Kỳ Thư Tiên tạm gác lại hồi ức, nàng đơn giản sơ lược kể lại cho Lưu Mộc Hàm chút chuyện quá khứ, nàng nghe tiếng Lưu Mộc Hàm kinh hô: "Vậy là, em đã dùng Coca để kết bạn với Lục Nghi Thanh?"
Kỳ Thư Tiên ngẩn ra, ý cười trong ánh mắt càng sâu: "Có thể xem là như vậy."
"Được rồi." Lưu Mộc Hàm gật gật đầu, nàng cảm thán: "Chị thật sự không hiểu nổi chuyện hồi xưa của hai đứa nữa."
Lục Nghi Thanh đi phía sau Sở Thu, sắc mặt của nàng không được thả lỏng như khi ở trước mặt Kỳ Thư Tiên.
Sở Thu cũng nhìn ra sự bồn chồn và bất an của nàng, gương mặt nàng trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, nàng nói: "Nghi Thanh, hai em đã định được ngày tổ chức hôn lễ chưa?"
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, thấy phỏng chừng chỉ khi nói chuyện về hôn lễ mới có thể làm Lục Nghi Thanh thả lỏng, nàng đột nhiên cảm thấy có chút bất lực, rõ ràng Lục Nghi Thanh lúc nhỏ trắng trắng nộn nộn, còn ngọt ngào gọi nàng là tỷ tỷ, thế nào mà lớn lên lại biến thành tính cách hướng nội như vậy?
Còn...... có quan hệ tốt với Kỳ Thư Tiên đến thế?
"Thư Tiên nói đại khái sẽ vào khoảng Tết Nguyên Đán." Lục Nghi Thanh đúng sự thật nói.
Nhà nàng đã chọn được mấy căn, Kỳ Thư Tiên cũng xem thử vài chỗ, có hai căn cả nàng và Kỳ Thư Tiên tương đối thích, đợi nàng bán xong căn hộ kia, là có thể mua hôn phòng cùng Kỳ Thư Tiên rồi.
Kỳ Thư Tiên nói: "Chúng ta tổ chức vào Nguyên Đán đi, được không? Qua Nguyên Đán vừa là lúc mình 33 tuổi, mà cậu cũng sẽ 33 tuổi, thật tuyệt a."
Thời điểm Kỳ Thư Tiên nói vậy, trong giọng nói tràn đầy sự nũng nịu, cũng không thể che giấu được niềm vui sướng lẫn chờ mong đối với hôn lễ của hai người họ.
Lục Nghi Thanh nghĩ, Nguyên Đán cũng khá tốt, ít nhất về sau không cần mất công nhớ ngày kết hôn.
Nàng mỉm cười.
Sở Thu lại hơi nhướng mày, nhẹ giọng hỏi: "Gấp gáp vậy sao?"
"Thu tỷ, Thư Tiên và em sẽ xử lý tốt." Lục Nghi Thanh nhàn nhạt trả lời.
Sở Thu cười khẽ một tiếng, Nghi Thanh đúng là rất che chở cho Kỳ Thư Tiên, nàng lại nói: "Ừm. Đến Nguyên Đán có lẽ chị sẽ từ Kinh Ương về quê."
Lục Nghi Thanh nghi hoặc: "Ân?"
"Chẳng phải em sẽ kết hôn sao?" Trên mặt Sở Thu tỏa ra ý cười ôn hòa: "Ba mẹ ở nhà cũng rất nhàm chán, Quả Quả đi học ở Thượng Hàng cũng khá tốt."
Lục Nghi Thanh đáp tiếng, trong lòng phút chốc ấm lên vài phần.
Người nhà nàng cũng tụ họp.
Sở Thu còn đang muốn nói thêm gì đó, thấy gương mặt Lục Nghi Thanh tựa hồ hơi gợn sóng, Sở Thu cũng theo ánh mắt nàng dừng lại trên một bộ váy cưới.
Sở Thu sửng sốt một chút, rồi sau đó lập tức tươi cười, nàng nhận xét: "Rất thích hợp với em đó."
Lục Nghi Thanh không được tự nhiên siết chặt dây lưng, mặt cũng đỏ lên, nàng hơi nghiêng mặt không muốn để tỷ tỷ nhìn đến bộ dáng túng quẫn của chính mình, bất chợt nàng nghe thấy thanh âm cổ vũ của Sở Thu: "Nghi Thanh, đi thử xem đi."
"Vâng." Lục Nghi Thanh gật gật đầu, nhân viên luôn đi cùng các nàng rất nhanh chóng dẫn Lục Nghi Thanh vào phòng thử đồ.
Lục Nghi Thanh thay xong, nhân viên còn cố ý ướm hỏi quan hệ của nàng và Sở Thu, biết là hai người họ là chị em xong, nàng liền không gọi Sở Thu đi vào phòng thử đồ, mà dẫn Lục Nghi Thanh ra ngoài.
Sắc mặt Lục Nghi Thanh có chút mất tự nhiên, hơi đỏ, Sở Thu đi quanh nàng nhìn một vòng, gật gật đầu với nàng: "Rất hợp với em luôn, vô cùng xinh đẹp."
"Cảm...... cảm ơn."
Kỳ Thư Tiên đã sớm chọn xong quần áo, nàng và Lưu Mộc Hàm ở tầng một ăn kem, vừa thấy hai người kia đang tiến đến, Kỳ Thư Tiên liền tiến đến bên tai Lưu Mộc Hàm nói: "Chị dâu, chị nhất định phải nhiệt tình với Sở Thu tỷ một chút nha."
Lưu Mộc Hàm liếc nàng một cái: "Biết rồi."
Kỳ Thư Tiên đứng dậy, hướng hai người cười cười.
Ánh mắt nàng dừng trên mặt Lục Nghi Thanh, nàng thả lỏng, ngẫm nghĩ, Lục Nghi Thanh hẳn là đã chọn được món đồ mình thích rồi, trong mắt nàng tràn đầy ý cười.
"Sở Thu tỷ, Lục lão sư có phải đã chọn được đồ rồi đúng không?"
Lưu Mộc Hàm tiến đến trước mặt Sở Thu, mặt mang ý cười, có một sự chân thành không thể nói nên lời.
Kỳ Thư Tiên làm người đứng xem, sắp sửa tin rằng chị dâu thật sự thích Sở Thu tỷ.
Sở Thu cũng mỉm cười lại, ngữ khí ôn nhu: "Đúng vậy."
Kỳ Thư Tiên: "......"
Mấy người họ ngồi trên ghế dài ăn trái cây, phía xa đi tới một cô gái, nàng gọi: "Kỳ lão bản."
Kỳ Thư Tiên quay đầu nhìn thoáng qua, đó hình như là Phương Tử Ưu ở công ty mình, từ hôm nàng tới xin việc, Kỳ Thư Tiên đã quá bận rộn với hôn lễ, đúng là chưa nói chuyện với Phương Tử Ưu thêm lần nào.
Vẻ mặt Phương Tử Ưu kinh hỉ nói: "Kỳ lão bản, chị và Lục lão sư tới xem váy cưới a?"
"Ân." Kỳ Thư Tiên lên tiếng, nghi hoặc nhìn về phía cô gái đầu tóc tinh xảo kia: "Sao em lại đến đây?"
Phương Tử Ưu sờ sờ chiếc mũ lưới màu trắng gạo trên đầu, ngọt ngào cười: "Công ty có lịch trình chụp ảnh ở con phố gần đây, em đi cùng, không nghĩ lại gặp được chị."
"Vậy hả." Kỳ Thư Tiên giới thiệu Phương Tử Ưu với mọi người, Phương Tử Ưu còn phải làm việc nên cũng không lưu lại lâu, người vừa mới đi, Kỳ Thư Tiên liền nghe thấy Sở Thu nói: "Phương Tử Ưu trước có phải lên hot search rồi đúng không?"
"A?" Kỳ Thư Tiên không biết vì sao khi nàng đối mặt với câu hỏi của Sở Thu, đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ, nàng múc muỗng kem không dám nhìn Sở Thu: "Đúng vậy."
Sở Thu gật gật đầu, lại thấy nàng bình luận: "Lớn lên khá đáng yêu."
Kỳ Thư Tiên chớp mắt hai cái, nàng nhìn thoáng qua Lục Nghi Thanh: "Ừm, Thu tỷ, em đưa cho chị WeChat của nàng?"
Sở Thu ngây ngẩn, Lưu Mộc Hàm dẫn đầu nói: "Hóa ra Thu tỷ thích kiểu em gái ngọt ngào a."
Nàng nhìn thoáng qua Lục Nghi Thanh, cười nói: "Không giống Thư Tiên nhà ta, chỉ thích ngự tỷ cao lãnh."
Lục Nghi Thanh: "......"
Kỳ Thư Tiên lặng yên cho Lưu Mộc Hàm một cái like, chị dâu nhà nàng thật sự quá trâu bò.
Tuy rằng nàng nói không đúng lắm.
Nàng chỉ thích Lục Nghi Thanh mà thôi.
Lưu Mộc Hàm đẩy đẩy cánh tay Kỳ Thư Tiên bảo nàng đưa WeChat, Sở Thu cũng nở nụ cười, nàng thật sự đưa điện thoại ra: "Đúng là rất đáng yêu."
Nàng gửi yêu cầu kết bạn xong còn không quên bổ sung: "Lần sau chị sẽ thử hẹn nàng."
Kỳ Thư Tiên dùng di động gửi tin nhắn WeChat cho Lục Nghi Thanh, lo lắng nói: "Thu tỷ chị ấy không gặp vấn đề gì phải không?"
Lục Nghi Thanh nhìn qua, hơi lắc lắc đầu, Kỳ Thư Tiên tạm thời yên lòng.
Mấy người họ đứng tụm lại, Lưu Mộc Hàm đột nhiên gợi ý đi quán les bar, lí do là nàng chưa vào thử lần nào, muốn đi để có thêm kiến thức.
Kỳ Thư Tiên thật ra đã theo Lục Nghi Thanh đi vào vài lần, nhưng lần nào Lục Nghi Thanh cũng bị một đống phụ nữ lại gần, những lúc như thế nàng không chỉ cần phải quan sát tình hình, mà còn phải cẩn thận giữ chắc quần áo của Lục Nghi Thanh, tránh việc nàng bị một đám người kéo đi mất.
Nàng nhớ như in có lần nàng vào WC, ngẫu nhiên gặp phải hai người con gái đang hôn môi, Kỳ Thư Tiên ở phòng bên cạnh gần như nghe hết quá trình hoạt động, lúc đi ra toàn thân đã chết lặng.
Thời điểm Lục Nghi Thanh tới tìm nàng, Kỳ Thư Tiên như cún con lạc mẹ, hốc mắt hồng hồng, giống như giây tiếp theo sẽ bật khóc.
Kỳ Thư Tiên nói: "Được."
Nàng liếc nhìn Lục Nghi Thanh một cái: "Vậy đi quán mà chúng ta hay tới đi."
"Ừm."
Không ai có ý kiến gì, khởi động xe, các nàng bốn người đi ba xe đến đây.
Vừa lên xe, Lục Nghi Thanh ngay lập tức phát biểu cái nhìn của mình: "Mối quan hệ của Mộc Hàm tỷ và Thu tỷ có vẻ rất không tồi a."
Nàng có vẻ có chút rối rắm: "Gần đây Mộc Hàm tỷ có tâm tình tốt như vậy sao?"
Kỳ Thư Tiên nghẹn cười, nàng thoáng nhìn Lục Nghi Thanh.
Nàng thật sự không thể chịu được, khi dáng vẻ ngây ngốc xuất hiện trên gương mặt thanh lãnh của Lục Nghi Thanh, mềm mại, thoạt nhìn nếu hôn lên sẽ rất thoải mái.
Lục Nghi Thanh tựa hồ nhìn ra ý tưởng của nàng, nàng vừa bất đắc dĩ vừa tức giận, mắt thấy xe của Sở Thu và Lưu Mộc Hàm đã tới gần, Kỳ Thư Tiên còn muốn như vậy, nàng biết Kỳ Thư Tiên cái sở thích ở phương diện này mà.
Hai chiếc xe phía sau ấn còi, các nàng đang thúc giục Kỳ Thư Tiên.
Lục Nghi Thanh đỏ mặt cởi dây an toàn, nàng nhẹ nhàng hôn gương mặt Kỳ Thư Tiên một chút, nổi giận nói: "Mau lái xe." Cấm yêu cầu gì hơn nữa.
Bị hôn, Kỳ Thư Tiên sửng sốt, trái tim nàng nháy mắt mềm mại giống như khỏa mây trắng, cười cười: "Được nha."
Quán bar Tiển Túc là nơi Kỳ Thư Tiên hai người họ thường tới, không khí tương đối hòa hợp, cũng không quá đông người.
Vừa đến cửa, Lưu Mộc Hàm liền trang điểm lại, Kỳ Thư Tiên ở phía sau nhỏ giọng nói: "Chị dâu, chị mới vừa làm móng như này, chị cảm thấy sẽ có mấy người đến gần chị?"
Lưu Mộc Hàm chớp mắt hai cái, một lúc sau mới hiểu thâm ý, một vẻ bừng tỉnh đại ngộ: "A, chả trách mấy năm trước em nhất quyết không đi làm nail với chị."
Nàng nhìn nhìn bộ móng đẹp đẽ, nhỏ giọng: "Nếu phải từ bỏ việc có bộ móng đẹp mới có thể ở chung với mỹ nữ, chị đây vẫn nên yêu người khác giới thôi."
Kỳ Thư Tiên cười nàng: "Tốt quá, em thay anh thở phào nhẹ nhõm một hơi."
Lão bản là một người phụ nữ rất ngầu, nàng mặc trang phục bartender màu trắng đen, tóc buộc lên một cách tùy ý.
Nàng có quen biết Kỳ Thư Tiên và Lục Nghi Thanh, thấy các nàng lại đây liền chuẩn bị đồ uống các nàng hay gọi.
Kỳ Thư Tiên là màu trắng Nga, còn Lục Nghi Thanh là một ly xx, số độ của hai loại đều không cao.
*Mình không biết mấy loại rượu này tên là gì luôn. Màu trắng Nga chắc là Gin.*
Kỳ Thư Tiên chỉ vào Lưu Mộc Hàm cùng Sở Thu: "Đây là hai chị của tôi, Lưu Mộc Hàm và Sở Thu."
"Đây là chủ quán Lâm Tú."
Lâm Tú liếc nhìn hai người một cái, trêu chọc Kỳ Thư Tiên: "Oaa, không hổ là người mà cô dẫn tới, không có ai là không thẳng."
Kỳ Thư Tiên ngượng ngùng xoa đầu, Lục Nghi Thanh giải vây: "Thu tỷ, Mộc Hàm tỷ hai chị muốn uống gì?"
Hai người gọi loại rượu mình thích uống, ngồi cạnh quầy bar.
Lưu Mộc Hàm vẻ mặt tò mò hỏi Lâm Tú làm sao lại biết được, Lâm Tú tay không ngừng lắc shaker, một cười ha hả giải thích với nàng.
Công ty Sở Thu hình như xảy ra vấn đề, ngón tay nàng nhịp một nhịp một gõ bàn, miệng nói một tràng tiếng Anh.
Tiếng Anh của Kỳ Thư Tiên đã sớm trả lại hết cho thầy cô, Sở Thu còn nói liên tiếp thuật ngữ chuyên ngành, nàng nghe có chút không hiểu.
Ánh mắt Kỳ Thư Tiên tự nhiên dừng lại trên người Lục Nghi Thanh, nàng sáp lại gần Lục Nghi Thanh nhỏ giọng nói: "Mình còn nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên mình dẫn cậu đến quán bar này, rồi tặng bánh sinh nhật cho cậu."
Đó là sinh nhật 26 tuổi của Lục Nghi Thanh, khi đó Lục Nghi Thanh mới chia tay được hơn ba tháng, Kỳ Thư Tiên cũng trốn nàng gần ba tháng tiệm cận bốn tháng, nàng phải lên tinh thần rất nhiều lần, mới gọi Lục Nghi Thanh ra khỏi nhà.
Nhưng Lục Nghi Thanh lúc đó không muốn ăn bánh kem, ngược lại đôi mắt đã nhìn KFC mấy lần.
Kỳ Thư Tiên chắc chắn, Lục Nghi Thanh muốn ăn KFC.
—------------------------------------------------------------------
Tác giả có chuyện muốn nói:
Kỳ Thư Tiên: "Thu tỷ, em thật sự không có để Nghi Thanh ăn thực phẩm rác đâu."
Sở Thu: "Ha hả......"
-----------------------------------------------------------------
Editor có lời muốn nói:
Hiii mọi ngườiii :))))