đứa nhỏ mặc dù đang được bảo mẫu trông, nhưng cô đi lúc đứa bé đang ngủ nếu con bé thức giấc mà không thấy cô sẽ khóc nháo.
Bội Văn cũng phải quay trở lại công ty để giải công việc, bởi vậy trọng trách chăm sóc Kỷ Du Thanh lập tức rời trên người Đường Nghiên, nàng vạn phần vui lòng.
Thỉnh thoảng có y tá đến thay thuốc, còn phần lớn chỉ có Kỷ Du Thanh Đường Nghiên hai người trong phòng.
Có lẽ là do tác dụng của thuốc nên cô Kỷ đều là ngủ say. Đường Nghiên ngoan ngoãn ngồi trên ghế, không dám gây ra tiếng động lớn nào làm phiền cô, chỉ chơi điện thoại để giết thời gian.
Hạ Tử Hàm đã gửi cho cho nàng mấy bức ảnh chụp lén trong lớp hôm nay còn nói rằng giáo viên đã điểm danh.
Hạ Tử Hàm:[ Lớp học nhàm chán quá, mình vừa nghe đã thấy buồn ngủ. Tình hình ở đó thế nào rồi?]
Đường Nghiên: [Có lẽ mình chưa thể quay lại trường luôn được.]
Hạ Tử Hàm: [Hả? Vậy tối nay cậu có quay lại ký túc xá không?]
Đường Nghiên cầm điện thoại di động, ngẩng đầu nhìn dì Kỷ đang ngủ trên giường, cúi đầu gõ chữ: [ Mình sẽ không quay lại].
Hạ Tử Hàm: [Vậy thì cậu phải xin phép nghỉ, mình chỉ có thể nói giúp cậu một ngày hôm nay thôi, ngày sau thì khó đấy].
Đường Nghiên: [ Ừ, mình biết rồi, mình sẽ gọi điện xin phép sớm].
Mở danh bạ điện thoại ra, ngón trỏ của nàng di chuyển màn hình xuống phía dưới. Có một dãy số chưa bao giờ gọi đến, Đường Nghiên nghĩ ngợi rồi đứng dậy cầm điện thoại ra khỏi phòng bệnh.
Cuộc gọi kết nối, Đường Nghiên lần đầu tiên giới thiệu về bản thân, nói chi tiết về khoa, lớp không ngờ giảng viên lại khá ấn tượng với nàng.
"Sinh viên Đường Nghiên, có chuyện gì sao?"
"Em muốn xin nghỉ học một tuần ạ."
"...Sao đột nhiên lại nghỉ lâu như vậy? có chuyện gì sao? Em biết đấy, nghỉ học hơn ba ngày phải có giấy ốm của bệnh viện của bệnh viện mới được, tôi không thể một mình quyết định được."
"Cô của em đang nằm viện, nên em phải chăm sóc cho cô ấy. Hiện giờ cô ấy không còn người thân nào khác ở bên cạnh nữa." Đường Nghiên cắn môi nói.
"Cô của em?"Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại có chút kinh ngạc, "Nghười ấy có phải là người chúng ta gặp ở bệnh viện trường học lần đó không?"
"Đúng, chính là cô ấy." Đường Nghiên đáp.
"À, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ giúp bạn xin giấy phép. Nhưng tại sao lại lâu như vậy? Cô của bạn có sao không? Nếu không ngày mai tôi qua nhìn xem thế nào."
"Không, không, thật sự không cần, lão sư ngài còn bận rộn nhiều việc." Đường Nghiên luôn miệng từ chối mà không cần suy nghĩ
"Đây là cần thiết, ngày mai tôi không có tiết, lát nữa em hãy gửi cho tôi địa chỉ bệnh viện và số phòng bệnh."
Đường Nghiên xoắn xuýt ngón tay, trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng vì là giảng viên nên nàng không thể nói không, đành phải ngoan ngoãn nghe theo, cúp máy, sau đó gửi địa chỉ cho đối phương.
Lúc sau càng nghĩ càng thấy không ổn, tại sao giảng viên lại quan tâm đến chuyện của nàng, nhưng cũng không hẳn là chuyện của nàng.
Đúng lúc này, lại có một cuộc gọi đến, Đường Nghiên giật mình đến suýt đánh rơi điện thoại.
Người gọi hiện tên cậu
Sau một lúc lưỡng lự, Đường Nghiên mới nhấc máy áp vào tai.
Đối phương lên tiếng trước: "Nghiên Nghiên, anh của con có phải ở Hoa Đô phạm tội gì không? Tại sao cảnh sát Hoa Đô lại gọi điện về nhà? Cậu và mợ đang thu xếp để đến đó".
Đường Nghiên một tay cầm điện thoại di động, một tay đặt lên bệ cửa sổ, ngón tay bấu chặt vào mép cửa sổ. "Con... hôm nay con mới biết chuyện này."
Nàng không biết phải trả lời thế nào vào lúc này chứ đừng nói đến việc giải thích chuyện đã xảy ra như thế nào. Cậu của nàng đã chăm sóc nàng rất tốt trong những năm qua, không những công khai hoặc ngấm ngầm nói giúp nàng khi bị người khác ức hiếp, vì thế mà không ít lần bị mợ mắng nhiếc.
Tâm tình Đường Nghiên phức tạp, rối rắm cùng lo lắng.
"Thằng nghịch tử, nó không có nơi nào để đi mà lại phải đi xa như vậy, vừa ra ngoài lại gây phiền toái cho ta."
Ông vừa dứt lời, đầu bên kia điện thoại đã vang lên giọng của mợ: "ông lại gọi cho ai vậy? là con nhỏđáng ghét kia đúng không? Gọi cho nó thì được lợi ích gì chứ?"
Sau đó tiếng bíp từ đầu bên kia điện thoại bị ngắt, Đường Nghiên lặng lẽ hạ tay xuống, tắt màn hình điện thoại, nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ đang lấp lánh vài ngôi sao.
Ký ức mấy năm trước lại lần nữa xuất hiện trong đầu.
Đường Á Văn chưa bao giờ an phận. Bỏ học từ nhỏ không có nghề nghiệp, tính tình lại xấu, trong thôn chưa một thanh niên nào chưa bị anh ta đánh qua nên không ai dám trêu chọc. Nghiêm trọng nhất là có một lần anh ta đánh bạn đến nỗi phải nhập viện, trên đầu người kia phải khâu mấy mũi. Còn những tội nhỏ thì thường xuyên, bởi vậy nên bị cho vào trại giáo dưỡng một thời gian.
Nhưng sự thật là việc đó chẳng ảnh hưởng gì đến anh ta, anh ta vẫn là anh ta hơn nữa còn coi đó là vinh quang, khoe ra với hội đàn em để chúng tâng bốc.
Đường Nghiên khinh thường điều này, nàng thậm chí còn không muốn nhắc đến việc mình có một người anh họ như vậy ở trường.
Nàng là một người có lòng tự trọng cao, ở địa phương nhỏ nên mọi người đều biết nhau còn học cùng nơi, hàng năm nàng đều nằm trọp top ba có thành tích tốt, nên nếu bị đặt cùng chỗ với Đường Á Văn thì nàng cảm thấy như mình đang bị vũ nhục.
Hít một hơi thật sâu ngoài cửa sổ, Đường Nghiên vẫn chưa biết phải làm sao khi cậu mợ sắp đến Hoa Đô. Nàng vốn nghĩ rằng rời quê đến đây, nàng sẽ có thể rũ bỏ mọi thứ ở đó, nhưng nàng không ngờ rằng cuối cùng mình vẫn bị buộc chặt với nó.
Lặng lẽ trở lại phòng bệnh, quay người đóng cửa lại, Đường Nghiên giật mình khi xoay người lại, "cô Kỷ, cô tỉnh rồi."
"Cô tưởng con đã về rồi." Kỷ Du Thanh nói.
" Con xin giảng viên nghỉ, ông ấy đã đồng ý..." Đường Nghiên nói.
Kỉ Du Thanh không hề ép nàng quay lại trường mà hỏi: "con ăn tối chưa?"
"Đã ăn rồi ạ, chị Bội Văn đưa con đến quán ăn gần bệnh viện."
"Cô muốn uống nước, con có thể giúp cô không?"
Đường Nghiên sửng sốt một chút, rõ ràng là rất ngạc nhiên, trong lòng lại có chút vui vẻ, vội vàng tiến lên cầm cốc nước đưa đến miệng cô.
Một lúc sau, ly nước đã chạm đáy, Đường Nghiên đặt nó trở lại, ngoan ngoãn chờ ở đó nghe mệnh lệnh.
Kỷ Du Thanh sắc mặt có chút lúng túng, tựa hồ có chút xấu hổ nói: "Vốn dĩ, cô nên kêu y tá làm việc này, con đã ở đây nên bảo con giúp đỡ."
Lời vừa nói ra, mặt Kỷ Du Thanh đã muốn đỏ rực
"Con có thể làm bất cứ việc gì!" Đường Nghiên nói nhanh.
" Cô...Cô...." Kỷ Du Thanh một hồi lâu vẫn chưa nói được, " cô muốn đi tiểu."
" A?" Đường Nghiên đỡ không kịp, có chút bối rối hỏi " con, con nên làm thế nào."
Kỷ mặt đỏ Du Thanh chỉ đạo nàng, "trước tiên giúp ta cởi quần."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT