"Ngươi nói, quý phi bảo chủ tử nhà ngươi chép 《 Kinh Kim Cương 》? Còn là vì cầu phúc cầu phúc cho bệ hạ?"
Thục phi quay đầu cười như không cười mà nhìn Tề Đàm, nhướng mày dò hỏi Lục Trà đứng phía dưới.
Lục Trà hơi hơi phát run mà cúi đầu, hàm răng căng thẳng run lên: "Dạ...... Đúng vậy."
Ba chủ tớ các nàng đầu tiên là buồn bực vì quý phi ương ngạnh, lại là vì sáng kiến của Mân tần mà cao hứng.
Chờ Mân tần chuẩn bị xong điểm tâm, Lục Trà hưng phấn bước tới Chung Túy Cung, ba chủ tớ các nàng một đứa cũng không nhớ ra, trước tiên cho người hỏi thăm một chút, bệ hạ có ở đây không.
—— Cái này cũng phải trách mức độ ghét bỏ của Mân tần ngày thường với đồ khổng tước xòe đuôi như Tề Đàm, dẫn tới toàn bộ Cảnh Dương Cung trên dưới đều theo bản năng mà xem nhẹ Tề Đàm, lúc này mới có cảnh tượng như thế này
Xong rồi, bệ hạ cùng Thục phi nương nương sẽ không cảm thấy chủ tử chúng ta là cố ý chứ?
Thục phi lặng lẽ nhéo nhéo tay Tề Đàm, trêu đùa: "Bệ hạ quả nhiên mị lực vô biên, bảo sao, quý phi nương nương thời thời khắc khắc đều nhớ đến bệ hạ."
Từ khi nghe thấy hai chữ "Mân tần", sắc mặt Tề Đàm liền trầm xuống.
Lại nghe Thục phi nói vậy, hắn tức giận mà "Hừ" một tiếng, nói: "Nàng nếu thật sự có lòng, sao không tự mình đi mà chép? Loại ngu xuẩn như Mân tần dù có chép, sợ là Phật Tổ cũng không cảm giác được chút thành ý nào."
Lục Trà cúi đầu, bị bắt nghe bệ hạ ghét bỏ chủ tử nhà mình cũng thật là.
Thục phi cảm thấy, chỉ bằng ngày thường mình ăn bao nhiêu điểm tâm của người ta lại không trả tiền, lúc này, cũng nên đòi lại công bằng thay người ta.
"Bệ hạ nói như thế nà vậy? Thiếp thấy Mân tần cô nương này rất cơ linh."
Tề Đàm "Hừ" một tiếng, không nói gì.
—— chẳng những dám to gan ghét bỏ hắn, mỗi lần đều giấu giếm không nổi. Nếu không phải tính tình hắn tốt, Mân tần đã sớm vào lãnh cung từ 800 năm trước.
Nhưng nguyên nhân này......
Hắn tuy rằng cảm thấy Mân tần mắt chột, nhưng bảo hắn tự nói ra, hắn tuyệt đối không chịu.
—— hắn sao có thể bị người ghét bỏ?
"Được, được, được, bệ hạ nói cái gì chính là cái đó."
Thục phi đây chính là làm ra vẻ "Thật là không có biện pháp mà", "Nhưng quý phi nếu đã mở miệng, Mân tần nếu không chép kinh, mặt mũi quý phi cũng khó coi."
Tề Đàm phỉ nhổ: "Quý phi vốn dĩ cũng không đẹp."
Lục Trà: "............"
—— Cho dù quý phi không đối phó với chủ tử ta, nhưng ta cũng muốn thay nàng nói một câu công đạo, quý phi vẫn là khá xinh đẹp.
Nàng vẫn còn miên man suy nghĩ, liền nghe Thục phi nương nương tràn đầy say mê mà nói: "Đúng vậy, thế gian này chỉ có bệ hạ đẹp nhất!"
Tề Đàm lại "Hừ" một tiếng, nhưng thực dễ dàng nghe ra, một tiếng này không những không hề tức giận, còn mang chút đắc ý vui sướng.
Lục Trà lại lần nữa: "............"
—— không nghĩ tới, bệ hạ ngài là cái dạng này.
Nàng tựa hồ biết, chủ tử vì sao không được sủng rồi.
Nhưng mà, chủ tử không được sủng cũng không sao, chỉ cần Thục phi nương nương được sủng ái, Cảnh Dương Cung bọn họ vẫn có thể thơm lây.
Còn không phải sao, Thục phi nương nương vừa nói mấy câu, chủ tử các nàng lập tức liền thoát khỏi khổ hải.
Thục phi: "Rốt cuộc vẫn phải nhìn mặt mũi quý phi, không bằng khiến Mân tần chép một quyển kinh đi. Phật Tổ chướng mắt, cùng lắm thì không đến trước mặt Phật cung phụng là được."
Tề Đàm: "Thôi, nghe lời Thục phi đi."
Hắn liếc Lục Trà một cái, quay đầu liền bắt lấy tay Thục phi, cảm khái mà nói: "Nàng luôn suy nghĩ chu toàn, nếu quý phi biết suy nghĩ giống nàng, trẫm làm sao còn cần hao tâm tổn sức?"
Tuy rằng Thục phi nhìn mặt Tề Đàm thì trí thông minh liền offline, nhưng chỉ cần giữa hai người nhắc tới người thứ ba, chỉ số thông minh lại nhanh chóng quay về.
Tỷ như hiện tại, Thục phi vừa nghe lời này đã biết có điều trí trá.
Chỉ sợ, làm bệ hạ nhọc lòng không phải quý phi, mà là người nhà mẹ đẻ quý phi.
Đối với việc gần đây triều đình kêu gọi Tề Đàm lập Thái Tử, Thục phi cũng có nghe thấy.
Trong đó, cha của Dư quý phi Du thượng thư là hăng hái nhất, mượn sức triều thần bốn phía, ngầm câu kết lẫn nhau, mục đích chính là giúp Tứ hoàng tử thượng vị.
Mục đích này của Dư thượng thư cuối cùng có thể đạt được hay không Thục phi không biết, nhưng nàng biết, Tề Đàm rất là bất mãn chuyện này.
Với cái tính của Tề Đàm, Tứ hoàng tử cơ bản lại càng cách ngôi trữ mười dặm xa.
—— thử nghĩ xem, một kẻ luôn đương nhiên mà cho rằng khắp thiên hạ đều phải yêu thích hắn, sẽ mặc người bức bách sao?
Mất công quý phi vào cung sớm hơn nàng bao nhiêu năm, hiểu biết về bệ hạ còn chẳng thấu triệt bằng nàng.
Thục phi ở trong lòng cười nhạo quý phi một hồi.
Nhưng ở trước mặt Tề Đàm, nàng không hề đề cập đến việc tiền triều.
Nàng hiểu Tề Đàm.
Đừng nhìn Tề Đàm trước mặt hậu cung phi tần khá dễ nói chuyện, chẳng sợ Mân tần xúc hắn nghịch hắn, hắn nhiều nhất cũng chỉ vắng vẻ nàng, cũng chưa từng vô cớ trách phạt.
Nhưng kỳ thật dục vọng khống chế của hắn không thua kém đế vương nào, kiêng kị nhất hậu cung tham dự việc tiền triều.
Giống Dư quý phi, thông đồng với tiền triều, ý đồ bức bách hắn làm việc theo ý bọn họ, càng là phạm vào tối kỵ.
Dù sao Thục phi là chưa từng có ý nghĩ muốn làm Hoàng Hậu, chỉ bằng xuất thân huân quý thế gia của nàng, Tề Đàm cũng sẽ không để nàng làm Hoàng Hậu.
Thêm nữa, nàng cũng không muốn con mình làm Thái Tử.
Bằng không, nàng cũng không chờ đến khi Hoàng Hậu mang nam thai, mới bỏ canh tránh thai.
"Được rồi bệ hạ," Thục phi oán trách nói, "Ở chỗ thiếp, ngài cũng đừng nói người khác."
Nàng quay đầu nói với Lục Trà: "Ngươi trở về với chủ tử ngươi đi. Bảo nàng từ từ mà chép, không cần vội đưa cho quý phi."
"Dạ." Lục Trà vui sướng mà lên tiếng, "Nô tỳ cáo lui."
*
Tề Đàm nguyên bản là không muốn lập Thái Tử sớm như vậy.
Hắn còn đang do dự.
Tuy nói lập trữ nên ưu tiên suy xét đích trưởng tử, nhưng tính cách Tam hoàng tử, thật sự là có chút không thích hợp.
Đứa nhỏ này nhìn thì có vẻ cao ngạo, trong mắt không chấp nhận được nửa hạt cát.
Nhưng thực tế, tâm tư của hắn tinh tế mẫn cảm, lại quá mức mềm lòng.
Một đứa trẻ như vậy, nếu sinh ra ở nhà bình thường nhất định sẽ là một huynh trưởng thực tốt.
Nhưng nó lại sinh ra ở hoàng gia, còn là đích trưởng tử.
Tề Đàm cũng không phải không thích đứa con trai này, nhưng đem giang sơn giao cho Tam hoàng tử, hắn lại thật sự không yên lòng.
Tam hoàng tử không thể lập, xuống chút nữa, nên là Ngũ hoàng tử.
Nhưng Ngũ hoàng tử hiện giờ là một đứa con nít chưa tròn ba tuổi, làm sao nhìn ra tư chất như thế nào.
Cho nên, hắn quyết định từ từ.
Nhưng hắn muốn chờ, người nào đó trong triều lại không thích chờ.
Tỷ như dư thượng thư.
Dư thượng thư là Lễ Bộ thượng thư, trên đầu còn treo một cái danh hiệu thái sư của Thái Tử.
Khi Tề Đàm còn là Thái Tử, dư thượng thư chính là thầy của hắn.
Ông ta là nhìn Tề Đàm lớn lên, với tâm tư Tề Đàm, ông ta hiểu càng sâu.
Cũng là bởi vì nhìn ra Tề Đàm không vừa lòng Tam hoàng tử, không có ý định lập đích trưởng tử, mới làm ông ta dần dần sinh dã tâm, muốn làm cháu ngoại làm trữ quân, để Dư gia bọn họ càng tiến thêm một bước.
Từ trước đợt hạn hán ở Sơn Tây, Dư thượng thư đã bắt đầu mưu hoa chuyện này.
Nếu không phải vì Sơn Tây đại hạn, Tề Đàm nổi trận lôi đình, không ai dám ở trên triều đình nói việc gì khác ngoài cứu tế, chuyện này đã sớm bị đưa ra mổ xẻ.
Dư thượng thư trong lòng ảo não, cũng chỉ đành kiềm chế ngo ngoe rục rịch trong lòng.
Ông ta an ủi chính mình: Không sao, kéo lâu một chút cũng không nhất định là chuyện xấu, vừa lúc có thể tra lậu bổ khuyết, chuẩn bị càng vẹn toàn.
Nhưng hắn lại không nghĩ rằng, kéo này hai tháng, thế nhưng còn có ngoài ý muốn chi hỉ.
—— Ông ta vốn chỉ mượn sức vài người, thế nhưng hai tháng nay liên lạc càng nhiều người.
Hiện giờ thô sơ giản lược mà nói, quan viên từ tam phẩm trở xuống quan viên cơ hồ đều bị bọn họ kéo về phe.
Dư thượng thư vừa mừng vừa sợ, sâu trong nội tâm, cũng sinh ra vài tia bất an.
Nếu là ngày xưa, cẩn thận như dư thượng thư, nếu tâm sinh bất an, tất nhiên sẽ tạm hoãn kế hoạch, tra xét rõ ràng.
Nhưng sự việc lần này, dụ hoặc thật sự là quá lớn.
Lớn đến mức làm ông ta cố ý vô tình xem nhẹ cảm giác bất an một cái chớp mắt kia, thoả thuê mãn nguyện mà an bài nhân thủ.
Ai sẽ đứng ra yêu cầu lập trữ, lại ai sẽ mở miệng phụ họa, ai giả ý phản đối lại bị thuyết phục, lại chọn ai sẽ là người dẫn dắt đến Tứ hoàng tử.
Một vòng một vòng, đều do ông ta tỉ mỉ an bài.
Có lẽ thật sự là kiếp số tới rồi, mê hoặc tâm trí.
Dư thượng thư tính toán đến nơi đến chốn, lại xem nhẹ cái quan trọng nhất.
Đó chính là ý nguyện của thiên tử.
Không, có lẽ không phải xem nhẹ, mà quá có lòng tin với an bài của mình, cảm thấy cho dù là thiên tử, cũng cần cố kỵ ý nguyện của thần tử.
Ý tưởng của ông ta không tồi, Tề Đàm cho dù tự phụ, cũng không thể không bận tâm đến việc này.
Bởi vì hắn còn cần người phía dưới giúp hắn làm việc, hắn anh minh thần võ như thế nào, cũng không có khả năng tự mình làm hết việc trong thiên hạ.
Cho nên, kết quả cuối cùng là: Tề Đàm thuận theo chúng nghị, lập Thái Tử, nhưng lập lại là đích trưởng tử nguyên hậu sinh ra.
Cũng chính là Tam hoàng tử Tề Hoàn.
Bận việc thời gian dài như vậy, vận dụng nhân mạch, kế hoạch chi tiết............
Nhưng tới cuối cùng, lại là làm áo cưới cho người khác.
Dư thượng thư tự nhiên là không cam lòng.
Nhưng ông ta có cam không cam, đã không quan trọng.
Bởi vì, Tam hoàng tử có danh phận đích trưởng tử, lập làm Thái Tử, là chuyện danh chính ngôn thuận nhất.
Từ trước đến giờ Tề Đàm không lập, là bởi vì tính cách của Tề Hoàn không thích hợp làm vua của một nước, Tề Đàm là đau lòng nhi tử, không muốn tương lai của hắn xấu hổ khó xử.
Nhưng bị buộc tới đường này, Tề Đàm cũng không ngại lấy nhi tử làm giảm xóc.
Đợi hắn ra tay thu thập một đám dám bức bách hắn rồi lại nói.
*
Dư thượng thư rất nhanh đã bị Tề Đàm tát cho một câu thanh tỉnh.
Một ngày kia, Tề Đàm đơn độc triệu ông thương nghị chính vụ. Ông ta đề ra vài cái kiến nghị, Tề Đàm đều không hài lòng.
Sau đó, Tề Đàm liền mặt đầy thất vọng mà nói một câu: "Khanh già rồi!"
Dư thượng thư lúc ấy trong lòng chấn động, sợ hãi mà trừng lớn mắt.
Những lời này, kỳ thật là kịch bản thôi, kịch bản truyền xuống từ triều đại Thái Tổ.
Cách làm của Tề Đàm, thời điểm Thái Tông tại vị cũng không thiếu dùng.
Phiên dịch lại, ý tứ thực trắng ra chính là: Thức thời một chút, tự mình cáo lão về hưu đi!
Nếu không biết điều, vậy cũng không sao.
Chỉ cần thiên tử ở trên triều đình lộ ra ý tứ muốn thu thập ngươi, sẽ có vô số người giống như cá mập nghe mùi máu tanh, nhào lên cắn xé ngươi đến bộ xương chẳng còn.
Bởi vì, trên triều đình địa vị cao có mấy người, không kéo hắn xuống tới, người khác leo lên như thế nào?
Tác giả có lời muốn nói: Tề Đàm: Ai dám cùng trẫm so kịch bản?
Tam hoàng tử: Cho nên, ta làm sai cái gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT