Trong lúc chờ đợi hiệu lệnh xuất phát, cậu vẫn rối rắm việc có nên dùng tinh thần khống chế để đi săn hay không? Vì người sở hữu tinh thần khống vật vốn không nhiều, nhưng nếu có thì điều là mục tiêu để các quân đoàn tranh đoạt.
Lần này ắt hẳn là không có máy theo dõi vì mỗi người đều được phát một máy phát tín hiệu cầu cứu.
Rời khỏi khu vực an toàn, từng nhóm học viên nhanh chóng khuất dạng sau những tán cây đại thụ.
Tất cả đều trang bị giáp chiến vì số lượng quái thú ở đây nhiều khủng khiếp, họ vừa tiến vào không được bao lâu đã tập tức đụng độ quái thú, bốn phương tám hướng đều vang lên tiếng đánh nhau vô cùng kịch liệt.
Bọn quái thú bị kích động không ngừng kéo về nơi có những nhóm học viên, từ lòng đất, trên mặt đất và không trung đều có quái thú.
Lần này Tư Không Chiến phải xuất toàn lực để chọn lọc mục tiêu, cậu dẫn dắt cả đội tránh xa những đội khác trên đường đi, đồng thời tránh xa những quái thú cấp thấp, mục tiêu của cậu là quái thú cấp ba và bốn.
Lôi Tác vừa chạy theo vừa nhìn rada bằng ánh mắt tràn ngập vẻ khó hiểu, rồi nhìn sang cậu hỏi “Phía bên kia có quái thú, tại sao chúng ta không qua bên đó, nếu để đám người kia săn hết thì chúng ta thua chắc.”
Cậu vừa chạy vừa đáp “Bên đó toàn quái thú cấp hai, chúng ta cần tìm là quái thú cấp ba và bốn.”
Lôi Tác nghe đến đây thì lại càng cảm thấy khó hiểu, vì ra đa cũng không thể hiện chính xác cấp bậc của quái thú mà Tư Không Chiến lại có thể khẳng định như vậy? Đáy lòng hắn bất giác dấy lên sự tò mò và hy vọng.
Nhưng mà phần nhiều là run sợ, hắn rất muốn biết Tư Không Chiến nghĩ cái gì trong đầu mà đưa cả đám đi săn quái thú cấp bốn vậy??? Chê bọn họ sống lâu quá hả?
Nhưng hành trình của bọn họ lần này cũng không tính là thuận lợi, trên đường đi vẫn bị buộc phải chạm trán với một đàn hoàng kim cự hùng và U Linh xà cấp hai từ sơ cấp đến cao cấp.
Tuy nhiên bao nhiêu đó cũng không phải vấn đề khó khăn, vấn đề chính là họ có khách, một bầy Phong Điêu cấp hai cao cấp cũng nhập cuộc, tuyệt chiêu sở trường của bọn chúng là sóng âm và Dực Cuồng Phong ( là bắn lông chim như phi tiêu ấy, cơ mà nó k bị trụi lông đâu,yên tâm).
Cơn mưa phi tiêu từ trên trời giáng xuống, tiếng vút xé gió, tiếng cây cối bị xiên qua, đá cũng vỡ vụn, tất cả những âm thanh này khiến cuộc chiến mang một bầu không khí vô cùng hồi hộp, khẩn trương.
Bị vây công từ nhiều phía, cả đám gần như chạy trối chết.
Hàng loạt đòn tấn công bằng sóng âm và Dực Cuồng Phong khiến cả đám vừa phải chém giết bọn Hổ Ngao Khuyển vừa ôm đầu chạy, Tư Không Chiến và Neil mượn lực từ cành cây, phóng lên không trung, từng nhát chém mạnh mẽ bao phủ bằng một luồng tinh thần lực chém trực diện vào đám Phong Điêu, từng con một rơi xuống nhưng khí thế của bọn chúng thì vẫn không hề giảm, phía dưới mặt đất thì bọn Lôi Tác, Khải Ân, Cảnh Huyền đã giải phóng cơ giáp rồi gồng mình đánh hạ hơn trăm con quái thú không đồng nhất.
Số điểm chúng mang trên người sẽ được tự động cộng vào bảng điểm trên vòng tay của họ.
Súng laser, đạn pháo hạng nặng và sóng năng lượng gần như cày nát cả một vùng rộng lớn.
Tiếng quái thú gầm lên vang vọng khắp bốn phương tám hướng, Tư Không Chiến đẩy nhanh tốc độ chém giết, lập tức hạ xuống đất giải phóng cơ giáp rồi nhanh chóng nhập cuộc.
Không Chỉ riêng họ, những nhóm khác cũng gặp tình huống tương tự, đã có không ít người phải bỏ mạng, vài đội đã phải bỏ cuộc.
Số lượng quái thú nhiều khủng khiếp chính là nguyên nhân vì sao cuộc thi chỉ diễn ra trong vòng một ngày, mà ngay cả người đứng ra tổ chức cũng không chắc là giữa chừng có xảy ra sự cố ngoài ý muốn hay không?
Nhưng may là lần này thì họ quyết định đúng rồi, gần như tất cả các đội dự thi đều may mắn đụng độ ít nhất một con quái thú cấp ba sơ cấp, may mắn hơn là trung cấp, còn nhóm của cậu là cấp bốn sơ cấp.
Năm người đứng đưa lưng vào nhau nhìn ba con Quỷ Diện Cự Viên cấp hai cao cấp và một con Thái Hư Phệ Linh Mãng cấp bốn sơ cấp, xung quanh còn mấy con hoả sư cấp ba trung cấp.
Một bầu không khí tuyệt vọng tột cùng, đến cả Neil cũng không thể bình tĩnh nỗi nữa, bàn bay của hắn run lên nhè nhẹ, nhịp thở dồn dập run rẩy, một câu hắn cũng không nói nổi “…” Đây là lần đầu tiên trong đời hắn bị quái thú cấp cao vây công điên cuồng như vậy, thằng nào nói không sợ là xạo ke.
Những người khác thì đã sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, chân tay đều run tới mức muốn nhũn ra, nếu không phải Tư Không Chiến kiên cường chắn trước đám quái thú cấp cao thì họ thật sự là sợ tới mức bật khóc.
Vì đã quá quen với cảnh tượng này cho nên Tư Không Chiến vẫn không hề rối loạn mà quan sát một lượt rồi bình tĩnh phân phó “Khải Ân, Cảnh huyền hai cậu xử lý mấy con cấp hai cao cấp.
Lôi Tác, cậu xử lý mấy con cấp ba, triệt hạ tứ chi của bọn chúng trước như vậy phần thắng càng cao, Neil cậu hỗ trợ Lôi Tác, còn con Thái Hư Phệ Linh Mãng chúng ta sẽ diệt sau cùng, tôi sẽ hỗ trợ mọi người, chúng ta nhất định sẽ thắng!” Cậu vô cùng tin tưởng vào đồng đội và năng lực của mình, bao nhiêu đây một mình cậu chấp hết còn được.
Mệnh lệnh truyền xuống, bốn người kia nhất thời run lên một cái, vội hít sâu một hơi lấy lại tinh thần rồi đồng thanh đáp “Được!” Mặc dù bọn họ biết mình không có cửa thắng nhưng mà lùi bước là không thể.
Tất cả năm người cùng xông lên, đầu tiên là triệt hạ những con cấp bậc thấp, những quái thú cấp bậc cao thường sẽ ra tay sau cùng cho nên Tư Không Chiến sẽ luân phiên hỗ trợ những người khác.
Riêng Hoả Sư cũng là cậu ra tay kết liễu.
Tuy nhiên, những quái thú cấp ba trung cấp cũng không phải dạng có tiếng không có miếng, đa số cơ giáp của bốn người kia đều bị hư hỏng nặng.
May nhờ có Tư Không Chiến hỗ trợ mà bọn họ cũng thành công diệt được phần lớn quái thú.
Cuối cùng, họ cùng nhau đối mặt với con quái thú mạnh nhất là Thái Hư Phệ Linh Mãng, nó có khả năng di chuyển nhanh như chớp, công kích sóng âm rất khủng khiếp.
Đến các quan chỉ còn ngán chứ đừng nói những học viên như họ.
Lôi Tác run rẩy nhìn sang cơ giáp đang đứng trước mặt mình, hắn dường như có thể nhìn thấy một Tư Không Chiến không sợ trời không sợ đất.
Một mệnh lệnh nữa lại vững vàng vang lên bên tai họ tựa như thứ họ đang phải đối mặt chỉ là một quái thú cấp một ấy.
Rõ ràng con quái thú này đã vượt qua khả năng của bọn họ, cho dù là học viên năm tư vây đánh hội đồng cũng chưa chắc dám vỗ ngực nói là mình sẽ thắng.
“Tất cả tản ra, cố gắng thu hút sự chú ý khiến nó lộ bảy tấc.” Câu lệnh ngắn gọn kết thúc, năm người lập tức tách ra, thay phiên nhau công kích con quái thú từ mọi phía.
Lôi Tác cho nó một phát súng năng lượng nhưng chỉ tổ khiến nó tức điên lên, nó lập tức quất cho phát đã khiến cơ giáp của hắn vỡ nát rồi văng đi mất tăm, hoá thành ngôi sao nhỏ bay thẳng vào vách đá “Ầm!” Hiểu rồi há.
Neil cũng cắn răng liều cái mạng mà xông lên, liên tục tung những cú chém mang uy lực mạnh nhất của mình về phía đầu của nó nhưng lại không thể gây ra dù chỉ một vết xước, đáp lại hắn là một cú táp chớp nhoáng nhanh đến mức hắn cũng không cách nào tránh kịp.
Cái miệng lớn như hồ máu của nó phóng thẳng về phía Neil, răng nanh nhọn hoắt chứa kịch độc ngày một áp sát.
Bất ngờ, một tiếng ầm đột ngột vang lên giữa lúc dầu sôi lửa bỏng, chỉ thấy trong khoảnh khắc đó Tư Không Chiến đã xuất hiện hết sức đột ngột bên cạnh Neil rồi tung một cú đá vào đầu quái thú khiến nó bị lệch đầu sang một bên mà bay thẳng vào gốc cây, cái miệng lớn bị nhét đầy rễ cây và đá sỏi.
“…” Con Thái Hư Phệ Linh Mãng này thật sự là bị đá mạnh tới mức thấy mấy chục ông sao khiến nó tức điên, mà lúc này Khải Ân và Cảnh Huyền cũng chớp lấy thời cơ bổi thêm hai nhát chém cộng hưởng tinh thần lực từ trên cao xuống.
Bị khiêu khích, Thái Hư Phệ Linh Mãn ngửa đầu gầm lớn, sóng âm lập tức đánh bay hai người đi một đoạn khá xa, cơ giáp báo hỏng liên tục, còn hai người họ thì đã hoàn toàn bất tỉnh, tinh thần bị tấn công quá mạnh nên đã không thể chiến đấu tiếp.
Tư Không Chiến cũng chỉ chờ có thế, cơ giáp của cậu giẫm mạnh xuống mặt đất mượn lực lao thẳng về phía trước nhanh như điện xẹt kéo theo một trận bụi mù ở phía sau lưng, thanh chiến đao trong tay cậu đã chờ sẵn lập tức canh ngay bảy tấc của nó mà đâm tới, một cú đâm trực diện trực tiếp đâm xuyên qua cơ thể to khủng khiếp của Thái Hư Phệ Linh Mãng “Rống!”
Sở dĩ cậu làm được là dựa vào ba yếu tố, thứ nhất là cơ giáp phải đủ mạnh mới có thể bộc phát tốc độ nhanh và chính xác nhất.
Thứ hai là bản thân cậu đủ mạnh để thực hiện công kích.
Thứ ba là dựa vào kinh nghiệm mới có thể chọn đúng góc độ và thời điểm ra tay.
Như vậy mới có thể một kích toàn thắng.
Con quái thú gầm lên lần cuối, điên cuồng giãy giụa, nó quất đuôi tán cậu một cú rõ mạnh rồi ngã ầm xuống.
Cơ giáp của cậu bị đánh văng, trực tiếp tông sập một góc núi nhỏ rồi mới chịu dừng lại, nó cũng đã bị hỏng hóc không ít chỗ.
Thành thật mà nói, nếu chỉ đấu trực diện như thế thì bọn họ còn lâu mới hạ nỗi con quái thú cấp bốn sơ cấp này.
Hai đòn tấn công cậu đều dùng tinh thần khống vật bao bọc lấy vũ khí khiến nó thêm mạnh mẽ để có thể xuyên thủng lớp da cứng không gì có thể chọc thủng kia.
Cộng thêm cậu đã khoá một phần hành động của nó nên bọn Lôi Tác mới có cơ hội tấn công, nhưng như vậy vẫn không thể khiến bọn họ ra tay thuận lợi hơn là bao.
Sau khi trận chiến kết thúc, cậu và Neil lập tức chạy đi tìm những đồng đội bị đánh văng ra xa, vác từng người mang đến một khu vực tương đối an toàn, Lôi Tác bị thương nhẹ xem như tạm ổn, nhưng Cảnh Huyền và Khải Ân đã không còn khả năng chiến đấu, nếu còn ở lại sẽ hết sức nguy hiểm.
Bản thân ba người có thể cầm cự nhưng nếu gặp quái thú cấp cao hoặc những đội khác thì quả thật là rất phiền.