Hồ sơ Pháp y 2

Chương 120: Não nhỏ


1 năm


Cuối cùng Đỗ Phàm cũng nói xong,cô ấy hoàn toàn suy sụp, cả người như muốn sụp đổ, nhìn thấy điều này, tôi nhanh chóng mang chiếc ghế cho Đỗ Phàm ngồi xuống.
     Tôi không nghĩ Đỗ Phàm lại có trải nghiệm như vậy, hóa ra sự việc Tiền Thành mất tích lại như thế này. Tôi bắt đầu nghi ngờ phán đoán trước đó, những hành vi quái đản khác nhau của Đỗ Phàm dường như khác dự đoán trước đây của tôi.
   Đỗ Phàm thở hổn hển, tôi nhận ra cô ấy đang đổ mồ hôi lạnh, tôi nhanh chóng rốt cho cô ấy một cốc nước.
   Đánh giá về biểu hiện của Đỗ Phàm, những gì cô ấy nói không giống như là đang nói dối. Nhưng nó cũng để lại cho tôi rất nhiều câu hỏi, Tiền Thành bỏ đi với bệnh nhân nhiều năm như vậy giờ còn sống hay chết. Tại sao bệnh nhân biết được mối quan hệ của Đỗ Phàm và Tiền Thành? Chẳng lẽ từ mấy năm trước đã có tai mắt của bệnh nhân trong đồn cảnh sát?
   Hay nói cách khác, trong đồn cảnh sát có người của nhà thờ bóng tối. Nếu không thì sẽ không thể hiểu được những tình huống riêng tư như thế này. Lúc trước tôi nghi ngờ người này là Đỗ Phàm, nhưng bây giờ hình như là có thêm một người khác.
   Đó có thể là ai? Nhờ người này mà nhà thờ bóng tối luôn đi trước một bước, căn bản rất khó để phát hiện. Đỗ Phàm uống chút nước, dần dần bình tĩnh và quay trở lại với dáng vẻ tảng lờ 10.000 năm tuổi của mình, tôi ngập ngừng hỏi:" Sau ngần ấy năm, cô không đi tìm tung tích của Tiền Thành sao?" Mặc dù hỏi hơi thừa, nhưng với tính cách của Đỗ Phàm, nếu tôi không hỏi, cô ấy sẽ không chủ động nói ra.
   "Tìm, đương nhiên tìm." Đỗ Phàm nghẹn ngào nói:" Lần trước xin nghỉ phép chính là để đi tìm tung tích của Tiền Thành, vì vậy mà tôi vội vã đi, tôi đã tìm được một số manh mối, nhưng cuối cùng vẫn không thấy ai."
   Tôi chìm trong suy nghĩ, Tiền Thành sống hay chết giờ đang là một bí ẩn. Đi với kẻ sát nhân, sinh tử chỉ có kẻ sát nhân mới biết.
   Sau khi nghe về Tiền Thành, tôi đã hiểu tại sao Đỗ Phàm trở thành như bây giờ. Cô ấy vốn là người hướng nội, Đỗ Phàm cho rằng vì mình nên Tiền Thành mới biến mất.
   Đối với những gì Đỗ Phàm nói, tôi chỉ tin 60% dù sao cũng không có chứng cứ, nghề pháp y phải tin vào chứng cứ.
    Có một câu hỏi, nó khiến tôi tức giận:" Sau nhiều năm như vậy, cô không tìm bệnh nhân sao, hắn ta sau đó đã gây ra rất nhiều vụ án?"
   "Tìm, đương nhiên tìm!" Đỗ Phàm đột ngột hét lên:" Ngay cả trong mơ tôi cũng muốn bắt hắn, cứ cách một thời gian tôi lại gặp ác mộng mơ thấy hắn, khuôn mặt tái nhợt với một nụ cười kì quái, tôi biết hắn ở rất gần tôi. Một ngày nào đó tôi sẽ tìm thấy hắn và khiến hắn sẽ bị trừng phạt."
   "Bình tĩnh, bình tĩnh!" không ngờ vừa nhắc đến bệnh nhân, một người bình tĩnh như Đỗ Phàm lại điên cuồng như vậy, có vẻ như cô ấy thực sự chịu đả kích.
   Đỗ Phàm hoàn toàn không nghe theo lời khuyên của tôi, cả người cong lên, lộ ra một đường cong kì dị. Nó làm tôi liên tưởng đến một con cá sắp chết khi bị ném lên bờ. Đợi mấy phút sau, Đỗ Phàm cạn kiệt chút sức lực vừa mới khôi phục, lại gục xuống ghế, thở hổn hển.
   Tôi không dám hỏi nữa, Đỗ Phàm đã bị kích thích quá nhiều, cô ấy gục xuống, dường như Đỗ Phàm cả ngày không ăn gì, nếu lại bị kích thích thì có thể chết đột ngột. Phòng pháp y số 2 vắng lặng, trong góc nhà xác phát ra tiếng xôn xao.
   Đỗ Phàm tự mình kể:" Tôi biết cậu đã vào phòng pháp y số 1 khi tôi đi vắng. Tôi cũng biết cậu đang nghi ngờ tôi, nhưng tôi có thể nói cho cậu biết người mà cậu đang tìm không phải là tôi!"
   Tôi nghe xong có chút cả kinh, bị vạch trần trực tiếp nên trên mặt có chút không tự chủ được, tôi ấp úng hỏi:" Sao cô biết?"
   Đỗ Phàm cười quỷ dị nói:" Tôi làm bác sĩ pháp y đã lâu như vậy, phòng pháp y số 1 là nơi tôi ở. Đã xảy ra chuyện sao tôi không biết chứ. Nhưng cũng tốt, ít nhất nó cho thấy rằng cậu cũng đang truy tìm nhà thờ bóng tối. Về điểm này chúng ta giống nhau.
    Bây giờ đã đến bước này, tôi chỉ đơn giản hỏi:" Cô nhận được phong bì đen là xảy ra chuyện gì vậy? Nghe đồn người nhận phong bì đen sẽ chết hoặc biến mất. Sao cô vẫn khỏe mạnh?"
    Đỗ Phàm nói:" Những phong bì đen tôi nhận đều do bệnh nhân gửi, hắn ta đang tra tấn tôi, một năm tôi nhận được vài lần. Dù tôi có di chuyển hay trốn trong khách sạn, bệnh nhân sẽ vẫn tìm thấy tôi, phong bì luôn được đặt ở cửa."
    "Phong bì ở đâu, có thể cho tôi xem nội dung không?" Tôi chỉ tin vào mắt mình, chỉ khi tận mắt nhìn thấy, tôi mới tin tưởng.
   "Mọi thứ trong thư tôi đốt hết rồi. Nội dung thường là hình chụp lén tôi, hoặc những lời như muốn uống máu tôi."
   Chuyện này thật khó tin, không có gì làm sao tôi tin được..
   Đỗ Phàm mặt không biểu tình nhìn tôi, cô ấy dường như không quan tâm đến việc tôi có tin hay không, chẳng qua là đem những cái trong lòng nói ra.
   Tôi thử nghĩ một chút, nếu thật sự có một tên đàn ông biến thái nhìn chằm chằm vào mình, khả năng không được bao lâu tôi sẽ phát điên. Khoảng năm năm trôi qua kể từ vụ án của Hoàng Nhất Sơn xảy ra, tôi phải khâm phục rằng trái tim của Đỗ Phàm thực sự rất mạnh mẽ.
   "Còn cuốn sổ trong ngăn kéo với một câu thơ, cuốn sổ đó đến đây thế nào?" Tôi đã muốn hỏi cô ấy câu hỏi này rất lâu rồi.
    Vẻ mặt của Đỗ Phàm cuối cùng cũng thay đổi, cô ấy ngạc nhiên hỏi: "Cậu..cậu...tại sao lại hỏi thế này?"
 "Dòng chữ trong cuốn sổ được viết bởi người bạn gái đã mất tích của tôi, cô ấy dường như đã tham gia vào nhà thờ bóng tối với mật danh Blackseven, cô cũng tiếp xúc với nhà thờ bóng tối như vậy ít nhiều cũng phải biết chứ?"
   Đỗ Phàm do dự hồi lâu rồi mới chậm rãi gật đầu. Cô ấy không dám nhìn tôi nữa, cúi đầu nói:" Blackseven là một thành viên quan trọng của tổ chức, và là thành viên cao nhất mà tô từng được tiếp cận. Cô ấy dường như là cấp trên của bệnh nhân. Đây là những gì bệnh nhân đã nói với tôi, cách đây không lâu hắn còn khoe với tôi."
    Nhìn phản ứng của Đỗ Phàm, tôi biết cô ấy có điều gì đó muốn giấu. Tôi muốn hỏi nhưng Đỗ Phàm mở miệng trước một bước.
   "Đừng hỏi nữa, tôi chỉ có thể nói cho cậy bằng này. Có một số việc bây giờ tôi vẫn chưa thể nói. Đây là vì muốn tốt cho cậu!"
   Trái tim tôi ngập tràn sự giận dữ. Nhìn Đỗ Phàm như này, tôi không thể trút ra được, nội tâm thực sự rất khó chịu.
   Bình tĩnh! Phải bình tĩnh lại!
   Tôi hít một hơi thật sâu và đi lại thật nhiều lần trong phòng pháp y số 2, miễn cưỡng kìm nén cơn giận, cơ hội này hiếm có, tôi vẫn còn nhiều câu muốn hỏi, bất quá Đỗ Phàm chỉ giải thích tại sao tôi lại nhận được phong bì đen. Bệnh nhân đã nói cho Đỗ Phàm bí mật của tổ chức, theo quy định của nhà thờ bóng tối sẽ phải chết, Blackseven muốn dùng tay tôi để loại bỏ bệnh nhân.
  "Tại sao cô lại nói với tôi những điều này?" Tôi hỏi lại.
    "Bởi vì tôi tin tưởng cậu!" Đỗ Phàm ngẩng đầu lên nhìn tôi chằm chằm nói:" Cậu là người mới ở đồn cảnh sát quận Nam Thành. Bây giờ tôi chỉ tin vào người mới."
    Câu trả lời của Đỗ Phàm càng khẳng định suy đoán trước đây của tôi trong đồn cảnh sát có người của tổ chức. Đỗ Phàm đã nhận ra điều đó từ lâu.
    "Cô nghi ngờ ai?" tôi hỏi thẳng.
    Đỗ Phàm nói chân thành :" Tôi nghi ngờ tất cả mọi người, không ai đáng tin, tôi chỉ tin vào bản thân mình, bây giờ tôi tin vào cậu, có một số điều tôi không thể làm một mình, tôi cần sự giúp đỡ."
    "Lôi Chính Long, cô không tin anh ấy sao?" Tôi muốn biết Đỗ Phàm nghĩ thế nào về Lôi Chính Long, dù gì thì anh ấy cũng là người bạn thân thiết nhất hiện tại của tôi và là người tôi tin tưởng nhất.
    Đỗ Phàm không trả lời, chỉ lắc đầu.
    Tôi nghĩ não mình không đủ lớn, đầu tôi hơi đau. Càng cố gắng tìm hiểu, trong đầu toàn rối bời, bây giờ nó giống như một mớ hỗn độn, đầu óc không đủ dùng.
   "Tại sao cô lại nói với tôi một cách đột ngột như vậy?" Tôi hỏi.
    "Tôi muốn bắt bệnh nhân, tôi muốn tìm Tiền Thành. Cậu đã giải quyết một vài vụ án trước đây và chứng tỏ năng lực của mình. Có sự giúp đỡ của cậu, tôi có thể làm được." Đỗ Phàm nói:" Hôm nay cậu đến tìm tôi, tôi lại nghĩ về Tiền Thành, mọi thứ sụp đổ ngay lập tức."
    Trong đầu tôi chợt nảy lên một ý nghĩ, có thể hơi tàn nhẫn đối với Đỗ Phàm nhưng tôi phải hỏi:" Cô có nghĩ rằng Tiền Thành khả năng cũng tham gia nhà thờ bóng tối không?" Tôi vẫn nhớ đã từng nghe qua. Có tin đồn rằng người chủ cũ của phòng pháp y số 2 đã nhận được lời mời từ nhà thờ bóng tối và biến mất.
    "Không....không..." Đỗ Phàm nói:" Tiền Thành sẽ không tham gia loại tổ chức xấu xa đó!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play