Hồ sơ Pháp y 2

Chương 125: Người chết cháy


1 năm


Hổ dữ không ăn thịt con, dù có là một kẻ giết người tàn nhẫn cũng có những mặt lương thiện, trong lòng đều có một chỗ rất yếu mềm.
    Tôi đã từng chứng kiến một tên trộm ở Giang Dương giết không biết bao nhiêu người, già trẻ nam nữ đều không tha nhưng lại vô cùng hiếu thảo với mẹ già, cảnh sát bao vây quanh nhà người mẹ và đã bắt được hắn, nếu Chu Hán Đình là bệnh nhân, anh ta thiêu chết vợ con chỉ để chuyển hướng sự chú ý trong khi giết người hút máu thì đây thực sự không thể là điều con người có thể làm được. Điểm mấu chốt là cảnh sát không hề để ý đến hắn.
   Theo như suy nghĩ của Đỗ Phàm, ngay cả khi vụ án Hoàng Nhất Sơn bị bại lộ chân tướng, Chu Hán Đình là bệnh nhân vẫn có thể trốn một mình hoặc cùng cả gia đình hắn ta. Tuy khó hơn một chút nhưng không phải không thể.
  "Vụ hỏa hoạn bốn năm trước còn thông tin không?" Tôi hỏi.
   Đỗ Phàm nói:" Thi thể chắc chắn đã được xử lý, việc xác định ADN là không thể. Nếu có nghi ngờ trong vụ án, chỉ có thể xem hồ sơ."
   Đã gần bốn năm trôi qua, điều này thực sự khiến tôi đau đầu. Chu Hán Đình thực sự có chết hay không, đây là một điểm rất quan trọng.
   Đỗ Phàm quay lại máy tính tìm kiếm trường hợp Chu Hán Đình trong hệ thống thông tin cảnh sát, kết quả là một báo cáo đơn giản về cái chết, gạch bỏ hộ khẩu, hồ sơ vụ án cũng rất đơn giản, vụ hỏa hoạn với ba người chết.
   Thông tin này là vô ích.
   "Là hắn, nhất định là chưa chết!" Đỗ Phàm xúc động, sau khi tìm kiếm rất lâu, cuối cùng cũng đã tìm thấy nghi phạm, cho rằng từ hắn ta có thể tìm được tung tích của Tiền Thành sau đó lại phát hiện ra người này có thể đã chết.
   Tôi thuyết phục:" Cô bình tĩnh trước đi, vẫn còn cách mà!"
   "Đúng vậy, phải có cách, phải có cách!!" Đỗ Phàm có chút lo lắng lặp đi lặp lại lời nói của tôi.
    "Cô ở đây nghỉ ngơi thật tốt, tôi đi tìm cách."
  
   "Được rồi! Đi đi!" Đỗ Phàm như vậy thật sự khiến tôi lo lắng, nhưng không còn cách nào khác, khuyên nhủ gì cũng vô ích, chỉ khi kẻ sát nhân thực sự bị bắt lại thì cô ấy mới bình tĩnh lại.
   Trở lại phòng pháp y số 2, nghe thấy tiếng ồn ào của nhà xác tôi mới dần bình tĩnh lại .
   Cầm một cuốn sổ, ngồi trước bàn làm việc, trên đó viết tên Chu Hán Đình.
   Án chồng án, án nối tiếp án, đây là lần đầu tiên tôi gặp một vụ án phức tạp như vậy. Tôi đã viết tất cả những gì mình nghĩ đến.
   Nếu Chu Hán Đình chính là bệnh nhân, rốt cuộc anh ta bị thiêu chết hay tự thiêu, nếu là bị thiêu chết, mục đích của họ điều này là gì? Sau cái chết của Chu Hán Đình, ai tiếp tục phạm tội? Trừ khi anh ta có đồng phạm.
  Nếu Chu Hán Đình không chết, vẫn tiếp tục phạm tội, vụ hỏa hoạn không rõ ràng, hắn không bị bại lộ, cũng không bị ai nghi ngờ, không cần phải cố diễn kịch nữa nhưng cái giá phải trả quá đắt. Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra vậy.
   Tôi đầy thắc mắc và không nghĩ ra câu trả lời, đi tới đi lui trong phòng pháp y số 2, đi đến vị trí máy tính, tôi dừng lại. Màn hình máy tính đang bật, tôi gõ một vài từ khóa về vụ hỏa hoạn Nam Thành trên thanh tìm kiếm và nhấn Enter, không ngờ mình kiếm được nhiều thông tin. Bức ảnh trên cùng mới xuất hiện gần đây, đó là bức ảnh chụp tòa nhà bị cháy, hình ảnh được chụp từ bên ngoài.
   Vụ trí xảy ra cháy ở tầng 3 nhưng toàn bộ tòa nhà bị cháy đen, tầng 4 và 5 bị ảnh hưởng. Tầng 4 bị cháy đen như mực, tầng 5 xem ra không có người ở.
    Tôi nảy ra ý định quay lại hiện trường để xem xét, mặc dù một số manh mối và bằng chứng có thể đã biến mất sau rất nhiều năm, nhưng chắc sẽ còn một chút gì đó. Quay trở lại hiện trường đó, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, có lẽ tôi có thể hiểu được suy nghĩ của Chu Hán Đình.
   Tòa nhà này trông hơi u ám. Tất nhiên tôi sẽ không ngốc đến mức đi một mình. Một người không nên vấp hai lần bởi một cục đá. Lôi Chính Long là sự lựa chọn tốt nhất, tiểu tử này vẫn đáng tin cậy nhất.
    Vốn dĩ muốn gọi hắn ra cửa gặp mặt, nhưng nghĩ tên này chắc vẫn còn khó chịu, vẫn là nên đích thân đi lên.
   Nhân tiện, tôi cũng đến gặp Tiểu Kiều, cô ấy tiếp xúc nhiều và quen biết nhiều người, có lẽ tôi có thể tìm được những thông tin chi tiết hơn của Chu Hán Đình.
   Tôi không muốn ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Đỗ Phàm, nhẹ nhàng đóng cửa phòng pháp y số 2 rồi rón rén đi lên cầu thang, vừa nhấc chân lên còn chưa kịp đặt xuống, cửa phòng pháp y số 1 mở ra.
   Đỗ Phàm dựa vào cửa hỏi:" Cậu định làm gì? Tôi làm cùng cậu?"
   "Thân thể cô chưa khỏe, nghỉ ngơi thật tốt đi. Tôi sẽ lên chỗ Tiểu Kiều xem cô ấy có thể tìm được hồ sơ chi tiết hơn không."
   "Có tin tức nhất định phải nói cho tôi biết!" Đỗ Phàm chính là không yên tâm.
   Tôi hiểu điểm này, chuyện khiến cô ấy lo lắng bấy lâu nay bỗng nhiên lại có manh mối, nếu là tôi, khả năng tôi còn không bằng Đỗ Phàm.
   Nhìn Đỗ Phàm đi về nghỉ ngơi, tôi bước lên cầu thang. Trên lầu hai lúc này vẫn có 1 tên đang có chút bất mãn với tôi.
   Lên lầu hai, tôi thấy Lôi Chính Long đang ngẩn người nhìn vào màn hình máy tính, tên này vẫn muốn bẻ dãy số kia. Chúng tôi đã thử cả tài khoản phần mềm trò chuyện trên điện thoại và internet. Bố mẹ Thu Nguyên đọc qua cũng không hiểu. Nó có thể là một loại mật khẩu hoặc một bí mật nào đó, không dễ giải mã.
    Đầu tiên tôi bước vào phòng làm việc của Tiểu Kiều, cô ấy cũng ngồi trên ghế và ngẩn người nhìn ra cửa, thấy tôi bước vào, cô ấy lập tức quay đầu sang chỗ khác.
   "Em giận à?" Tôi nịnh nọt hỏi.
  "Không. Em đâu dễ giận như vậy!"
   Tôi nói đùa:"Những gì em đang suy nghĩ hiện hết lên mặt rồi kìa!"
   "Em đang suy nghĩ từ khi nào anh và chị Đỗ lại ở cùng một chỗ!" Tiểu Kiều hờn dỗi nói ra.
   Người nói vô tình, người nghe hữu ý, tôi vội vàng hỏi:" Sao em biết?"
   Tiểu Kiều đắc thắng nói:" Em là ai, không gì trong Cục cảnh sát quận Nam Thành có thể qua mắt được em. Hơn nữa theo như tính cách của chị Đỗ. Nếu chị ấy sẵn sàng giúp đỡ anh, hẳn là phải có vấn đề."
   Tôi nghe xong thì cả kinh, Tiểu Kiều cũng nhìn ra được, nếu ai đó đặc biệt chú ý, hẳn họ cũng nhận ra, tôi thật bất cẩn.
   "Anh bị sao vậy?" Tiểu Kiều cảm thấy kì lạ.
   "Tôi có việc muốn nhờ em."
   "Mối quan hệ chúng ta là gì? Anh khách sáo với em làm gì? Cứ nói đi!" Tiểu Kiều tùy tiện nói.
   "Khoảng 4 năm trở lại đây, có một vụ hỏa hoạn xảy ra ở quận Nam Thành. Một gia đình nhà báo tên Chu Hán Đình gồm 3 người đã bị thiêu chết. Tôi muốn em kiểm tra các chi tiết cụ thể của vụ án. Nếu em có thể tìm thấy cảnh sát đã xử lý vụ việc trường hợp lúc đó thì càng tốt!"
   "Tưởng chuyện gì! Không vấn đề, để em lo!" Tiểu Kiều hạ giọng hỏi:" Nhưng anh phải nói cho em biết một điều, việc đó và vụ án hút máu liên quan đến nhau sao?"
  "Tất nhiên rồi, chuyện này rất quan trọng, chờ em điều tra xong, tôi sẽ nói cho em biết thêm! Giờ tôi phải đến chỗ Lôi Chính Long có chuyện!"
   "Được rồi, anh đi đi!" Tiểu Kiều đối với tôi tin tưởng tuyệt đối, tôi không nói cô ấy sẽ không hỏi.
   Vừa bước ra khỏi phòng của Tiểu Kiều, một giọng lười biếng bên cạnh hỏi:" Mau nói đi, có việc gì?"
  "Sao anh lại ở đây?" Tôi hơi ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Lôi Chính Long.
  Lôi Chính Long cười khinh khỉnh:" Cậu và Tiểu Kiều nói chuyện lớn như vậy, tôi có bị điếc đâu, nói đi lần này đi đâu?"
   "Thật sự lớn tiếng như vậy sao?" Vừa rồi đúng thật tôi có chút không để ý đến độ lớn nhỏ của âm thanh. Lúc này tôi chỉ nghĩ đến hiện nay vụ hỏa hoạn:" Trên đường nói sau!" Tôi và Lôi Chính Long cùng lúc ra ngoài.
   Chỉ mất một thời gian ngắn đã đến được khu công đồng nơi xảy ra vụ tau nạn, nhìn theo độ đổ nát của cống, cộng đồng này chắc hẳn phải có 30 năm lịch sử.
  Lái xe vào cũng không gặp người đi bộ nào.Tôi đã quan sát tình hình của từng tòa nhà, không nhiều người sống trong đó.
   Lôi Chính Long trực tiếp đậu xe ở tầng dưới bị phóng hỏa, đã mấy năm trôi qua, tòa nhà năm tầng từ tầng ba bốc khói đen kịt, cũng không có người sửa chữa.
   Chúng tôi xuống xe, chưa đi được vài bước thì cơn gió lạnh thổi qua, tôi rùng mình. Mấy ngày nay thật sự lạ, dù đi đâu tôi cũng nhận được cảm giác ớn lạnh như này. Một cơn gió lạnh khác thổi qua, gió thổi đến trước mặt, rất nhiều bụi bị cuốn lên. Hai chúng tôi bịt mũi và bước vào tòa nhà.
   Toàn bộ tòa nhà rất yên tĩnh và u ám, đến mức có thể nghe thấy tiếng gió rít qua các khe hở trên cửa ra vào và cửa sổ. Các bức tường hành lang tầng 1 và tầng 2 dán đầy những mấy quảng cáo mở khóa, thông bồn cầu nhà vệ sinh, đây là điều thường thấy ở các khu nhà cộng đồng, lên đến tầng ba, quảng cáo ít hơn. Hàng lang cũng lạnh hơn.
   Trên hành lang có tầng tro bụi dày đặc, cũng không nhiều dấu chân, dường như không có người sinh sống.
   Tôi giơ chân định bước lên, Lôi Chính Long túm lấy tôi, nói nhỏ:" Cẩn thận, những dấu chân này là mới! Có người trên đó!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play