Đứa nhỏ khả khả ái ái không có đầu đi ngủ rồi.
Lục Nghi Thanh khẽ cười một tiếng, nàng chuyên tâm lái xe, bất tri bất giác, xe đã tới tiểu khu nhà mình.
Từ tiểu khu đi vào đến gara là một đoạn đường một chiều, nhưng đêm tối cũng không biết có phải có người do uống say hay không, người nọ không chỉ đi ngược chiều còn mở đèn pha rất chói mắt, làm đôi mắt Lục Nghi Thanh đau đớn.
Ánh đèn quá sáng trong tầm mắt cũng làm Kỳ Thư Tiên thanh thức dậy.
Kỳ Thư Tiên khó chịu xoa xoa đôi mắt, nàng mở to mắt, trước tầm nhìn của nàng xuất hiện một bàn tay, tinh tế mềm mại.
Đó là bàn tay của Lục Nghi Thanh.
Lục Nghi Thanh tự mình che đi ánh sáng cho nàng.
Nhận ra chuyện này Kỳ Thư Tiên tựa hồ có chút sững sờ, trong lòng có một loại cảm giác không thể nói nên lời, trừ bỏ cảm động ra tựa hồ còn có chút vui sướng khắc chế không được.
Lục Nghi Thanh tựa hồ cũng phát hiện Kỳ Thư Tiên đã tỉnh lại, nàng đợi trong chốc lát, thấy Kỳ Thư Tiên thanh tỉnh hơn rồi, nàng giải thích tình huống: "Thư Tiên, người lái xe ở phía trước phỏng chừng say rượu rồi, đêm hôm khuya khoắt đi bật đèn pha quá sáng."
Lục Nghi Thanh khi nói đến từ đèn pha liền trầm giọng, hiển nhiên là có chút sinh khí, thấy Kỳ Thư Tiên gật gật đầu, Lục Nghi Thanh lại nói: "Mình đã gọi điện thoại báo cho bảo vệ ở tiểu khu rồi, ước chừng sẽ đến giải quyết rất nhanh."
" Ân." Kỳ Thư Tiên dùng tay vỗ vỗ mặt chính mình mặt để tỉnh táo hơn, hai người đợi trong chốc lát, quả nhiên thấy bảo vệ tay cầm đèn pin đi lại đây, hắn hỏi thăm Lục Nghi Thanh đầu đuôi câu chuyện trước, rồi mang vẻ mặt tức giận đi về chiếc xe trước mặt.
Kỳ Thư Tiên không nghe thấy bảo vệ nói chuyện gì với tài xế xe kia, nhưng năm phút sau, chiếc xe kia tắt đèn pha đi, còn chậm rãi lùi lại phía sau một chút.
Lại nói, ngày thường hay có người ham gần mà đi đường này ngược chiều, Lục Nghi Thanh đánh giá khoảng cách, hẳn là có thể ép sát bên cạnh để đi, nàng khởi động xe chậm rãi hướng về phía trước.
Sau khi đi qua chiếc xe kia, Kỳ Thư Tiên nói: "Thời đại này thật đúng là loại người nào cũng có, tiểu khu cậu ở không phải có rất nhiều giáo viên sao, cách làm người của họ có tệ như thế này không a?"
Lục Nghi Thanh đem xe đỗ ở gara của mình, nghe được Kỳ Thư Tiên hỏi chuyện, thuận miệng đáp lại: "Giáo viên đã uống say thì cũng không phải là thánh nhân."
Kỳ Thư Tiên không tỏ ý kiến.
Lục Nghi Thanh ở căn phòng có hai phòng ngủ một phòng khách, từ gara ngầm đi ra, tiến đến tòa nhà có 7 tầng, Kỳ Thư Tiên theo bước chân Lục Nghi Thanh bước lên thang máy.
Hai người vô thức nhìn chằm chằm con số đang phát ra ánh sáng màu vàng.
1
2......
Lúc này hai chữ ở trong đầu hai người đồng thời vang lên, đó chính là 'ở chung'.
Kỳ Thư Tiên lén lút nhìn qua Lục Nghi Thanh, những lúc Lục Nghi Thanh không đùa giỡn, nàng luôn giữ một bộ lãnh đạm, khuôn mặt nhàn nhạt, thần sắc không gợn sóng, Kỳ Thư Tiên nuốt nuốt nước miếng.
Các nàng hẳn là sẽ không tiến triển nhanh như vậy đi.
Nàng không thể, nàng còn...... chưa có chuẩn bị tốt.
Con số 7 đánh vào mi mắt, một tiếng 'tích' theo sau vang lên, cửa thang máy mở ra.
Hai người hướng phòng trọ đi đến, Lục Nghi Thanh chạm vân tay của mình mở khóa cửa, nàng kéo lại Kỳ Thư Tiên đang đi vào trong nhà, chỉ chỉ khóa vân tay: "Mình cài khóa vân tay cho cậu nha?"
Lục Nghi Thanh cúi đầu, không thể thấy rõ biểu tình cụ thể, nhưng sườn mặt nàng đang mang theo vài phần đỏ.
Trong lòng Kỳ Thư Tiên vừa động, một loại được người trân trọng, coi trọng tinh tế lướt qua thân, nàng mở miệng, thanh âm mang theo vài phần rung động: "Được a."
Phòng ở của Lục Nghi Thanh có thể mở bằng vân tay hoặc mật mã, mật mã nhà Lục Nghi Thanh từ khi mới chuyển vào đã nói cho nàng, hiện tại cả mở khóa vân tay cũng cài cho nàng. Nàng hỏi: "Cậu dùng bằng ngón tay nào?"
Lục Nghi Thanh giơ lên ngón trỏ bên tay phải, Kỳ Thư Tiên hiểu rõ cũng đem chính mình tay phải ngón trỏ cài vào.
"Cài đặt thành công, hoan nghênh vào ở."
Kỳ Thư Tiên vui vẻ ra mặt, Lục Nghi Thanh lại một chút cũng không nhìn Kỳ Thư Tiên, đi vào phòng trước, nàng chỉ chỉ nhà tắm phía gian ngoài: "Cậu trước dùng phòng kia để rửa mặt đi, mình sẽ dùng ở bên trong, tắm xong nhanh còn đi ngủ."
Nói xong hai chữ 'đi ngủ', Lục Nghi Thanh bước trên dép lê đi vào phòng khách.
"Nga." Kỳ Thư Tiên lên tiếng, nàng lấy ra đôi dép lê mà chính mình thường dùng, ngáp ngắn ngáp dài, đi vào trong phòng tắm.
Mấy năm nay Kỳ Thư Tiên ngẫu nhiên có tới bên này trở, áo ngủ, đồ dùng vệ sinh cá nhân ở đây Lục Nghi Thanh đều có, tuyệt đối không phải là có tâm tư gì ngoài luồng, hoàn toàn là do nhà Lục Nghi Thanh cách ga tàu cao tốc lẫn sân bay đều rất gần.
Có đôi khi Kỳ Thư Tiên chuẩn bị đi công tác thì không muốn sáng sớm phải đuổi theo máy bay, nên sẽ tới ở trong nhà Lục Nghi Thanh.
Mỗi khi Eli trang điểm cho nàng đều là trang điểm đậm, khi tẩy trang sẽ cần đến hơn một giờ, Kỳ Thư Tiên nhìn kỹ mặt, dùng tay vuốt vuốt, nàng nhìn qua đầu tóc vừa mới được trải thành búi, nghĩ vừa nãy liên hoan đã tiếp xúc với nhiều người như vậy, vẫn nên gội đầu tóc thật sạch đi.
Chờ Kỳ Thư Tiên tắm rửa sạch sẽ thơm tho xong, nàng nhìn thời gian đã 2 rưỡi sáng, sờ sờ đầu tóc ướt hướng phòng ngủ cho khách đi đến.
Thời điểm đi ngang qua phòng Lục Nghi Thanh, nàng phát hiện đèn phòng Lục Nghi Thanh vẫn đang sáng, Kỳ Thư Tiên tưởng nàng còn chưa có tắm xong, nhún vai, mở cửa phòng ngủ cho khách phòng ra.
Nhưng vừa mở cửa ra, trong nháy mắt, Kỳ Thư Tiên phát hiện có điều gì đó không đúng, nàng vừa rồi hình như nhìn đến Lục Nghi Thanh nội thất trong phòng.
Nàng dĩ nhiên biết nội thất trong phòng Lục Nghi Thanh trông như thế nào, nhưng buổi sáng 2 giờ rưỡi để mở toàn bộ đèn là làm sao, Kỳ Thư Tiên cũng không rõ ràng.
Nàng đang để cửa cho mày đó.
Ý tưởng này như một làn đạn nhảy ra trong đầu Kỳ Thư Tiên, nàng chớp chớp mắt, nàng tự cổ vũ chính mình xây dựng tinh thần, hai người cũng đã đính hôn, nằm trên cùng một cái giường cũng rất bình thường, lại nói tiện thể thử nghiệm giường ngủ của Lục Nghi Thanh một chút, đến lúc nàng mua giường tân hôn không phải sẽ tiện lợi hơn sao.
Kỳ Thư Tiên cầm theo điện thoại di động của mình đi vào phòng Lục Nghi Thanh, phòng của nàng lấy màu trắng làm chủ đạo, chung quanh giường bày hai ngăn tủ lớn, một cái làm tủ quần áo, một cái để chứa đồ linh tinh.
Lục Nghi Thanh không giống như nàng thích sưu tập sách, ngược lại thích thu thập chai rượu, đủ loại chai rượu, Lục Nghi Thanh nói cũng không có lí do gì đặc biệt chỉ là cảm thấy đẹp mà thôi.
Kỳ Thư Tiên thường xuyên phải cùng các influencer, người nổi tiếng hợp tác, loại đồ vật như rượu nàng phải uống nhiều như một vị thương nhân.
Nàng nhìn chằm chằm một chai nằm trong số đó, mấy năm trước Kỳ Thư Tiên được tặng một chai vang 82 năm, Kỳ Thư Tiên thực tiếc nuối uống nó liền đưa cho Lục Nghi Thanh, Lục Nghi Thanh nói cái chai này thích hợp bày ở tầng thứ ba, tầng thứ ba là tầng mà độ đẹp đẽ cùng khó coi khó có thể phân biệt.
Chai vang giá bảy tám vạn, Lục Nghi Thanh ghét bỏ nó uống không ngon, bảo nàng uống hết nhanh lên còn để lại cái chai cho nàng, lòng Kỳ Thư Tiên đau đến thấy máu, dưới ảnh hưởng của sự tức giận đã nốc sạch chai vang 82 năm đó trong một đêm.
Ngày hôm sau lại đáng thương hề hề mà uống canh giải rượu Lục Nghi Thanh nấu, cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm, Kỳ Thư Tiên một ngày sau đã hoàn toàn hết dỗi, dù có gặp lại chai rượu đó cũng không còn đau lòng đến tâm can phèo phổi đều đau.
Kỳ Thư Tiên bĩu môi, chợt hoảng hốt nghe thấy tiếng Lục Nghi Thanh bắt đầu sấy tóc, nàng sờ sờ đầu tóc đã khô gần hết của mình.
Kỳ Thư Tiên nhìn thoáng qua hai cái gối đầu trên giường, trong đó có một cái rõ ràng trông mới hơn, vừa nhìn liền biết là vừa được thay mới.
Nàng xốc chăn chui vào, nàng ngửi ngửi hương khí nhàn nhạt trên cái chăn mỏng, rất dễ ngửi, nhưng nàng ngửi không ra đó là hương vị gì.
Kỳ Thư Tiên dùng chăn gắt gao quất chặt lấy chính mình, mùi thơm từ chiếc chăn mỏng rõ ràng hơn nhiều, nàng nhịn không được lại ngửi ngửi.
Hình như đây thật sự là mùi hương nhàn nhạt trên người Lục Nghi Thanh.
Giống hương vị đầu tiên nàng ngửi được trên người Lục Nghi Thanh.
Hoài niệm, còn có chút...... làm người ta say mê.
Bên trong phòng tắm đột nhiên tĩnh lặng, Lục Nghi Thanh theo sát đi ra ngoài.
Lục Nghi Thanh mặc một bộ váy ngủ đeo đai tơ tằm màu hồng nhạt, lộ ra trường cổ trắng nõn mê người, chỗ kia tựa hồ càng thêm trắng nõn mê người, chỉ được lỏng lẻo che chắn, như là dục cự còn nghênh, vòng eo nàng càng là tinh tế, làm người thật khó khăn để nắm chặt...
Buổi đêm Lục Nghi Thanh, tựa hồ càng mê người cũng... càng nguy hiểm hơn.
Tay Lục Nghi Thanh còn đang tiếp tục xoa kem dưỡng da tay, nàng nhìn thấy Kỳ Thư Tiên ở trên giường chình mình, đáy lòng nổi lên một cảm giác kỳ dị, tựa hồ nàng dĩ nhiên nên ở nơi đó, hơn nữa cũng là nàng cố ý để cửa không phải sao.
Nàng cân nhắc nhìn động tác của Kỳ Thư Tiên một lát, kinh ngạc nói: "Cậu đang làm gì a? Trông như cún con vậy."
Nghe thế, Kỳ Thư Tiên mới phảng phất như vừa sực tỉnh, nàng buông gối đầu của Lục Nghi Thanh đang ôm trong lòng ngực ra, sau đó thật cẩn thận đặt cái gối về chỗ cũ, lẩm bẩm nói: "Cún con cái gì a, mình còn không phải đang làm theo mấy bộ bách hợp văn này đó sao, cái gì mà lần đầu tiên đến nhà bạn gái chi tiết quan trọng là cần nghe mùi hương bạn gái sao."
"Mùi hương?" Ánh mắt Lục Nghi Thanh dừng lại cái chăn đang gắt gao quấn trên người Kỳ Thư Tiên, mặt nàng nháy mắt đỏ vài phần, thấp giọng trách mắng: "Cậu xem cái gì lung tung, thật biến thái."
"Biến thái??" Kỳ Thư Tiên lại nhẹ nhàng ngửi ngửi mùi chăn của Lục Nghi Thanh, nàng nói: "Như thế nào lại biến thái? Trong bách hợp tiểu thuyết chẳng phải đều viết như thế sao? Tấn Giang nước trong như vậy sao có thể có biến thái?"
Lục Nghi Thanh hoãn hoãn, nàng tựa hồ phát hiện Kỳ Thư Tiên đang nói cái gì, nàng nhẹ nhàng túm túm chăn, theo nàng nằm vào: "Vậy cậu nói thử xem cái chăn này có mùi gì a?"
Vị trí bên cạnh đột nhiên mềm nhũn, Kỳ Thư Tiên có thể rành mạch cảm nhận được, nàng chớp mắt hai cái muốn nói với Lục Nghi Thanh cái gì đó, rồi lại cảm thấy không thể biểu đạt ra nổi, nghe được Lục Nghi Thanh hỏi, nàng nghẹn: "Được rồi mình là biến thái, mình không nói nữa."
Lục Nghi Thanh: "Ấu trĩ."
Kỳ Thư Tiên hừ hừ hai tiếng không phản bác, Lục Nghi Thanh nằm nghiêng theo nàng, nhưng vẫn theo bản năng cách Kỳ Thư Tiên một khoảng hơi xa, nàng nói: "Bạn học nhỏ đáng yêu, mau tắt đèn."
Phòng ngủ sáng trưng nháy mắt trở nên đen thui, Lục Nghi Thanh thả lỏng thân mình mau ngủ rồi, lại cảm giác được sau lưng đang có người một tấc lại một tấc tiến gần tới, nàng nửa híp mắt không có động tác.
Kỳ Thư Tiên tiến đến chỗ cổ Lục Nghi Thanh, dùng sức ngửi một chút, vẫn là hương vị nhàn nhạt như cũ, nhưng tuyệt đối nồng nàn hơn so với ở trên chăn, nàng lời lẽ chính đáng nói: "Trên chăn của cậu có mùi giống như là ở trên cổ của cậu."
Nàng giống như khẳng định, gật gật đầu: "Rất nhạt, nhưng thực dễ ngửi."
Nói xong, Kỳ Thư Tiên quay về chỗ cũ, tựa hồ bắt đầu chuẩn bị đi ngủ. Động tác của nàng làm người Lục Nghi Thanh cứng đờ, thời điểm Kỳ Thư Tiên nói chuyện vừa nãy, từng tiếng hít thở nhẹ nhàng đánh vào lỗ tai nàng, lại ngứa lại tê dại.
Mà lời nói của nàng lại...... có chút làm người mơ màng.
Lục Nghi Thanh hoãn một hồi, cảm giác tê dại phát ngứa trên tai mới tản đi, nàng xoay người nói với Kỳ Thư Tiên: "Thư Tiên, cậu đọc tiểu thuyết gì?"
Kỳ Thư Tiên rầm rì trả lời vài tiếng, không nghe rõ được cụ thể nàng nói cái gì, Lục Nghi Thanh nương một sợi ánh sáng quan sát Kỳ Thư Tiên, mắt thấy nàng đã hô hấp vững vàng.
Kỳ Thư Tiên ngủ rồi.
Lục Nghi Thanh: "......"
—————————————————
Tác giả có chuyện nói:
Kỳ Thư Tiên: Thật vui vẻ a, về sau mình có thể chạm vân tay để vào nhà lão bà rồi.
Lục Nghi Thanh: Nếu cậu không ngủ sớm như vậy thì sẽ càng tốt.