Tề Thịnh gắt gao nhìn chằm chằm đồ vật được Lưu tẩu tử cầm ở trong tay, lúc ẩn lúc hiện trêu đùa mình, trong lòng có một vạn con thảo nê mã gào thét chạy qua.
—— thời buổi này, xuyên không tổ chức theo tour hay sao?
Đừng nghĩ hắn là thẳng nam mà không biết thú bông trông như thế nào.
Cứ việc chê hắn trước nay chỉ có một người bạn gái, nhưng bạn trai bạn gái yêu đương phải có chút lãng mạn, mà hắn cũng từng bỏ không ít công sức.
Tỷ như cùng nhau đi công viên trò chơi, tỷ như cùng nhau gắp thú bông.
Tuy rằng hắn cảm thấy hai người lớn tồ tồ còn đi gắp thú bông vừa chán lại vừa ngốc, nhưng bạn gái đã nói người ta yêu nhau toàn chơi như vậy, hắn liền cùng nàng chơi.
Nếu hắn không có nhớ lầm, con khỉ có giá trị nhan sắc cực kì đáng báo động nhưng lại có phần manh manh ngốc ngốc này chính là khỉ miệng rộng đi?
Nhớ trước đây, hắn gắp thú bông rất giỏi,
Chiến lợi phẩm đầu tiên của hắn, chính là con khỉ này.
Lưu tẩu tử cũng không biết trong lòng tiểu hoàng tử là thiên hồi bách chuyển, thấy đôi mắt tiểu chủ tử chuyển động trái phải theo búp bê khỉ, chỉ nghĩ hắn thích, càng dùng con khỉ tới đùa nghịch.
Tề Thịnh phun ra bong bóng nước bọt, đơn giản nhắm mắt lại, mắt không thấy tâm không phiền.
—— cho dù phải làm cá mặn, lão tử cũng là một con cá mặn có nguyên tắc có giới hạn.
Thứ đồ ấu trĩ như vậy, chỉ có trẻ con mới có thể thích.
Bất quá, vẫn là rất đáng yêu ha?
Đến lúc Lưu tẩu tử cho rằng hắn đã ngủ rồi, chuẩn bị cất búp bê vải đi, lại thấy hắn mở mắt, sáng lấp lánh nhìn chằm chằm búp bê vải.
—— hắn tuyệt đối sẽ không để bạn gái biết, hắn vốn dĩ sảng khoái đáp ứng cùng nàng đi gắp thú bông bông, kỳ thật là vì bản thân hắn thích lông xù xù.
Cái yêu thích này, quá không đàn ông.
"Tiểu chủ tử quả nhiên rất thích thú bông này."
Tiểu cung nữ Kim Oanh canh bên cạnh nôi cười nói với Lưu tẩu tử.
Tề Thịnh: "............"
—— nhìn thấu không nói thấu, mới là bạn tốt. Tiểu cô nương, ngươi thực không hiểu vấn đề nha.
Tiểu cung nữ Ngân Tước cắn đầu sợ chỉ, lại nhanh tay vo lại, miệng nói, "Búp bê vải này chúng ta nhìn cũng thích, huống chi là tiểu chủ tử?"
Lưu tẩu tử quay đầu nhìn thoáng qua, khen: "Không tồi, Ngân Tước tay nghề ngày càng tốt."
Kim Oanh chiều theo nói: "Mau để tiểu chủ tử mang thử xem."
Ngân Tước cũng rõ ràng là nóng lòng muốn thử.
Lưu tẩu tử ngăn cản các nàng, "Ngày mai rồi nói. Trẻ con đầu chưa đủ cứng cáp, không chịu được gió, buổi sáng mang mũ cho tiểu chủ tử kẻo cảm lạnh."
"Vâng."
Hai cái tiểu nha đầu đều gật gật đầu, vẻ mặt thụ giáo.
Lúc này, Thục phi bên người đại cung nữ Họa Bình bước vào, "Mau, bệ hạ tới, muốn gặp tiểu hoàng tử."
Lưu tẩu tử nghe vậy, nhanh chóng cất búp bê vải, xi tiểu cho Tề Thịnh, cuộn cẩn thận tã lót rồi bế cậu ra ngoài.
*
Mân tần kia cũng thực thức thời, thấy Tề Đàm tới, nàng liền đứng dậy cáo lui.
Đương nhiên, bởi vì nàng quản lý biểu cảm chưa tốt lắm, Thục phi rõ ràng thoáng nhìn thấy trên mặt chợt lóe vẻ ghét bỏ.
—— oái? Bệ hạ mỹ nhân, thế nhưng cũng sẽ bị người ghét bỏ? Thật đúng là hiếm lạ.
Đối với việc này, Mân tần nương nương có giải thích.
Nàng cũng từng bị Tề Đàm bề ngoài mê hoặc, thậm chí còn một lần cho rằng nàng xuyên qua, biết rõ cốt truyện, khẳng định là thiên mệnh nữ chủ.
Nàng vì sao tiến cung liền vội vàng mang thai?
Còn không phải bởi vì nàng biết hoàng đế tương lai là Lục hoàng tử, mà Hoàng Hậu đã hoài thai Ngũ hoàng tử hay sao?
Nói đến cùng, nàng cũng chính là bị "Vai chính quang hoàn" mê hoặc đến choáng váng đầu óc, hơn nữa gương mặt họa thủy của Tề Đàm tương đối có tính lừa gạt.
Chính là sau này, lại có một nữ xuyên không khác - Tương tần xuất hiện, đầu óc nàng bắt đầu thanh tỉnh.
Lại chờ đến khi đứa bé trong bụng không giữ được, nàng liền hoàn toàn thanh tỉnh lại.
—— vai chính quang hoàn thứ đồ này, có lẽ có, nhưng cũng tuyệt đối không ở trên người nàng.
Thanh tỉnh rồi, nàng thực mau liền nhìn thấu bản chất của Tề Đàm.
Muốn cùng hắn trình diễn một màn khuynh thế tuyệt luyến?
Nằm mơ đi.
Bộ dạng hắn vất vả đến thăm Cảnh Dương Cung của nàng một chuyến, mà vẫn hận không thể ba bước soi gương một lần, nói chuyện ba câu quanh đi quẩn lại vẫn là ý tứ "Lão tử soái nhất thiên hạ", có thể kết luận đây là một con chim khổng tước siêu cấp tự luyến.
Nàng bình sinh ghét nhất, chính là loại tự luyến cuồng "chỉ hận trên đời không có một ta khác".
Cho nên, nàng dứt khoát liền điều chỉnh mục tiêu, một lòng một dạ tới ôm đùi Thái Hậu nương nương tương lai - Thục phi.
Cái lui khỏi Chung Túy Cung, đi ngang qua Trường Xuân Cung, cố ý không bằng vô tình, liền gặp được người luôn khiến nàng rất sốt ruột Tương tần Cố Phi Quỳnh.
"Muội muội đây là mới vào thăm Chung Túy Cung?"
Tương tần tay được đại cung nữ Linh Nhi đỡ, dáng dấp yểu điệu mà đi tới.
Diễn xuất kia, khiến Mân tần đã đọc vị được nàng nổi lên một thân da gà.
"Được rồi, cũng không người khác, ngươi diễn cho ai xem?"
—— đều là hồ ly ngàn năm, ngươi muốn ai diễn Liêu Trai đâu?
Tương tần liếc nàng một cái, ôn nhu tế khí mà nói: "Nể tình chúng ta là đồng hương, ta hảo tâm nhắc nhở ngươi một câu, cố quân tử thận kỳ độc dã."
Mân tần không chút khách khí mắt trợn trắng: "Nói tiếng người!"
—— khi dễ ta là sinh viên khoa học tự nhiên, sớm đem năm văn học năm đó trả thầy cô sao?
*"Mạc kiến hồ ẩn, mạc hiển hồ vi, cố quân tử thận kỳ độc dã". Nghĩa là: Chẳng có gì rõ hơn vật che giấu, chẳng có gì làm hiển lộ chân tướng hơn những việc nhỏ.
Tương tần cũng mắt trợn trắng.
Bất quá, nàng trợn trắng mắt, cũng trợn đến nhu nhược lại kiều mị, không hề ảnh hưởng đến vẻ mỹ nhân bồ liễu chi tư.
*tỷ dụ cho người có thân thể suy nhược, yếu mềm, Lưu Nghĩa Khánh (劉義慶, 403-444) thời Nam Triều nhà Tống có câu: "Bồ Liễu chi tư, vọng thu nhi lạc, tùng bách chi chất, kinh sương di mậu (蒲柳之姿、望秋而落、松柏之質、經霜彌茂, dáng cây Bồ Liễu, thu về rơi rụng, chất loại tùng bách, sương thấm càng tươi)."
"Ý tứ chính là nói: cho dù ngươi ở một mình, nói chuyện làm việc cũng phải chú ý, cho dù người khác nhìn không tới, cũng còn trời biết đất biết."
"Thích!" Mân tần run run cả người nổi da gà, lười phản ứng cái đồ diễn tinh này, "Ta đi trước."
Nhìn nàng hấp tấp rời đi, Tương tần nhíu mi lắc lắc đầu, "Thật là thô tục!"
Cung nữ Linh Nhi lập tức nịnh hót: "Đúng vậy, nàng nào có ưu nhã mảnh mai như nương nương ngài?"
Hầu hạ Tương tần lâu như vậy, Linh Nhi đã sờ thấu vị tâm tư chủ nhân.
Ngươi có thể không khen nàng đẹp, nhưng tuyệt đối không thể không nói nàng "Mảnh mai".
Không tồi, ở trong cảm nhận của Tương tần, lời ca ngợi lớn nhất với nàng, chính là "Mảnh mai".
Đời trước làm một nữ hán tử thân cao 1 mét 8, cánh tay có thể phi ngựa, nàng vô cùng hâm mộ những mỹ nữ mảnh mai giống Lâm muội muội.
Người khác rèn luyện, gầy đi nhanh chóng; nàng cũng rèn luyện, nhưng luyện ra đều là cơ bắp.
Hơn nữa, khung xương trời sinh thô to, cho dù gầy thành da bọc xương, mặc quần áo vào, cũng vẫn là một hảo hán.
35 năm, suốt 35 năm a!
Nàng mỗi một phút mỗi một giây sống trên đời đều tự ti với dáng người của mình,
Hiện giờ, thật vất vả ông trời mở mắt, làm nàng xuyên không, biến thành một bồ liễu mỹ nhân gió thổi liền ngã, nàng muốn tận tình làm những chuyện muốn làm từ trước mà không dám, tất cả đều làm một lần.
Cái gì đón gió rơi lệ, ngắm trăng rơi lệ chỉ là cơ bản; đi hai bước liền kiều suyễn mới là tinh túy.
Nhã nhặn lịch sự như kiều hoa chiếu thủy, hành động tựa nhược liễu phù phong càng là nàng chung cực mục tiêu.
*Tương tần tiếp tục trích dẫn bài Tán Lâm Đại Ngọc trong hồi 3 Hồng Lâu Mộng, bên trên Lâm muội muội yếu đuối cũng là 1 nhân vật trong này.
Lưỡng loan tự xúc phi xúc quyến yên my/Nhất song tự hỉ phi hỉ hàm tình mục.
Thái sinh lưỡng yếp chi sầu/Kiều tập nhất thân chi bệnh.
Lệ quang điểm điểm,/Kiều suyễn vi vi.
Nhàn tĩnh tự kiều hoa chiếu thuỷ,/Hành động như nhược liễu phù phong.
Tâm giảo Tỷ Can đa nhất khiếu,/Bệnh như Tây Tử thắng tam phân.
Tạm dịch: Đôi lông mày điểm màu khói lạt, dường như cau mà lại không cau;
Đôi con mắt chứa chan tình tứ, dáng như vui mà lại không vui.
Má hơi lúm, có vẻ âu sầu;/Người hơi mệt trông càng tha thướt.
Lệ rớm rưng rưng,/Hơi ra nhè nhẹ.
Vẻ thư nhàn, hoa rọi mặt hồ;/Dáng đi đứng, liễu nghiêng trước gió.
Tim đọ Tỉ Can hơn một trăm khiếu,/Bệnh so Tây Tứ trội vài phân.
"Linh Nhi, Tịch Dao."
"Nương nương, bọn nô tỳ ở đây."
Tương tần che lại ngực, mày đẹp hơi cau, "Bổn cung mệt mỏi."
Linh Nhi cùng Tịch Dao mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, một đứa lấy cái đệm, một đứa đỡ Tương tần, đi tới đình hóng gió cách đó không xa, đặt đệm mềm, thỉnh nàng ngồi xuống.
Tương tần không nhìn kỹ, hoặc căn bản là nhìn không ra hai cung nữ trong nháy mắt run rẩy khóe miệng, càng nhìn không thấu các nàng nội tâm phun tào:
Nương nương! Từ chính điện đi đến cổng lớn, có một trăm bước có được không?
"Linh Nhi."
"Có nô tỳ." Linh Nhi lập tức lấy lại tinh thần, ngẩng đầu ưỡn ngực.
Cung nữ hầu hạ Tương tần từ trong tráp lấy ra một cây trâm hoa lan và một cái gương, Tương tần tiếp lấy, nhẹ nhàng mà chỉnh sửa búi tóc trên đầu, miệng hỏi: "Bổn cung hôm nay như thế nào?"
Tương tần hỏi không đầu không đuôi, Linh Nhi sớm đã có kinh nghiệm Linh ứng đối trong lòng rõ rành rành.
Nàng vươn ngón cái cùng ngón trỏ bàn tay phải, khoa tay múa chân một cái khoảng cách rất nhỏ, vô cùng thành khẩn mà nói: "Có một chút khoa trương, một chút mà thôi."
"Chậc." Tương tần nhìn gương làm ra một cái biểu tình tiêu chuẩn của một mỹ nhân, đà thanh đà khí mà nói, "Trách không được Mân tần phản ứng lớn như vậy, bổn cung còn tưởng nàng là làm ra vẻ, là bổn cung trách oan nàng."
Linh Nhi cùng Tịch Dao cúi đầu, đều không nói tiếp.
Các nàng biết, Tương tần chỉ đang lầm bầm lầu bầu mà thôi, căn bản là không cần các nàng nói tiếp.
Cho nên, các nàng đến cũng phải tự mình xây dựng tâm lý, nghênh đón mưa rền gió dữ sắp tới.
Tương tần chỉnh trang chính mình mười lăm phút, mới sâu kín mà than một tiếng.
Linh Nhi cùng Tịch Dao đều trong lòng rùng mình, nhanh chóng liếc nhau, đều từ trên mặt đối phương thấy được hai chữ:
—— tới.
Ánh mắt Tương tần rời gương, chuyển hướng về phía các nàng.
Sau đó, làm ra một cái động tác bắt chước Tây Thi, ngữ điệu hơi suyễn, nhược thanh nhược khí hỏi: "Linh Nhi, Tịch Dao, bổn cung nhìn như thế nào?"
Đáng thương hai cung nữ bị nàng nhìn, chỉ cảm thấy có một loại cảm giác đặc biệt tê dại xa lạ từ cột sống bay lên đỉnh đầu, cũng nhanh chóng len lỏi ra toàn thân.
Các nàng nhịn rồi lại nhịn, Tịch Dao vẫn là không nhịn được, run lên một chút.
Nếu muốn hình dung chính xác cảm giác của hai người lúc đó, có ba chữ đẻ tham khảo:
—— gặp sét đánh.
Số lần Linh Nhi bị tàn phá nhiều, năng lực thừa nhận cũng càng lớn.
Nàng nhanh chóng tự cắn đầu lưỡi một chút, trên mặt lộ ra tán thưởng cùng thương tiếc: "Nương nương thật sự là khiến người nhìn thấy mà thương!"
—— trời biết, vì làm chuẩn hóa cái vẻ mặt này, nàng ngầm luyện tập với chậu nước bao nhiêu lần?
Muốn xuôi nước xuôi gió trước chủ tử diễn tinh của nàng, nàng dễ dàng sao?
Ngẫm lại đều là một phen hao tâm tốn nước mắt!
Nhưng hiệu quả luyện tập lộ rõ, ít nhất Tương tần rất vừa lòng.
Nhưng làm Linh Nhi tiếc nuối chính là, vừa lòng không phải kết thúc, mới chỉ là bắt đầu.
"Như vậy sao?" Tương tần bàn tay trắng phiêu phiêu, vén lọn tóc bên má ra sau tai.
"Nương nương thật sự là kiều hoa chiếu thủy!"
"Thật vậy sao?" Tương tần nhẹ ấn thái dương, trên mặt hơi hơi lộ ra vẻ thống khổ.
"Nương nương thật sự là nhược liễu phù phong!"
"Thật vậy sao?"
"............"
—— tha thứ nàng một tiểu cung nữ tài hèn học ít đi, Linh Nhi nghèo vốn từ.
Tác giả có lời muốn nói:
Linh Nhi: Ta quá khó khăn!
PS: Ngày hôm qua ở chim cánh cụt thấy một cái bình luận, cảm thấy rất có ý tứ, chia sẻ cho đại gia cùng nhau khang khang:
Uống nhiều một chén con dơi canh, hỏa táng tràng ngủ ngon. Nếm một chén con tê tê, áo liệm ăn mặc thực ưu nhã. Ăn một khối cá sấu thịt, địa phủ bên trong cá nhân tú. Món ăn hoang dã hảo a món ăn hoang dã diệu, món ăn hoang dã ăn xong di ảnh cười. Hoang dại động vật làm tốt lắm, hủ tro cốt nhạc tiêu dao.
Edit: cười mệt với mẻ tương tần =)))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT