Ấm áp không phải là khi bạn tự xoa hai bàn tay vào nhau, mà là khi có ai đó nắm lấy bàn tay bạn.
Ấm áp không phải là khi bạn cố giữ thật chặt chiếc ô để tránh mưa, mà là khi bạn cùng che ô với một ai đó.
Ấm áp không phải là khi bạn ngồi hàng giờ trước lò sưởi, mà là khi bạn ùa vào lòng người mà bạn yêu quý, chỉ vài phút, hay thậm chí vài giây thôi..
* * *
Hà Nội hôm nay, lạnh quá anh à!
Em ngồi ở nhà, lắng nghe tiếng mưa rơi, và nhớ anh điên dại. Ở nơi anh lúc này, trời có đang mưa như nơi em không? Anh có thấy lạnh khi chỉ có một mình chống chọi hay không?
Em lạnh lắm, cũng sợ hãi nữa..
Rét nàng Bân là cơ hội để nàng Bân cho chồng mặc chiếc áo ấm nàng đan, nhưng anh lại chẳng khoác thêm cho em chiếc áo nào cả. Em lạnh, nhưng lại lười lấy thêm áo. Trước đây đều là anh lấy cho em. Bây giờ anh đi rồi, áo khoác để ở đâu em còn không nhớ nữa.
Những chuyện trước đây em chỉ cần ngồi im chờ anh làm cho, bây giờ em chẳng còn biết làm gì nữa cả. Em vô dụng quá, phải không anh? Nhưng mà, chẳng phải anh đã hứa là sẽ làm tất cả của cuộc đời em à? Vậy thì giờ này, em đang lạnh lắm này, còn anh lại ở đâu kia chứ?
Nơi đó có gì tốt, có gì hay mà anh đi mãi không về. Em cũng nghe mọi người bảo đó là nơi đẹp nhất trần đời, là nơi cuộc đời con người cuối cùng cũng muốn được tìm đến. Nhưng em chỉ buồn vì tại sao anh lại đi một mình, một mình hưởng thụ một nơi đẹp đẽ như vậy để mặc em cô đơn ở đây.
Tại sao hả anh?
Đến cuối cùng thì, Hà Nội vẫn chỉ một mình em.
Gửi anh chốn thiên đường..]
T mệt mỏi gập cuốn sổ nhật ký lại, hai tay kéo chiếc chăn quấn quanh người. Lúc này cô đang quấn chiếc chăn bông ngồi co ro trên ghế như một chú gấu. Chiếc áo khoác dày cô không nhớ ra là đã để ở đâu rồi. Điều kỳ lạ là chiếc áo khoác lớn chứ không phải là một chiếc kim, mà cô không thể nào tìm ra được.
Sau cùng cô cũng đành từ bỏ việc tìm kiếm, giữ nguyên chiếc chăn trên người đi lang thang trong căn phòng nhỏ của mình. Đầu tiên là cô đi tới bên cửa sổ. Bên ngoài trời đang mưa. Cô rất ghét những cơn mưa, nhất là cơn mưa vào mùa đông lạnh lẽo thế này sẽ nhắc lại những kỉ niệm không mấy vui vẻ.
Ngày này ba năm về trước, cô là một tình nguyện viên tham gia vào công việc gửi những suất cơm miễn phí tới bệnh nhân và người nhà bệnh nhân nghèo ở một bệnh viện trong thành phố. Mỗi chương trình tình nguyện như vậy sẽ kéo dài trong một tháng, sau đó sẽ đến các bệnh viện và những khu vực khác.
Mỗi tình nguyện viên sẽ được phát hai mươi suất cơm, sau đó tự mình kéo một chiếc giỏ nhỏ để trao tận tay những bệnh nhân trong bệnh viện vào mỗi giờ cơm trưa và tối. T là một cô gái vui vẻ hòa đồng vì vậy rất được các bệnh nhân yêu quý. Mọi người đều vui vẻ nói lời cảm ơn khi cô gái xinh xắn ấy mang những suất cơm đến bệnh viện.
Hôm nay là một ngày nắng đẹp hiếm hoi trong mùa đông lạnh giá thế này, mọi người đều tranh thủ ra ngoài sân phơi nắng. Từ xa cô đã nhìn thấy một chàng trai khoác trên mình bộ quần áo bệnh nhân, một mình anh ngồi ở ghế đá, trên tay là một cuốn sách khá dày. Cô lấy một hộp cơm trong giỏ của mình ra và bước tới bên cạnh anh.
"Anh ơi, đây là hộp cơm từ thiện của câu lạc bộ chúng em, chúc anh mau khỏe ạ!"
Chàng trai lúc này mới đặt cuốn sách trên tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn cô. Sắc mặt của anh hơi tái, nhưng cũng không làm giảm đi những đường nét thanh tú trên gương mặt chàng trai trẻ. Anh nhìn hộp cơm trên tay cô đang đưa về phía mình, khẽ mỉm cười, "Cảm ơn em, nhưng mà em hãy dành phần cơm này cho người khác nhé."
Nói xong, anh lại tiếp tục đọc cuốn sách của mình. Cô hơi ngẩn người ra một chút, nhưng sau đó lại vui vẻ nói tiếp, "Anh cứ nhận lấy đi ạ, suất cơm này hoàn toàn miễn phí, anh cứ yên tâm ạ."
Nhận ra cô tưởng rằng anh vì sợ phải trả tiền nên mới từ chối, anh lại một lần nữa nhìn lên, lần này thì nụ cười đã rạng rỡ hơn, "Anh biết, chính vì thế anh mới hy vọng em sẽ dành suất cơm này cho những người cần nó hơn.." Sau đó anh lại nhìn cô bằng ánh mắt có phần hơi ranh mãnh, "Hơn nữa, anh cũng không phải bệnh nhân nghèo."
Lần này cô mới thu hộp cơm trên tay lại, chăm chú nhìn anh. Quả thật anh không giống với những bệnh nhân nghèo. Cô cũng không hiểu tại sao bản thân lại tìm đến anh, và còn cố chấp đứng đây với anh như vậy. Có lẽ là vì ở anh toát ra một sự khác biệt khiến cô phải chú ý đến.
Cảm thấy có chút ngại ngùng, nhưng cô vẫn vui vẻ nói thêm, "Vâng ạ, vậy thì em sẽ mang hộp cơm này cho các bệnh nhân khác, dù sao thì.. cũng chúc anh mau khỏi bệnh ạ." Nói xong, cô lại nhanh nhẹn đi tới những chiếc ghế đá khác, nơi mà những bệnh nhân đang ngồi phơi nắng.
Anh đặt cuốn sách lên đùi mình, ánh mắt dõi theo bóng dáng nhỏ bé đang thoăn thoắt đi lại giữa sân bệnh viện. Những hộp cơm trong giỏ dần dần được phát hết. Đôi môi anh lại một lần nữa nở nụ cười. Có lẽ hôm nay là ngày mà anh cười nhiều nhất kể từ khi vào bệnh viện này.
Ngày hôm sau, anh vẫn theo thói quen mang một cuốn sách xuống ghế đá ngồi. Tuy hôm nay trời đang bắt đầu âm u, nhưng dưới sân bệnh viện vẫn còn khá đông người ngồi. Phần nhiều trong số họ đều đang chờ đợi những thiên thần của đội tình nguyện đưa những hộp cơm đến.
Anh không phải là bệnh nhân ở khu này, nhưng anh lại thích đến đây. Mặc dù bố mẹ anh muốn anh nhận được sự chăm sóc chu đáo hơn, nên đã nhiều lần muốn anh chuyển đến bệnh viện quốc tế, nhưng anh lại một mực từ chối. Cuối cùng họ đành đồng ý để anh ở lại bệnh viện này trong khu VIP.
Không lâu sau, chiếc xe chở những suất cơm từ thiện lại xuất hiện ở cổng bệnh viện. T cũng bước xuống xe và bắt đầu công việc như thường ngày. Anh cũng tiếp tục đọc cuốn sách còn dang dở của mình. Đến tận khi có một hương thơm nhè nhẹ tỏa ra bên cạnh, anh mới quay sang nhìn.
"Anh đang đọc sách gì thế? Ngày nào anh cũng xuống đây đọc ạ? Anh ở khoa nào vậy?"
Cô gái cười toe toét nhìn anh và đưa ra mười vạn câu hỏi khiến anh hơi bối rối không biết trả lời từ đâu. Sau cùng mới giơ cuốn sách của mình lên để cô tự nhìn trang bìa.'Thép đã tôi thế đấy'. Cô lẩm bẩm đọc sau đó lại gật gù, "Em không biết đọc mấy cuốn kiểu này, nghe nói là rất thâm thúy, anh thích đọc những thể loại này như vậy, trước đây anh học trường gì thế?"
Đôi mắt long lanh như một đứa trẻ kia khiến anh không thể nào tỏ ra khó chịu được. Trước nay anh không thích bị người khác làm phiền khi đọc sách, thế nhưng đối diện với những câu hỏi có phần ngây ngô của cô, anh lại không nỡ lòng làm ngơ.
"Em nhiều năng lượng thật đấy." Anh chỉ đành cười khổ nhìn cô.
"Đúng thế, ai cũng bảo em như vậy, em có thể nói chuyện được cả ngày. Nhưng mà.. anh có cảm thấy phiền không?"
Nếu là trước đây thì chắc chắn anh sẽ nói là 'Phiền! Rất phiền!', thế nhưng hôm nay anh lại chỉ khẽ lắc đầu, thậm chí còn nhiệt tình đáp lại, "Nhà anh có rất nhiều sách, mỗi lần bố mẹ anh đến đều mang cho anh một cuốn sách mới, em thích đọc thể loại gì, anh có thể nhờ bố mẹ mang tới cho em một cuốn."
"Sách gì cũng có ạ?" Đôi mắt của cô lại sáng rực lên, tỏ ra rất thích thú.
"Ừ. Sách gì cũng có."
"Vậy thì em muốn đọc cuốn 'Yêu anh hơn cả tử thần', anh có thể cho em mượn được không ạ?"
Anh không trả lời ngay, chỉ nhìn cô chăm chú, đến khi hai má cô đỏ bừng lên, anh mới nói khẽ, "Có thật không?"
"Hả.." Cô bất ngờ với câu hỏi của anh, suy nghĩ một lát rồi mới ngập ngừng, "Thật ạ? Có được không ạ?"
Nhận thấy bản thân hơi khác lạ, anh mới cúi đầu xuống tự cười một mình, rồi sau đó mới trả lời cô, 'Được rồi, ngày mai em tới đây, anh sẽ mang sách đến cho em. "
Có lẽ chỉ có anh mới biết, câu hỏi của anh thực chất là muốn hỏi cô, có thật là yêu anh hơn cả tử thần hay không, nhưng sau đó nhận thấy điều này chẳng hề thích hợp với những người mới quen nhau, cho nên mới tự cười một mình. Chắc chắn là cô không thể hiểu được điều đó.
Ngày hôm sau cô đến, anh cũng giữ lời hứa mang cuốn sách đến cho cô. Cô vui vẻ nhận lấy cuốn sách, trân trọng ôm trong lòng mình," Đọc xong em sẽ mang đến đây trả lại cho anh. "
Không ngờ là anh lại nói," Không cần đâu, ngày mai anh không còn ở đây nữa. Em cứ giữ lấy, có cơ hội anh sẽ đến lấy lại. Nếu em muốn đọc cuốn khác, anh sẽ mang đến cho em. "
Lúc này cô mới bất ngờ nhìn anh, giọng nói gấp gáp," Anh đi đâu ạ. Bác sĩ cho anh xuất viện rồi ạ? "
Anh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, cô lại không nhịn được vui mừng ra mặt còn không ngừng nói 'thế thì tốt quá'. Cô cho rằng anh được ra viện tức là đã khỏi bệnh. Chỉ là cô không biết rằng căn bệnh của anh vốn dĩ chẳng thể nào khỏi được.
Sau một tháng ở trong bệnh viện điều trị, anh sẽ lại về nhà, ba tháng sau sẽ quay lại kiểm tra, hoặc bất cứ khi nào cảm thấy cơ thể bất ổn. Vì vậy mà với anh, bệnh viện cũng chẳng khác khi ngôi nhà thứ hai, thậm chí có những lúc, anh không biết được liệu có một ngày nào đó mình sẽ ngủ một giấc không tỉnh lại ở đây hay không?
Anh vốn dĩ chẳng hề quan tâm đến mọi thứ xung quanh, cứ nghĩ rằng mình sẽ sống cuộc đời như vậy cho đến khi chết. Từ ngày cầm trên tay hồ sơ bệnh án, anh đã chẳng còn thiết tha gì với cuộc sống này nữa. Anh cố gắng chống chọi với bệnh tật, cố gắng mỉm cười cũng chỉ vì không muốn bố mẹ anh phải lo lắng.
Thế nhưng từ ngày tình cờ gặp cô, anh đã tìm lại được nụ cười thật sự. Anh nói rằng anh sẽ đến tìm cô, cô tưởng rằng anh chỉ nói đùa vậy thôi, nhưng không ngờ hôm nay anh thực sự xuất hiện trước cửa nhà cô thật, trên tay anh còn là một cuốn sách khác.
Những ngày sau đó là những ngày hạnh phúc của hai người, cô đã dần quen với sự hiện diện của anh trong căn phòng này. Thậm chí anh còn nhớ rõ đồ đạc của cô để ở đâu hơn cả chính bản thân cô nữa.
Ba tháng sau anh trở lại bệnh viện. Bác sĩ và bố mẹ anh đều rất ngạc nhiên vì tâm trạng của anh vô cùng vui vẻ khác hẳn thời gian trước đó. Mặc dù ai cũng biết căn bệnh của anh vô phương cứu chữa, tuy nhiên mọi người cũng cảm thấy vui mừng khi thấy anh hạnh phúc.
Bên hành lang bệnh viện, mẹ của anh đã nắm chặt tay cô rối rít nói lời cảm ơn. Mặc dù biết rõ anh mắc bệnh nan y nhưng cô vẫn chấp nhận ở bên cạnh anh như vậy. Bà chỉ biết thương xót cho hai con người trẻ tuổi, chỉ mong thời gian họ ở bên nhau có thể kéo dài hơn một chút.
Hôm nay là sinh nhật cô. Anh lại đến mang theo một bó hoa hồng và một hộp quà xinh xắn. Hai người bên nhau cùng chúc mừng sinh nhật. Hôm nay cô đã tròn hai mươi ba tuổi, cũng là tròn một năm quen anh.
Anh vui vẻ ngắm nhìn cô bóc quà, là một chiếc dây chuyền mặt ngôi sao lấp lánh. Anh đeo nó lên cổ cho cô, vừa cẩn thận vuốt ve vừa thì thầm," Sau này ngôi sao này sẽ thay anh ở bên cạnh em. "
Mặc dù anh đang mỉm cười nhưng cô lại bật khóc. Cô ôm chầm lấy cổ anh, điên cuồng hôn lên môi, lên trán, lên má anh, cô nghẹn ngào nói với anh rằng," Em muốn sinh con cho anh. "Cô cảm nhận được toàn thân anh đã đông cứng lại, nhưng rất nhanh sau đó anh ôm chầm lấy cô thì thào," Em đừng ngốc thế. Em còn cả tương lai phía trước, đừng vì anh mà lãng phí đời mình. Sau này em còn phải thay anh sống thật hạnh phúc nữa."
Thời gian gần đây cả hai người đều cảm nhận rõ ràng sức khỏe của anh đang có dấu hiệu xấu đi. Đó là điều mà ai cũng đoán trước được, chỉ là chẳng ai muốn nhắc đến, hy vọng không nhắc đến thì mọi chuyện sẽ không xảy ra. Tuy nhiên chẳng ai có thể chống lại được số phận nghiệt ngã.
Ngày anh đi Hà Nội đã vào đông, từng hạt mưa lại càng làm cho bầu không khí rét buốt cắt da cắt thịt. Bố mẹ anh khóc ngất khi tiễn anh lên đường, còn cô lại chỉ đứng im một góc, bàn tay mân mê sợi dây chuyền mặt ngôi sao anh tặng. Cô cảm nhận được rằng anh sẽ luôn ở đó, bên cạnh cô. Không phải sợi dây chuyền này sẽ thay anh ở bên cô, mà nó chính là sự hiện diện của anh. Ở nơi thiên đường, anh vẫn sẽ luôn dõi theo cô, che chở cho cô!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT