Một tiếng "Ra đây" kia, đám tiểu bối Lam gia nghe mà đều tỏ ra rùng mình: "Hàm Quang Quân" vừa mới phê phán Di Lăng lão tổ là tà ma ngoại đạo xong, đối phương đã đen mặt tìm tới cửa, nói rõ đây là một hồi "Người đến không có ý tốt".
Ngụy Vô Tiện cũng run lên ba cái, nhìn thấy là Lam Trạm ngược lại có chút vui mừng khôn xiết. Hắn vốn định làm một chút gì đó để thoát khỏi chuyện phiền phức này, không ngờ hiệu suất của Hàm Quang Quân cảm động đến vậy, để mơ ước của hắn trở thành hiện thực nhanh như thế.
"Chuyện gì thế, Ngụy Anh, ta đang dạy học." Hắn biết rõ còn giả bộ hồ đồ, định nhân cơ hội cuối cùng này ra vẻ một chút.
"Ra đây trước."
Lời tuy là từ miệng "Ngụy Vô Tiện" nói ra, nhưng khí thế không cho phép có ý kiến kia lại giống Lam Trạm như đúc, khiến người ta không tự chủ được phải phục tùng. Ngụy Vô Tiện đang chuẩn bị di chuyển, thoáng nhìn biểu tình của Lam Cảnh Nghi, đầu óc bỗng nhiên xoay một vòng —— Khoan đã, hắn hiện giờ chính là Hàm Quang Quân uy vũ khí phách nha, trước mặt nhiều tiểu bối cứ như vậy tùy tiện bị người ta dẫn đi, không khỏi cũng quá mất mặt.
Nghĩ đến đây, chân vừa mới bước ra lại thu trở về.
"Ta chưa nói xong." Hắn da mặt dày nói.
"Còn chuyện gì?"
"Kiểm tra đáp án của ba đề bài. Có chuyện gì giảng xong nói tiếp."
"Ngụy Vô Tiện" nhàn nhạt quét mắt liếc hắn một cái, mở miệng nói: "Người đánh bạc đột tử quấy phá hành hung, vì chuyện này cha mẹ vô cớ bị liên luỵ không buông bỏ được, báo cho quan phủ trừng trị hung thủ, oán hận của nó sẽ giải; Đào mồ quật mả phạm vào thiên đạo, nhưng để không mất mạng, cần bắt người này bỏ tiền ra trùng tu lăng mộ, nếu không chịu, đương nhiên tiếp nhận nhân quả báo ứng; Thư sinh hóa thành lệ quỷ quanh quẩn nhân gian, chính là ý đồ trả thù người tư thông với vợ mình, để tránh lại tạo ra sát nghiệt, nên độ hóa trước, nếu không được, thì trấn áp."
Lời nói tóm tắt đơn giản rõ ràng, đi thẳng vào trọng điểm. Đám tiểu bối Lam thị nghe xong trợn mắt há mồm, trong lòng Ngụy Vô Tiện đã có một hình người nhỏ đứng dậy vỗ tay.
"Nhìn đi, đó là đáp án tiêu chuẩn. 'Di Lăng Lão Tổ' quả nhiên danh bất hư truyền! Bội phục bội phục!" Hắn không buông tha một cơ hội khen ngợi chính mình, vừa đi ra ngoài vừa dặn dò: "Tan học thôi, lũ nhóc, giờ đọc sách buổi sáng hôm nay kết thúc sớm."
Nói xong, bước đi nhẹ nhàng ra cửa.
- ----
"Lam Trạm, ngươi quả nhiên vẫn luôn ở ngoài cửa nghe lén!"
Nhìn thấy bốn bề vắng lặng, Ngụy Vô Tiện giống như nắm được khuyết điểm của người khác mà diễu võ dương oai lên. Hàm Quang Quân vậy mà lại ghé vào ngoài cửa nghe trộm, chỉ nghĩ lại thôi là cũng đủ cho hắn cười nửa năm.
Nhưng Lam Trạm chỉ yên lặng đi tới trước, cũng không để ý tới hắn.
"Nè, Lam Trạm, tại sao không nói lời nào thế, Trạch Vu Quân đã tìm được biện pháp chưa?"
"Vẫn chưa."
"Vậy thì chuyện gì? Sốt ruột kêu ta ra đây, dù sao cũng phải có chuyện gì chứ?" Hắn hai ba bước đuổi theo, không thuận theo không buông tha.
Trầm mặc.
Không phản ứng thì chẳng thú vị gì. Trước đây đã nhìn không ra cảm xúc trên mặt Lam Trạm, bây giờ đổi thành "Ngụy Vô Tiện" cũng vẫn là nhìn không ra. Nhưng mặc dù hắn không phải Lam Hi Thần, cũng nhận thấy được "Mặt vô biểu tình" lúc này hình như có chút không giống với "Mặt vô biểu tình" lúc bình thường. Hay là hắn làm quá rồi, Lam Trạm tức giận?
"Chuyện kia...... Lam Trạm, ta không phải cố ý ở trên lớp học nhà các ngươi giảng về quỷ đạo, ngươi xem, không phải ta đã nói với bọn chúng là không thể học đó sao...... Lam Trạm? Hàm Quang Quân? Để ý ta một chút đi mà...... Lam Trạm? Hử? Ta thật sự không nói nhiều lắm, vừa rồi không phải là ngươi cũng nghe hay sao ——"
"Ta biết."
"Ngươi biết?" Ngụy Vô Tiện hơi sửng sốt. Y biết cái gì?
Lam Vong Cơ vẫn chưa trả lời, ngược lại nói: "Thúc phụ đã xuất quan, ngày mai không cần dậy sớm."
Bàn tính nhỏ bị đánh vỡ hoàn toàn, Ngụy Vô Tiện thoáng chốc ngược lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, lúng túng nói: "...... Lam lão tiên sinh kết thúc bế quan ha."
- ----
Một canh giờ trước.
"Ngụy Vô Tiện" nhìn theo "Hàm Quang Quân" và Lam Tư truy rời đi.
"Huynh trưởng?" Lát sau, y quay đầu lại nhìn về phía Lam Hi Thần, mặt mang vẻ lo lắng.
"Vong Cơ, không cần lo lắng, chỉ là một lớp học buổi sáng. Ta tin tưởng Ngụy công tử có thể đảm nhiệm, sẽ không xảy ra vấn đề gì." Lam Hi Thần trấn an như thế.
"Nhưng chung quy không phải kế sách lâu dài."
"Thế này ngược lại là, Ngụy công tử và đám Tư Truy đã tương đối quen thuộc, Tư Truy thận trọng, sớm chiều ở chung khó tránh khỏi sẽ không nhìn ra manh mối." Sắc mặt Lam Hi Thần trầm trầm, suy nghĩ một lát, "Ta vẫn nên đi xin chỉ thị thúc phụ một chút."
"Nhưng thúc phụ..."
"Không sao, thúc phụ chỉ là thanh tu, không phải đang ở thời điểm mấu chốt. Sự việc liên quan đến việc tu luyện của con cháu Lam thị đời sau, vẫn nên trưng cầu ý kiến của thúc phụ một chút mới tương đối ổn thỏa."
Lam Vong Cơ nghĩ nghĩ, nói: "Cũng được."
Hai người sóng vai đi đến chỗ Lam Khải Nhân bế quan.
"Thúc phụ, Hi Thần cầu kiến."
"Chuyện gì?" Giọng nói văng vẳng của Lam Khải Nhân truyền đến.
Lam Hi Thần kể lại tỉ mỉ chuyện hai người Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện đổi xá, mới nói được một nửa, đã nghe thấy tiếng cửa gỗ trượt trên đường ray, một loạt tiếng bước chân dồn dập từ xa tới gần. Cửa bên ngoài vẫn chưa mở ra, nhưng Lam Khải Nhân rõ ràng đã ra khỏi phòng trong.
"Ngươi vừa mới nói Ngụy Vô Tiện đi đâu?" Quả nhiên, giọng của ông truyền đến từ rất gần cánh cửa, khá là rõ ràng.
"Lan Thất." Lam Hi Thần đáp.
"Bộp" một tiếng vang lên trầm đục, có thứ gì đó va vào khung cửa.
- -----
Thời gian trở lại một canh giờ sau
"...... Lam lão tiên sinh kết thúc bế quan ha."
Lam Vong Cơ nghĩ nghĩ, cuối cùng chỉ là đơn giản gật gật đầu.
Ngụy Vô Tiện cũng không nói gì nữa. Chỉ cho là ông bế quan đã đến thời hạn, vẫn chưa nhận ra điều gì khác thường.
Nhưng không phải tất cả mọi người đều có thể tiếp thu tin tức này một cách bình tĩnh như thế.
Trong Lan Thất, sau khi "Hàm Quang Quân" đi rồi, thiếu niên trong phòng ngơ ngác nhìn chung quanh, không biết như thế nào cho phải.
"Hàm Quang Quân vừa mới nói cái gì?" Lam Cảnh Nghi quay sang Tư Truy.
"Giờ đọc sách buổi sáng hôm nay kết thúc sớm."
"Không phải câu này, là câu trước đó."
Lam Tư Truy cố gắng tỏ vẻ trấn định nói: "'Tan học thôi, lũ nhóc'."
"Ta còn tưởng rằng lỗ tai ta hỏng rồi..." Lam Cảnh Nghi lẩm bẩm lầm bầm, sau một lúc lâu, nhịn không được nói: "Tư Truy, ngươi có cảm thấy... có cảm thấy Hàm Quang Quân hôm nay có chút, có chút ——"
Hoạt bát? Lảm nhảm? Điên điên khùng khùng?
Lam Tư Truy đại khái biết Cảnh Nghi muốn nói cái gì, đưa tới một ánh mắt: "Nói năng cẩn thận." Giahuấn của Lam gia, không thể bàn luận vô căn cứ về người khác ở sau lưng, huống chi người đó còn là Hàm Quang Quân.
Lam Cảnh Nghi đành phải đem lời nói nghẹn trở về.
Đến giờ lớp đọc sách buổi sáng kết thúc, người trong Lan Thất đã phân tán hết bảy tám phần. Lam Cảnh Nghi và Lam Tư Truy bắt đầu thu dọn đồ đạc, nhưng lúc này, đi tới một người mà bọn chúnglàm thế nào cũng không nghĩ đến.
"Tiên sinh?!" Cảnh Nghi cả kinh nói, cuống quít đứng dậy, "Ngài, ngài không phải đang bế quan sao?"
Cũng không trách cậu kinh ngạc. Bế quan đối với người tu tiên mà nói vốn chính là chuyện lớn, ít thì năm ba tháng, nhiều thì ba bốn năm. Nếu không phải gặp kẻ thù tới cửa đạp đá linh tinh, thì dứt khoátkhông thể nào kết thúc sớm. Lam gia lại có quy củ cực kỳ nghiêm ngặt, mỗi khi bế quan còn phải dâng hương trai giới, một khi bắt đầu thì thân thích trong nhà cũng không gặp. Làm thế nào Lam tiên sinh ban đầu nói phải bế quan hai năm, chưa tới hai tháng đã chạy ra rồi?
Nghe được lời này, sắc mặt Lam Khải Nhân vốn rất là nghiêm trọng càng thêm âm trầm. "Ra ngoài có việc. 'Vong Cơ' đâu?"
"Vừa mới cùng Ngụy tiền bối rời đi......"
"Không quay trở lại nữa?"
"Không có."
"Vừa rồi hắn dạy lớp học buổi sáng cho các ngươi?"
"Dạ phải."
Khoé miệng Lam Khải Nhân hơi co rút một chút, hỏi: "Dạy cái gì?"
Hai người liếc nhau, không hiểu ý này lắm. Tư Truy nhỏ giọng trả lời: "Chỉ kiểm tra mấy đề bài, không có gì khác."
Lam Khải Nhân nhìn có vẻ thở dài nhẹ nhõm một hơi, xua xua tay nói: "Đi tập kiếm đi, không có việc gì."
Hai người cùng lên tiếng cáo lui. Ra khỏi Lan Thất, đi một hồi, Lam Cảnh Nghi quan sát Lam Khải Nhân không còn nghe thấy được nữa, giật nhẹ tay áo Tư Truy, thấp giọng nói: "Trên thái dương của tiên sinh...... có phải đụng u một cục hay không?"
"Chỉ có ngươi tinh mắt."
Cảnh Nghi chột dạ quay đầu lại nhìn nhìn. Hai người sóng vai đi đến sân tập kiếm, cả đoạn đường không nói chuyện.
- -----
Nói trở lại Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện.
Từ sau khi rời khỏi Lan Thất, Lam Vong Cơ cứ luôn rầu rĩ, nói với hắn chưa được mấy câu đã tránh ra, nói là chỗ Trạch Vu Quân còn có việc bàn bạc. Nếu là trước đây, Ngụy Vô Tiện chắc chắn sẽ theo sau rồi lì lợm la liếm hỏi sáu bảy tám lần, nhưng hiện giờ hắn chiếm thân thể của Lam Trạm, dù sao cũng phải tem tém bớt vài phần, đành một mình hậm hực trở về Tĩnh Thất.
Ngụy Vô Tiện nằm trở lại trên giường, quấn mạt ngạch, nhớ lại nửa ngày, cảm thấy mình ngoại trừ đắc ý vênh váo lúc khen thêm "Ngụy Vô Tiện" hai câu, cũng không làm chuyện gì thương thiên hại lí. Lam Trạm nói chung không keo kiệt đến mức vì vậy mà bực bội hắn. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không ra manh mối, bất giác trong lòng phiền muộn, lăn đùng một cái xoay người ngồi dậy, đá văng nắp hầm trên mặt đất kia, lấy ra một vò Thiên Tử Tiếu.
Rượu ngon uống say giải ngàn sầu. Nghĩ không ra thì không thèm nghĩ nữa, có lẽ Lam Trạm tâm tình khó chịu vì sốt ruột khi gặp chuyện đổi xá như vậy, qua một lát sẽ khôi phục bình thường. Chuyện Ngụy Vô Tiện rành nhất chính là đem tất cả những gì không nghĩ ra, không giải thích được ném hết ra sau đầu, cho dù sau này đều phải sống chung với gương mặt kia của "Hàm Quang Quân", vậy thì cũng chờ đến lúc đó nói tiếp.
Vì thế, "Hàm Quang Quân" sẵn tay lột giấy niêm phong vò rượu, ngửa đầu lên, rót cả một vò Thiên Tử Tiếu vào.
Uống một hồi, hắn mơ mơ màng màng nhớ ra một việc, hình như Lam Trạm không biết uống rượu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT