Trong triều, sau khi Dư thượng thư cáo lão, ở hậu cung, tình cảnh của Dư quý phi lập tức gian nan.
Tuy rằng Tề Đàm nhớ tình cũ, không có hàng phân vị nàng, nhưng ngăn cản không được hậu cung phi tần chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Dư quý phi vốn dĩ tính tình nóng nảy, lại vẫn luôn kiêu ngạo vì xuất thân, làm sao chịu được?
Thúy Lũ và thúy liễu ngầm đều khuyên nàng nhịn một chút, nhưng nàng làm sao nhẫn được?
Chênh lệch tâm lý lớn như vậy, một chốc, ai có thể điều chỉnh được?
Nàng rốt cuộc còn ngồi ở vị trí quý phi, lại là cung phi cầm quyền, rất nhanh liền tìm lấy cớ, phạt tất cả đám người dám to gan cười nhạo nàng một lần.
Cái này lại xem như chọc tức rất nhiều người.
Rất nhiều cung phi thậm chí cung nhân đều đến Khôn Ninh Cung tìm Hoàng Hậu khóc lóc kể lể.
Hoàng Hậu tuy rằng mặc kệ chuyện này, nhưng rốt cuộc nàng mang tên tuổi chính cung, người ta đã khóc đến tận chỗ nàng, nàng cũng không thể coi như không nghe thấy.
Còn nữa, nàng thường ngày thanh tịnh,đột nhiên bị nhiều người tìm đến cửa như vậy, đúng là đau đầu.
"Tới, ngươi đi thỉnh bệ hạ tới, việc này vẫn là để bệ hạ quyết đi."
"Vâng."
Bởi vì là thái giám đại tổng quản Khôn Ninh Cung, cũng coi như có mặt mũi ở ngự tiền, Lại Bảo nhanh chóng được báo vào trong.
Mà lúc này, Tề Đàm đang cùng tân Thái Tử Tề Hoàn xem tấu chương.
Tề Đàm nói Tề Hoàn tâm tư tinh tế mẫn cảm, thật đúng là không có sai nửa câu.
Tuy rằng không có ai ở nói cái gì trước mặt cậu ta, sau khi Tề Đàm hạ thánh chỉ, cũng quyết tâm hảo hảo dạy dỗ cậu.
Nhưng Tề Hoàn vẫn là thực nhạy bén mà phát giác, phụ hoàng cũng không vừa lòng mình.
Cái này làm cho cậu ta không khỏi khó chịu trong lòng, đi theo Tề Đàm học tập chính vụ thời điểm, cũng nghẹn một mạch: Chung có một ngày, ta sẽ khiến cho phụ hoàng lau mắt nhìn!
Tề Đàm thấy thái độ của con trai, trong lòng thật ra có vài phần vừa lòng, cảm thấy đứa nhỏ này điều kiện bẩm sinh tuy rằng không tốt, nhưng vẫn có thể dạy dỗ.
"Tấu chương này đều do các quan viên địa phương đưa lên, tương đối đơn giản, trẫm cũng đã phê qua. Xem cẩn thận, trẫm đang xử lý như thế nào, lại tự mình ngẫm lại, rốt cuộc vì sao xử lý như vậy."
Tề Đàm dạy dỗ con mười phần đơn giản thô bạo, nhưng hắn cảm thấy rất thực dụng.
Bởi vì, năm đó khi hắn làm Thái Tử, cha cũng dạy dỗ hắn như thế này.
Hiện giờ, hắn không phải đã trở thành một minh quân sao?
"Vâng." Tề Hoàn ngoan ngoãn đáp.
Sau đó, Tề Đàm liền đưa rất nhiều tấu chương tới bàn nhỏ của Tề Hoàn, cậu cũng tĩnh tâm, chú ý nỗ lực nhìn thứ mà mình chưa bao giờ gặp này.
Nói thật, cậu nhìn nửa ngày, cũng vẫn là một mảnh mờ mịt.
Tề Hoàn căn bản là không rõ, vì sao tưới đồng ruộng, sửa đường, thậm chí những việc lông gà vỏ tỏi như có bà bầu nhà nào đẻ sinh đôi, còn phải cầu kì viết hẳn cái tấu chương, đưa đến ngự án.
Phụ hoàng mỗi ngày đều xử lý những việc này?
Vậy làm thiên tử, cũng quá...... ấy á?
Tề Hoàn không khỏi trộm nhìn phụ hoàng một cái.
"Làm sao vậy?"
Tề Đàm rất nhạy bén, lại phân tâm lên người Tề Hoàn nên rất nhanh, chỉ liếc mắt một cái, Tề Hoàn đã bị phát hiện.
"A? Không có." Tề Hoàn lắc lắc đầu, tiếp tục cúi đầu xem tấu chương.
Nhưng Tề Đàm lại hiểu lầm rằng con mình mất tập trung, không khỏi nhăn nhăn mày, nói: "Nếu không xem được nữa, về đọc sách điển lễ trước đi."
Lập Thái Tử cần tế cáo thiên hạ, tự nhiên có sách điển lễ chuyên dụng.
Tề Đàm tuy rằng đã hạ thánh chỉ, Tề Hoàn đã được mọi người xưng một tiếng "Điện hạ".
Nhưng nếu chưa cử hành đại điển lập trữ, vẫn có chút danh không chính ngôn không thuận.
Thời gian gần đây, Thái Thường Tự đang tiến hành chuẩn bị đại điển lập trữ, Lễ Bộ cũng chuyên môn phái người đến mang Thái Tử Tề Hoàn đi học tập lễ nghi.
Tề Đàm trong lòng vốn dĩ liền không có kỳ vọng cao với Tề Hoàn, thấy hắn đọc không vào đầu, tự nhiên cũng có nhiều ít buồn bực.
Bởi vậy, câu này của hắn đã tính là rất ôn hòa.
Nhưng Tề Hoàn cúi đầu, hốc mắt vẫn là hơi đỏ ửng, cảm thấy phụ hoàng nhất định là thất vọng với mình rồi.
Bằng không, thời gian biểu mỗi ngày đọc sách, học tập chính vụ, học lễ nghi đã được định trước, sao đột nhiên lại bảo cậu đi?
Dù tâm tư mẫn cảm, tính tình vẫn có phần bướng bỉnh, cậu lập tức nói: "Nhi tử còn muốn xem thêm một lát."
Tề Đàm nhìn chằm chằm hắn nhìn một lát, thấy hắn cũng không có vẻ miễn cưỡng, mới gật gật đầu, nói: "Nếu có chỗ không hiểu, chờ trẫm phê xong mấy cuốn tấu chương này, có thể tới hỏi trẫm."
"Vâng, phụ hoàng."
Mà Lại Bảo, đã tiến vào đến chính điện.
"Hoàng Hậu tìm trẫm có việc gì?" Tề Đàm hơi hơi nhíu mày.
Lại bảo mồm miệng lanh lợi, dăm ba câu đã trình bày rõ ràng sự việc Quý phi bốn phía trách phạt cung phi, cung nhân, khiến cho nhiều người tức giận, rất nhiều người đều đến Khôn Ninh Cung khóc lóc kể lể.
Tề Đàm cả giận: "Dư thị này, thật là không làm trẫm bớt lo."
"Điền Bảo."
"Có nô tài."
"Theo trẫm đi một chuyến đến Khôn Ninh Cung."
Sau đó, hắn lại nói với Tề Hoàn: "Đợi chút xem xong rồi, con đi về trước đi."
Hắn nghĩ nghĩ, lại nói: "Cung điện mới nhiều năm không có ai ở, nhiều chỗ cần tu sửa. Con rảnh rỗi cũng có thể đi xem, có cái gì yêu thích, bảo Nội Vụ Phủ thêm vào."
Là hắn đột nhiên nhớ tới, con trai thứ ba này của hắn không có mẹ ruột hỗ trợ, sợ thuộc hạ thu thập không hợp tâm ý, cố ý nói thêm một câu như vậy.
Tề Hoàn ánh mắt sáng lên, thành tâm thành ý mà nói: "Đa tạ phụ hoàng."
Cậu liền biết, phụ hoàng vẫn suy nghĩ đến mình.
"Ừ." Tề Đàm hơi hơi gật đầu, mang theo người liền đi rồi.
Tâm tình Tam hoàng tử có chút phức tạp.
Một mặt, cậu cảm thấy quý phi thật là nhiều chuyện, quấy rầy cậu thật vất vả mới có thời gian ở chung cùng phụ hoàng;
Về phương diện khác, trong lòng cũng là thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì, cậu đã nhìn hơn hai mươi phần tấu chương, lại chẳng nhìn ra nửa cái vấn đề gì.
Cái này không phải vì thiên phú dị bẩm, không thầy dạy cũng hiểu.
Mà là căn bản xem không hiểu.
Tấu chương nói gì cậu đều hiểu, nhưng tóm lại, ý nghĩa những việc này là cái gì?
Nếu chờ lát nữa phụ hoàng hỏi tới, cậu cái gì cũng chưa nhìn ra, phụ hoàng chẳng phải là càng thất vọng?
*
Bên này Tề Đàm tới Khôn Ninh Cung, Thục phi cùng Đức phi cùng quý phi cùng chưởng cung quyền cũng đều tới rồi.
Về bản thân Quý phi, Hoàng Hậu nhưng đã phái người đi mời đến, nhưng người ta không muốn tới.
"Thỉnh an bệ hạ."
Tề Đàm vừa vào cửa, đám người đã hô hô lạp lạp mà quỳ đầy đất.
"Được rồi, đều đứng lên đi."
Tề Đàm bước vào, hắn hỏi Hoàng Hậu đầu tiên: "Rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
Hoàng Hậu nhàn nhạt nói: "Bệ hạ vẫn là nghe xem các nàng nói như thế nào đi."
Nhóm người này đã la hét ầm ĩ nửa ngày, Hoàng Hậu trong lòng rất bực bội, căn bản không muốn nhiều lời.
"Sao lại thế này?" Tề Đàm xoay qua hỏi mọi người.
Cái này nhưng xem như chọc đúng tổ ong vò vẽ, đám người bắt đầu mồm năm miệng mười, như ong vỡ tổ, sợ Tề Đàm nghe không rõ oan ức của bản thân.
"Bệ hạ, thiếp vốn đang đi bộ ở Ngự Hoa Viên......"
"Bệ hạ, thiếp......
"Bệ hạ, thiếp......"
"............"
Tề Đàm chịu đựng đau đầu nghe xong một trận, xem như nghe ra đại khái.
"Được rồi, đều câm miệng đi."
Mọi người lập tức im bặt.
Dựa theo lý do thoái thác của những người này, thuần túy là quý phi không có việc gì mà phạt người khác.
Nhưng hắn lại không phải đồ ngốc, làm sao có thể chỉ nghe từ một phía?
"Quý phi đâu?"
Hoàng Hậu nói: "Thiếp đã sớm phái người tới mời, nhưng người được phái đi bị đuổi ra ngoài, quý phi nàng không chịu tới."
"Kiêu ngạo như vậy?" Tề Đàm nhíu mày.
Cho dù hắn không thích Hoàng Hậu, nhưng Hoàng Hậu dù sao cũng làhắn chính thê. Quý phi một thiếp, lại dám đánh người của Hoàng Hậu, rõ ràng là không thèm để chính thất vào mắt.
"Nếu nàng ta không muốn tới, vậy trẫm cũng không hỏi nàng nữa."
Ánh mắt hắn đảo qua chúng phi tần, không nhìn thấy Dung tần, liền hỏi: "Dung tần không tới?"
Hoàng Hậu nói: "Dung tần luôn luôn cẩn thận, không dễ dàng kết oán với người khác."
Một câu này cũng đã làm rõ mọi chuyện.
Xem ra, quý phi làm khó dễ người khác, cũng không phải vô duyên vô cớ.
Nhưng vô luận như thế nào, quý phi bất kính Hoàng Hậu lại điểm không thể nuông chiều.
"Điền Bảo, truyền chỉ."
"Bệ hạ." Điền Bảo tiến lên một bước.
"Dung tần tấn vị Dung phi. Quyền quản cung vụ của Quý phi giao cho Dung phi tiếp quản."
Dung phi xuất thân tuy thấp, nhưng rốt cuộc là mẹ đẻ của nhi tử, giao quyền lợi cho nàng, hy vọng có thể cho nàng tăng thêm chút dũng khí.
Ngồi ở hàng phía trước Thục phi cùng Đức phi nhanh chóng nhìn nhau liếc mắt một cái, đều từ trong mắt đối phương thấy được tâm tư giống nhau.
—— Dung phi cầm quyền, tóm lại tốt hơn là quý phi.
Dung phi tính tình mềm yếu, rất nhiều chuyện đều dễ thương lượng nhiều.
Hai người tuy không hề nói một câu nào, nhưng đều minh bạch tâm tư lẫn nhau, cũng không hẹn mà cùng mà quyết định.
—— âm thầm nâng đỡ Dung phi, để nàng làm cho ổn phi vị. Miễn cho ngày sau Thái Hậu hồi cung, thấy thế cân bằng của tam phi trong cung bị đánh vỡ, lại thả chó điên quý phi này ra.
Điền Bảo lĩnh mệnh mà đi.
Chúng phi tần đến cáo trạng hai mặt nhìn nhau, có người âm thầm cắn răng, cảm thấy làm Dung phi nhặt được của hời.
Cũng có người âm thầm mừng rỡ, cảm thấy cục bột Dung phi cho dù thăng phi vị lại như thế nào? Không có gia thế chống đỡ, còn không phải muốn mặc cho bọn họ co nắn?
Nói không chừng, các nàng còn có thể mượn đây mà mưu hoa chỗ tốt.
Hoàng Hậu và Tề Đàm cùng nhau ngồi ở đầu, liếc mắt một cái có thể thu hết thần sắc của các nàng vào đáy mắt.
Nàng tin tưởng, nàng có thể nhìn ra, Tề Đàm cũng như vậy.
Chỉ là, Tề Đàm luôn không quá để ý những chuyện này.
Hắn có thể cho Dung phi cơ hội, nhưng nếu bản thân Dung phi không đứng dậy nổi, hắn cũng không ngại đổi một người.
Hoàng Hậu càng cảm thấy, những người phụ nữ trong hậu cung này vừa đáng thương lại vừa buồn cười.
Các nàng tranh tới tranh lui, tranh chính là tâm đế vương.
Chỉ là, đế vương thật sự có tâm sao?
"Được rồi, trẫm chính vụ bận rộn, đi về trước." Tề Đàm đứng dậy nói, "Các ngươi cũng đều tan đi, sau này ít tới quấy rầy Hoàng Hậu."
"Thiếp cung tiễn bệ hạ."
Chúng phi ngươi xem ta, ta xem ngươi, nhất thời đều cảm thấy không thú vị.
Vì thế, các nàng lục tục, cáo lui.
Thục phi thấy Mân tần mãi không đi, liền biết nha đầu này là đang đợi nàng.
Vừa lúc, nàng cũng không muốn ở lại đây trì hoãn, liền cũng đứng lên, ý bảo Mân tần cùng nàng đi.
Mân tần ánh mắt sáng lên, đang muốn đuổi kịp, cánh tay trái đột nhiên bị một bàn tay bắt lấy.
Cái tay kia sức mạnh vô cùng lớn, nàng lại không phòng bị, suýt chút nữa theo quán tính mà văng cả người.