"Ba, hai, một, mở ——"

Ngụy Vô Tiện lặp lại mãi, lần thứ 10 tràn đầy hy vọng mà mở mắt ra, nhưng kết quả giống như chín lần trước đó — ngồi đối diện, vẫn là một "Ngụy Vô Tiện" lạnh lùng băng sương. Thêm một lần đả kích rốt cuộc đã tiêu diệt niềm tin của hắn, Ngụy Vô Tiện đấm ngực dậm chân kêu lên, "Giang Trừng! Pháp bảo mà tổ tiên của ngươi để lại không xài được a a a —"

Lam Hi Thần xoay mặt qua một chút, làm bộ không thấy "Lam Vong Cơ" đang la lối khóc lóc lăn lộn ở trước mặt mình kia. Lam Trạm hai mắt nhắm lại, hai cánh môi của "Hàm Quang Quân" lập tức dính vào nhau, thế giới liền thanh tịnh.

"Vì sao?" Lam Vong Cơ xoay mặt về hướng Lam Hi Thần, không chút nào để ý đến "Hàm Quang Quân" giương nanh múa vuốt phản đối ở phía sau.

"Bùa chú không sai sót, cách dùng chính xác, không có tác dụng, có lẽ mấu chốt cũng không nằm ở đây...... Chỉ có thể lại nghĩ biện pháp khác."

"Nếu sau một tháng, vẫn không thể giải thì sao?" Lam Vong Cơ đặt câu hỏi. "Hàm Quang Quân" ở bên cạnh phối hợp mà ra sức gật đầu.

Lam Hi Thần nhíu mày, đây cũng đúng là vấn đề hắn lo lắng. Lóp đọc sách buổi sáng tuy đã giao cho Lam Khải Nhân quản lý, nhưng trong tộc vẫn còn các công việc khác yêu cầu Hàm Quang Quân ra mặt, giờ phút này tuy dựa vào danh nghĩa cấm túc để né một thời gian, nhưng nếu sau khi Vong Cơ được bỏ lệnh cấm vẫn không lộ mặt, thì khó tránh khỏi dẫn tới lòng người hoảng sợ.

Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, làm cho hắn ớn lạnh sống lưng một trận. Tuy rằng vẫn chưa rõ lắm hai huynh đệ này đang suy tính chuyện bí hiểm gì, nhưng ánh mắt này... khiến Ngụy Vô Tiện không hiểu sao sinh ra một loại cảm giác đại nạn sắp rơi xuống.

Im lặng một lát, Lam Hi Thần tràn đầy xin lỗi nói: "Nếu vậy, chỉ có thể lại vất vả Ngụy công tử một chút."

- -----

"...... Tán âm có bảy cái, âm bội có 91 cái, ấn âm có 147 cái. Tay phải khảy dây phát ra âm, tổng cộng có 8 loại cách khảy thường dùng; Tay trái ấn lên dây tạo ra âm, chủ yếu chia làm ——" Lam Vong Cơ dừng lại, liếc nhìn xuống phía dưới một cái, gọi: "Ngụy Anh, tỉnh lại."

"— Ta không ngủ!" "Hàm Quang Quân" đột nhiên ngồi thẳng, trên mặt còn hai vết hằn đỏ do cấn cái bàn.

"Ta giảng đến đâu rồi?"

"Giảng đến... giảng đến đàn ban đầu có năm dây, sau này người nào đó... tự mình thêm hai dây..." Ngụy Vô Tiện ra sức lục lọi trong đầu cố gắng nhớ lại, bị Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm một cái, chột dạ đến mức giọng nói càng lúc càng nhỏ: "Ừm, vừa rồi ta... có thể lơ đãng một chút... chỉ một chút......"

"Không nghe lý thuyết, làm sao tập đàn?"

Ngụy Vô Tiện có chút khóc không ra nước mắt, bộ hắn nguyện ý tập chắc? Còn không phải đều do lão Lam gia ỷ thế hiếp người không trâu bắt chó đi cày hay sao. "Ta nói nè, Lam Trạm, có thể thương lượng lại với ca ca của ngươi một chút hay không... Ta làm sao luyện được, cũng không thể đàn ra được tiêu chuẩn của lão nhân gia ngài đâu á... Kêu Lam tiên sinh kéo dài lệnh cấm túc thêm mấy tháng đi, ta không ra khỏi cửa còn không được à?"

"Không được."

"Lam Trạm......"

"Ngươi có thể đàn."

Có thể đàn? Ngụy Vô Tiện sửng sốt một chút, một lần hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không. Lúc mới bắt đầu học nhạc, hắn đúng là cũng có làm bộ làm tịch mà "tưng tưng" đàn hai tiếng, chỉ tiếc yêu cầu về dáng vẻ đối với loại nhạc cụ này thật sự quá cao, Ngụy Vô Tiện nghẹn đến mức cả người khó chịu, không được mấy ngày đã đổi sang học cái khác. Người Lam gia từ khi nào đã hạ thấp tiêu chuẩn "Có thể đàn" xuống tới trình độ của hắn rồi?

Hắn kinh ngạc nhìn Lam Trạm, nhưng y cũng không có ý định giải thích, xoay người lấy đàn, đặt trên bàn.

"Thử xem."

Ngụy Vô Tiện nửa tin nửa ngờ, ấn lên dây đàn, khảy hai cái, âm thanh bay bổng, lại có vài phần quen thuộc kỳ dị. Dưới sự kinh ngạc, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên hiểu ra, Lam Trạm nói "ngươi" cũng không phải là nói hắn, mà là nói chủ nhân thực sự của thân thể này — Hàm Quang Quân. Luyện tập mỗi ngày suốt mười mấy năm, cơ bản ngón tay đã sớm hình thành thói quen, cho dù Ngụy Vô Tiện dốt đặc cán mai, "Hàm Quang Quân" cũng sẽ không dễ dàng quên đi.

"Thế nào?"

"Hình như... có chút thú vị." Hắn hoạt động mấy đầu ngón tay, nóng lòng muốn thử, "Sao ngươi không nói sớm? Lâu như vậy, ta cũng không biết mình còn có kỹ năng lợi hại tới cỡ này... Tay đặt như thế nào?"

Thấy hắn hứng thú dạt dào, Lam Vong Cơ đành phải bỏ qua phần lý thuyết, dạy luôn cách dùng các ngón tay..

"Tay phải, lướt, khảy, móc......"

"'Móc', như vậy?"

Lam Trạm nắm lấy tay hắn, sửa đúng lại và nói: "Như vầy."

Y đứng ở bên cạnh hắn, cách rất gần, mùi đàn hương lạnh lẽo chui vào mũi, khiến người ta vui vẻ thoải mái. Ngụy Vô Tiện run run hít một hơi, có chút cảm khái: Sau khi đổi xá, trên người "Ngụy Vô Tiện" rõ ràng càng ngày mang càng nhiều "khí tức Cô Tô", sáng tối tu luyện không chút lơi lỏng, cuộc sống hàng ngày cũng chú trọng hơn trước nhiều. Xem ra, Lam Trạm đã thay hắn bảo dưỡng không tệ, Ngụy Vô Tiện rất là hài lòng.

"Ngụy Anh?"

Nghe tiếng nhắc nhở, Ngụy Vô Tiện mới nhận ra mình đã ngây người hồi lâu. Hắn kéo suy nghĩ trở về, tập trung đầu ngón tay trên dây đàn, một bên tiện tay khảy móc, một bên nhịn không được lén lútnhìn góc nghiêng gương mặt của "chính mình".

"Nè, Lam Trạm, ngươi nói xem, gương mặt này của ta sinh ra có phải cũng rất đẹp trai hay không? Trước kia sao ta không phát hiện mình đẹp như vậy chứ? Ha ha ha..."

Đáy mắt "Ngụy Vô Tiện" khẽ dao động, xấu hổ nói: "Tập trung."

"Làm việc và nghỉ ngơi kết hợp ấy mà."

Thật đúng là làm việc và nghỉ ngơi kết hợp, chẳng qua thời gian 'nghỉ ngơi' vẫn dài hơn so với thời gian 'làm việc'. Ít nhiều bản thân "Hàm Quang Quân" căn cơ vững chắc, liên tục một ngày, tuy rằng kỹ thuật ngón tay vẫn rất là trúc trắc, nhưng cũng miễn miễn cưỡng cưỡng có thể nghe ra được là khúc nhạc gì.

Mấy ngày kế tiếp, Lam Trạm không đi Tàng Thư Các tìm sách đọc nữa, ngược lại ở trong Tĩnh Thất cầm tay Ngụy Vô Tiện dạy đàn. Nói đến cũng kỳ quái, năm đó Giang thúc thúc mời thầy dạy đàn đến nghĩ mọi cách cũng không thể làm cho hắn ngồi trước đàn quá nửa nén hương, bây giờ học nguyênmột ngày, ngược lại cũng không thấy nhàm chán như vậy.

Nhất định là Lam Trạm dạy giỏi, Ngụy Vô Tiện vui sướng rạo rực mà nghĩ.

- ----

Ngoại trừ các lần kiểm tra thường lệ, mỗi năm Lam gia còn sẽ tiến hành hai đợt kiểm tra lớn, từ lễ nghi quy củ đến cưỡi ngựa bắn cung kiếm thuật, nội dung kiểm tra đều là toàn diện. Nếu chỉ là một đợtkiểm tra cực kỳ khó thì cũng thôi, nhưng đợt kiểm tra này lại còn vô cùng quan trọng — bất kể là môn sinh khác họ hay là con cháu ruột thịt, hễ người nào học tập ở Cô Tô, nếu không vượt qua điểm Ất thì sẽ không được lên lớp. Lam Vong Cơ chính là chủ khảo môn đàn.

Lúc này cách trận phong ba say rượu chưa được bao lâu, nhóm cầm tu còn đang lo lắng đợt kiểm tra năm nay có thể thuận lợi tiến hành hay không, nhìn thấy "Hàm Quang Quân" đúng hạn được bỏ lệnh cấm túc, sôi nổi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

- ----

"Ta cho toàn điểm Giáp không được à?"

"Không được."

"Vậy điểm Ất thì sao? Điểm Ất nói chung là có thể chứ!"

"Cũng không được."

"Nhưng nếu phạm sai lầm thì làm sao đây? Đợt kiểm tra liên quan đến tính mạng này, xảy ra sơ suất một cái còn không phải sẽ bị —"

Làm như nhận thấy có người ở ngoài cửa, lời nói đến đây bị ngưng ngang. Lam Tư Truy cứng đờ, cậu vốn vô tình nghe lén, chỉ là nội dung cuộc nói chuyện này thật sự làm cho cậu quên mất chuyện gõ cửa. Tiếng bước chân tới gần, "Ngụy Vô Tiện" đi ra.

"Chuyện gì?"

"Bẩm —— Ngụy tiền bối," Lam Tư Truy cố giữ vững nét mặt nói, "Ta tới mời Hàm Quang Quân. Cầm Thất (phòng đánh đàn) bên kia đã chuẩn bị thỏa đáng, có thể bắt đầu bất kỳ lúc nào."

"Hàm Quang Quân" nghe tiếng ló đầu ra, thở dài như thể chấp nhận số mệnh, "Đi thôi." Hắn chỉnh lại mũ áo, ôm đàn đi ra, cái biểu tình thấy chết không sờn đó, ngược lại giống đi dự thi chứ không phải đigiám thị.

Hai người một trước một sau, mỗi người ôm tâm sự riêng, trầm mặc đi đến Cầm Thất. Đi được càng lâu, bước chân Lam Tư truy liền càng thêm nặng nề, đến cuối cùng, một bước cũng không chịu bước nữa.

"Thế nào?"

"Đi đến Cầm Thất, đi con đường mới vừa rồi sẽ gần hơn một chút."

Ngụy Vô Tiện thất thần, chỉ coi như cậu nhất thời dẫn sai đường, "Ồ" một tiếng liền xoay người đi vòng lại, mà lúc này, sau lưng truyền đến một tiếng gọi run rẩy:

"Ngụy, Ngụy tiền bối?"

Ngụy Vô Tiện theo bản năng quay đầu lại, mới vừa thực hiện động tác, trong đầu đã nổ ầm ầm ra bốn chữ to — chuyện lớn không xong.

"Hàm Quang Quân" vẻ mặt tro tàn, Lam Tư Truy cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Cậu hít vài hơi thật sâu mới kiên trì không ngất xỉu đi, nhưng sóng to gió lớn trong lòng có chép mười lần gia huấn cũng không bình ổn được. "Ngươi... Ngươi thật sự là Ngụy tiền bối?"

Ngụy Vô Tiện từng ở vô số trường hợp bị vô số người hỏi qua câu hỏi này, nhưng chưa lần nào khiếnhắn chột dạ bằng hôm nay. Hắn thanh thanh giọng nói, lại gãi gãi cổ, châm chước một hồi lâu sau, hơi ngại ngùng nói: "...... Gần như thế."

Phải thì là phải, không phải thì là không phải, cái gì mà gọi là gần như thế?

Lam Tư Truy mở miệng ra rồi khép lại, khép lại rồi lại mở ra, cảm xúc phức tạp thật sự là không thể dùng từ ngữ để miêu tả. "Hàm Quang Quân" với đủ loại khác thường đã sớm bị người ta chú ý tới: Trong Tĩnh Thất kêu la thảm thiết, Lam tiên sinh xuất quan sớm, Trạch Vu Quân cau mày, Giang tông chủ đặc biệt đến thăm hỏi... Tuy là có gia huấn "Không thể nói chuyện thị phi sau lưng người khác" ở phía trước, nhưng các loại đồn đãi vẫn không dứt bên tai, phiên bản tốt nhất cũng chỉ là "Hàm Quang Quân bị tẩu hỏa nhập ma". Hiện giờ hết thảy chân tướng rõ ràng, Hàm Quang Quân không có điên, Hàm Quang Quân chỉ là biến thành Ngụy Vô Tiện! Nghĩ đến đây, Lam Tư Truy cũng không rõ mình nên vui mừng quá mức mà khóc hay là nên khóc lóc thảm thiết.

"Vậy... Tư Truy, chuyện này giải thích tương đối phức tạp, bên Cầm Thất còn có người chờ đó."

Những lời này như thể một cọng rơm cứu mạng, kéo cậu ra khỏi cơn lốc xoáy điên cuồng. Lam Tư Truy đầu óc choáng váng dạ hai tiếng, vội vàng dẫn đường. "Hàm Quang — Ngụy tiền bối, mời bên này." Cậu đột ngột sửa xưng hô lại cho đúng, thấy rất là kỳ cục.

"Ờm... Trước mặt những người khác, vẫn kêu là 'Hàm Quang Quân' đi, Trạch Vu Quân tạm thời còn chưa muốn công khai."

"Dạ, Hàm Quang — ặc, Ngụy — ặc, Hàm Quang tiền bối."

- -----

Trong Cầm Thất, Lam Trạm đã chờ rất lâu.

Sau khi Lam Tư Truy và Ngụy Vô Tiện đi rồi, y trước sau không yên lòng, liền âm thầm tới đây, ẩn mình trong phòng, nhưng điều không nghĩ tới chính là, "Ngụy Vô Tiện" đi sau mà đến trước yên tĩnh chờ nãy giờ, "Hàm Quang Quân" đáng lẽ xuất hiện sớm lại chậm chạp không thấy bóng dáng đâu. Mắt thấy sắp đến giờ, cửa Cầm Thất vẫn đóng chặt, nhóm cầm tu cần kiểm tra lo lắng tập trung trước cửa, vừa không dám tiến vào, cũng không dám rời đi.

"Tới rồi tới rồi! Hàm Quang Quân tới rồi!"

Giống như tia lửa bén vào đống cỏ khô, vẻ sốt ruột tích tụ trên mặt mọi người trong nháy mắt biến mất tiêu.

"Thật ngại quá các vị, đến trễ một chút, chúng ta lập tức bắt đầu." "Hàm Quang Quân" trước tiên hòa nhã khách khí chào hỏi bọn họ, đẩy cửa Cầm Thất ra, vẫy tay với Lam Tư Truy, rồi nhanh chóng trốn vào.

Biểu tình mới vừa thả lỏng của mọi người lại chợt cứng đờ lên. Lam Tư Truy vẻ mặt xấu hổ, nhưng cậu không còn cách nào, chỉ có thể theo đi vào.

"Ngụy tiền bối ——"

"Ngụy Anh ——"

Vừa đóng cửa, hai tiếng kêu nhỏ đồng thời vang lên. Lam Tư Truy nghe tiếng ngẩng đầu, không nghiêng không lệch, đối diện với ánh mắt của "Ngụy Vô Tiện".

Bất kể là hồn phách hay là thân xác, Lam Tư Truy, Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện, ba người cùng lúc tập trung trong không gian nho nhỏ của Cầm Thất vào một thời điểm quỷ dị.

Ngụy Vô Tiện có chút đau đầu, từ khi nào hắn trở nên được săn đón như vậy? Lam Trạm phát hiện hắn nói cho Lam Tư Truy có tức giận không?

Lam Trạm cực kỳ cảnh giác, Lam Tư Truy có nghe được lời y vừa nói không? "Ngụy Anh" xuất hiện ở chỗ này y nên giải thích như thế nào?

Lam Tư Truy thì cực kỳ quẫn bách, nếu thân thể "Hàm Quang Quân" bị Ngụy tiền bối chiếm, vậy "Ngụy tiền bối" trước mắt này tất nhiên là Hàm Quang Quân không thể nghi ngờ. Việc không nên biết đã bị cậu biết rồi, cậu nên giả câm vờ điếc hay là dứt khoát nói rõ?

Ba người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau chằm chằm hồi lâu, ai cũng không dám làm người đầu tiên thở ra. Sau khi nghẹn một lúc lâu, Lam Tư Truy là người đầu tiên nhịn không được: "Hàm Quang Quân, Ngụy tiền bối, ta... ta cáo lui trước." Nói xong, cũng mặc kệ ai là ai, hướng về phía "Hàm Quang Quân" và "Ngụy Vô Tiện" vái mỗi người một vái, rồi chạy vội ra ngoài.

"Ngụy Vô Tiện" nhìn theo bóng dáng cậu rời đi, chuyển qua "Hàm Quang Quân". Ánh mắt kia, rõ ràng đang hỏi: Chuyện gì xảy ra?

"Tự nó đoán được." Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ nói, "Ta đã dặn dò nó đừng nói ra ngoài, nhưng việc này sớm muộn cũng sẽ lộ ra thôi." Lam Trạm im lặng không nói gì. Ngụy Vô Tiện cũng không ép y quyết định bây giờ, ngược lại hỏi một chuyện khác. "Sao ngươi lại tới đây?"

"Giúp ngươi." Lam Trạm nói một cách đơn giản.

Hai chữ này trước tiên làm cho Ngụy Vô Tiện sửng sốt một chút, ngay sau đó vui như hoa nở. "Ha ha, Lam Trạm, ta biết ngay mà! Ngươi sẽ không mặc kệ ta đúng không? Hại ta lo lắng lâu như vậy, mau nói giúp như thế nào?"

"Ngươi trước hết nghe kỹ, nếu cảm thấy không rõ, thì nhìn ta."

"Nhìn ngươi?" Hắn khó hiểu nói. Ngụy Vô Tiện nhìn trái, nhìn phải, nhìn chung quanh một vòng cũng không thấy được nơi nào có thể trốn được ở trong Cầm Thất, "Ngươi không phải nói lão Lam gia lúckiểm tra không cho phép người ngoài ở đây hay sao? Ta làm sao nhìn ngươi?"

Lam Trạm không hé răng, lui về sau hai bước, xoay người nhảy lên. Hắc y phất phơ, trong chớp mắt, "Ngụy Vô Tiện" đã ngồi nghiêm chỉnh bên trên xà nhà.

"Như thế này." Y nghiêm túc nói.

Quá hoàn hảo!

Thật sự là quá hoàn hảo!

Ngụy Vô Tiện bị thân pháp nhanh nhẹn này làm cho kinh diễm rồi —— không hổ là Hàm Quang Quân chiếu thế minh châu, chỉ xoay người nhảy thôi, cũng có thể nhảy ra một loại hương vị chính nhân quân tử!

- -----

Dưới sự phối hợp không chút sơ hở của "Hàm Quang Quân" và "Di Lăng Lão Tổ", buổi kiểm tra đàn trong ngày hôm đó cứ thế trôi qua một cách hữu kinh vô hiểm. Nhưng chuyện lớn không có, việc nhỏ lại rất nhiều. Có mấy cầm tu tỏ vẻ, "Hàm Quang Quân" lúc kiểm tra kỹ năng đàn của bọn họ, suốt buổi cứ nhìn chằm chằm trên đỉnh đầu bọn họ lộ ra vẻ mặt tươi cười ngớ ngẩn, dọa người vô cùng.

Lam Cảnh Nghi sau khi nghe nói rất là tức giận, nói bọn họ bịa đặt gây chuyện hãm hại trưởng bối, mấy người tranh cãi không xong, liền đánh một trận, sau đó đều bị phạt chép gia quy. Lam Tư Truy ngược lại bình tĩnh trước sau như một, nhưng từ sau ngày đó, cậu vừa gặp phải Hàm Quang Quân hoặc là Ngụy tiền bối là trở nên lúng ta lúng túng, chân tay luống cuống. Cảnh Nghi nghi ngờ, nhưng hễ hỏi đến, thì sẽ bị Lam Tư Truy dùng "Ba câu trả lời của Thanh Hà" để qua loa lấy lệ một cách nhanh chóng:

"Ta không biết, không biết, thật sự không biết a."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play