Thật là trẻ con a, Lục Nghi Thanh.

Lục Nghi Thanh chỉ chỉ cuốn sách đã được đóng gói hoàn hảo đang đặt bên cạnh đối Kỳ Thư Tiên nói: "Mình bây giờ mới nhớ ra cuốn sách của Sở Tân, cậu muốn lấy vào lúc nào?"

Nàng nghĩ nghĩ, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ gõ quyển sách: "Hay là cậu không muốn nó nữa?"

Ngày hôm qua thật sự quá mệt mỏi, lại thêm một hồi đi thăm hai gia đình làm nàng sắp quên mất chuyện này, mà Kỳ Thư Tiên cũng không có nhắc nàng.

"Muốn a." Kỳ Thư Tiên gật gật đầu: "Cứ để ở đâu đó trước đi, mình mang nó đi sau."

Kỳ Thư Tiên ngáp nhỏ, nước mắt rơm rớm, nàng xốc chăn lên chui vào, đối Lục Nghi Thanh nói: "Sáng mai mình phải về nhà một chuyến để thay bộ quần áo, quần áo mình để ở đây không quá phù hợp, đến chiều mình sẽ đi công ty luôn, chiều tối sẽ quay lại đây."

Lục Nghi Thanh gật gật đầu, nàng cũng theo Kỳ Thư Tiên kéo một bên chăn nằm xuống, hỏi: "Buổi tối mấy giờ a, nếu quá muộn thì cậu nghỉ ngơi ở nhà cậu luôn đi."

Chương trình phát sóng vào lễ Quốc khánh thường sẽ kết thúc muộn, Lục Nghi Thanh có nghe thấy, hơn nữa công ty Kỳ Thư Tiên cách nơi nàng ở có chút xa, cần hơn một giờ lái xe.

Nàng lại không cần lúc nào Kỳ Thư Tiên cũng ở bên cạnh, dĩ nhiên sẽ mong giúp nàng đỡ mỏi mệt hơn một ít.

Kỳ Thư Tiên nửa híp mắt mông lung, có chút không nỡ: "Mình vẫn là qua đây đi, đến ngày 5 mình phải đi làm chính thức mất rồi."

Nàng nghiêng người nhìn đôi mắt sâu thẳm của Lục Nghi Thanh: "Mình muốn được ở cạnh cậu thật nhiều thật nhiều a."

Lục Nghi Thanh ngẩn ra: "Vậy...... tùy cậu."

Nàng nghĩ nghĩ lại nói: "Mình có thể đến công ty của cậu không?"

Thời điểm Kỳ Thư Tiên công ty mới thành lập, Lục Nghi Thanh có đến chơi, nhưng công việc của Kỳ Thư Tiên thật sự bận rộn, nàng sợ Lục Nghi Thanh sẽ thấy nhàm chán, nên rất ít khi để Lục Nghi Thanh qua.

Lục Nghi Thanh nói: " Nếu mà trời tối muộn, mình có thể làm tài xế cho cậu nha."

Kỳ Thư Tiên nghe vậy, nhịn không được phụt cười một tiếng, nàng bất đắc dĩ nói: "Chúng ta thật kỳ quặc nha. Từ hôm qua, hai ta giống như lúc nào cũng đang lái xe."

Lục Nghi Thanh thanh lãnh con ngươi cũng nhiễm ý cười: "Đúng vậy, đã vậy còn bị cảnh sát bắt mấy lần."

Kỳ Thư Tiên: "Ha ha ha."

Nàng hoãn trong chốc lát nói: "Được rồi, vậy buổi chiều nếu cậu không có việc gì phải làm, liền đi công ty tìm mình đi."

Kỳ Thư Tiên đôi mắt sáng lấp lánh: "Cảm ơn cậu a, Lục tài xế."

Kỳ Thư Tiên mắt thấy Nghi Thanh khóe miệng giật giật, nàng lẳng lặng chờ Lục Nghi Thanh mở miệng.

Lục Nghi Thanh xoay thân mình đi, ngay ngay ngắn ngắn nằm ổn, môi đỏ khẽ mở: "Bạn học nhỏ đáng yêu, tắt đèn đi."

Kỳ Thư Tiên: "......"

Sáng sớm hôm sau, Kỳ Thư Tiên trở về nhà chính mình, về đến nơi đã hơn 9 giờ, nàng đã ăn sáng ở nhà Lục Nghi Thanh rồi, tự nhiên sẽ không đói bụng.

Nhưng có vẻ như mấy ngày nay thật sự đã mất sức quá nhiều, ngủ cả đêm mà chưa hồi phục lại được, cả người đau nhức.

Nàng nhéo nhéo mày, đối với sự thật chính mình đã 32 tuổi, đã không còn trẻ tuổi sung sức, một lần nữa rõ ràng nhận thức.

Kỳ Thư Tiên từ trong túi lấy ra cuốn sách của Sở Tân đặt trên kệ sách được thiết kế riêng ở cạnh ban công, nàng đem nó đặt ở tầng thứ nhất, cùng với chứng nhận ngàn vạn fans của nàng.

Kỳ Thư Tiên thả người trên sô pha lấy lại sức trong chốc lát, bắt đầu sửa sang lại suy nghĩ của mình.

Tiếng chuông di động đột ngột vang lên, người gọi là trợ lý Triệu Lôi của nàng, cũng chính nàng là người phụ trách mời vị KOL đang dính scandal kia, là người không có làm tốt việc kiểm tra đối tác trước.

Nàng tận lực hòa hoãn ngữ khí, nghe điện thoại: "Alo, tiểu Lôi."

Triệu Lôi rụt rụt cổ, nàng đối Kỳ Thư Tiên nói: "Kỳ tỷ, các bình luận trên fanpage phần lớn đều tiếp thu việc bất ngờ thay đổi khách mời, cũng như là mong chờ hoạt động này của chị. Tiểu Lục bên kia chưa hoàn tất việc kiểm tra bình luận fanpage, nhưng tổng quan chiếm đa số là phản ứng tích cực."

Việc này Kỳ Thư Tiên có thể dự kiến trước, rốt cuộc trên fanpage fans của nàng chiếm tỉ trọng lớn. Nhưng muốn quảng bá sản phẩm vẫn nên yêu cầu nhóm tiểu Lục đăng bài nhiều một chút, như vậy doanh số mới có thể cao.

Kỳ Thư Tiên nói: "Chị biết rồi, bảo tiểu Lục bên kia nhớ chú ý động tĩnh trên mạng xã hội, chị một lát nữa sẽ qua đó."

"Vâng, Kỳ tỷ."

Cúp điện thoại sau, Kỳ Thư Tiên nhìn thấy ảnh trên màn hình chính, là một minh tinh lúc trước nàng mến mộ, qua nhiều năm như vậy nàng chưa thay đổi hình nền, thật ra không phải bởi vì quá thích hắn, thuần túy là do không tìm được tấm hình nào thích hợp nên cũng lười đổi.

Nàng mở album ảnh ra, lấy tấm ảnh tối hôm qua chụp được cài làm hình nền mới.

Hình ảnh Lục Nghi Thanh như đang giận dữ nhìn nàng.

Kỳ Thư Tiên ngăn không được giơ lên khóe miệng, nếu nàng hiện tại còn đang ở lứa tuổi đôi mươi, nàng nhất định sẽ cao hứng bật nhảy đứng lên.

Còn hiện tại nàng chỉ có thể lấy tay sờ sờ vết son trên mặt Lục Nghi Thanh, cố gắng hấp thụ năng lượng.

Kỳ Thư Tiên vào phòng thay một chiếc váy màu đen trùm mông làm bằng nhung tơ vàng, hôm nay nàng không còn đánh thỏi son màu cam thường ngày, đổi bằng màu son đỏ tương đối có khí thế, nàng đứng trước gương nhìn trái nhìn phải, cảm giác càng thêm thành thục.

Sau khi sửa sang lại xong, Kỳ Thư Tiên đi đến New 3C.

Công ty Kỳ Thư Tiên cũng không lớn, chỉ thuê trên dưới hai tầng, mỗi tầng rộng khoảng 350 mét vuông, tầng trên dùng để làm văn phòng, tầng dưới dùng để làm kho lưu trữ sản phẩm.

Văn phòng nàng cũng chỉ trên dưới 15 mét vuông, bày biện một bộ bàn trà, không gian có vẻ có chút nhỏ.

Vẫn đang trong kỳ nghỉ Quốc khánh, công ty Kỳ Thư Tiên như đang ở chế độ vườn không nhà trống, đại khái có một nửa người không tới đi làm.

Nàng dựa vào ký ức bắt đầu hồi tưởng những ai đang lưu tại công ty, một bộ phận nhân viên ở đây là người nàng đã làm việc cùng từ hồi đại học, Kỳ Thư Tiên hợp tác cùng thực thoải mái, nhưng với những nhân viên mới vào làm, nàng không quá quen thuộc, làm hiệu suất công tác không cao lắm.

"Ting" một tiếng, Kỳ Thư Tiên ra khỏi thang máy.

Có một người lạ hoắc đang đứng ở cửa công ty, nàng hơi nhíu nhíu mày, nghĩ thầm có phải là người tới nhận lời mời hay không. Khả năng đó khá thấp, sẽ không có ai sắp xếp đến vào ngày Quốc khánh bình thường nhận lời mời đi.

Người nọ mặc áo sơ mi màu xanh lục, bên ngoài khoác một chiếc áo gió dài màu nâu, phối với phần dưới thân là quần dài màu vàng, ống quần nàng gấp một ít, lộ ra chút da dẻ trắng mượt. Nàng tựa hồ nghe được tiếng người tới, xoay người lại nhìn về phía Kỳ Thư Tiên.

Nàng đeo khẩu trang to và mắt kính hình vuông gọng mảnh......

Kỳ Thư Tiên hoài nghi người kia là một fashion blogger, nàng không có đi về phía nàng hỏi thăm ngược lại hướng về văn phòng mà đi, nhìn thử quầy lễ tân, hiện giờ đang không có ai để tiếp đón nàng.

Nàng nghe được kia bạn nữ kia kinh hỉ hô: "Kỳ tỷ tỷ......"

Kỳ Thư Tiên hơi nhíu mày, nàng xoay người lại nhìn về phía nàng, nghi hoặc nói: "Bạn là?"

"Em là Phương Tử Ưu." Bạn nữ cười đặc biệt ngọt.

"Phương Tử Ưu?" Kỳ Thư Tiên trên dưới đánh giá nàng một chút, Phương Tử Ưu chính là vị KOL dưới trướng công ty Bỉ Ngạn Hoa bị mời đi uống trà với cảnh sát.

Kỳ Thư Tiên mới chỉ nhìn qua mấy tấm ảnh chụp của nàng, trong nhất thời không nhận ra là bình thường, hơn nữa lúc này trên mặt nàng có chút tái nhợt, không quá giống với tạo hình tinh xảo mà Triệu Lôi miêu tả với nàng.

Nàng nghi hoặc nói: "Em có việc gì cần à?"

Kỳ Thư Tiên hoài nghi nàng tới là muốn đòi tiền hủy hợp đồng.

Bỉ Ngạn Hoa bị đào ra gièm pha lớn như vậy, tuy rằng đã hai bên đã ký hợp đồng, nhưng căn cứ các điều khoản tới nói, các nàng có thể vô điều kiện giải ước, thậm chí có thể yêu cầu đối phương tiến hành đền tiền. Kỳ Thư Tiên không cảm thấy nàng ra quyết định này có cái gì sai lầm.

Phương Tử Ưu chớp mắt hai cái, như là chực khóc lã chã đến nơi: "Kỳ tỷ tỷ, em là bị người đại diện lừa, em có thể lưu lại nơi này công tác được không? Em còn chưa được Bỉ Ngạn Hoa cho tham gia bao nhiêu hoạt động đâu."

Kỳ Thư Tiên: "......"

Người này là có ý gì? Nàng kìm chế lại cảm xúc đối nàng nói: "Xin lỗi, tôi không phụ trách phần công tác thông báo tuyển dụng."

Nàng còn chưa nói xong, Phương Tử Ưu liền khóc rống lên: "Tỷ tỷ, em là fan trung thành của chị đã nhiều năm, em từ lúc mười tuổi đã theo dõi chị rồi. Lúc trước em muốn tiến vào ngành này cũng là để có một ngày kia có thể nhìn thấy chị, để có thể cùng chị hợp tác, lần này em cũng không cần tiền."

Kỳ Thư Tiên nghĩ nghĩ, nàng từ túi đưa cho nàng khăn giấy, nàng nhìn thẳng mặt nàng: "Em năm nay bao tuổi?"

Phương Tử Ưu nhút nhát sợ sệt mở miệng: "Em mười chín."

"Mười chín......" Kỳ Thư Tiên hiếu kỳ nói: "Không đi học sao?"

"Em từ mười bốn tuổi liền bắt đầu làm streamer." Phương Tử Ưu giải thích với nàng: "Em biết công việc này dù không phải là một công việc lâu dài ổn định, nhưng có thể kiếm một tiền nhanh, nên sau có có một lượng fan nhất định thì em đã dừng lại công việc đó."

Kỳ Thư Tiên nghe vậy, nhìn về phía gương mặt non trẻ của nàng, trong đầu đột ngột vang lên mấy thanh âm.

"Mày nhìn đứa con gái kia xem, không lo đi làm giáo viên ngữ văn đi, lại còn chạy đi làm cái gì mà võng hồng gì đó? Không thấy mất mặt a."

Võng hồng là người nổi tiếng trên mạng.

"Mẹ, sau khi Thư Tiên kết hôn thì sẽ không làm nữa."

"Mẹ không đồng ý, có một đứa con dâu làm võng hồng con dâu quá là mất mặt, con là muốn làm tức chết đúng không!"

"Mẹ......"

Con ngươi Kỳ Thư Tiên đen tối vài phần, nàng hướng cửa xoát thẻ nhân viên đi tới, nàng nói với Phương Tử Ưu: "Như này đi. Công ty chúng tôi vẫn luôn chiêu mộ streamer, nhưng thời điểm hiện tại em hiển nhiên là không thể lên hình, nếu em có hứng thú thì có thể chuyển sang làm hậu cần, phụ trách ăn uống giúp đỡ đồng nghiệp lúc thu hình."

Nàng thấy đôi mắt đang cao hứng của thiếu nữ trước mắt ủ rũ xuống thành một đường chỉ, đả kích nói: "Em làm tốt công tác chuẩn bị tư tưởng, công việc khẳng định sẽ không kiếm được nhiều như lúc trước. Hơn nữa tôi chỉ có thể giới thiệu em với người ta, em có thể thành công thuyết phục họ nhận em vào làm hay không không phải tôi có thể định đoạt."

"Cảm ơn, tỷ tỷ." Phương Tử Ưu vừa nói vừa nhào về phía Kỳ Thư Tiên, Kỳ Thư Tiên vội vàng lùi lại sau, hơi nhíu nhíu mày: "Tôi đính hôn rồi, làm như vậy là không thích hợp."

—---------------------------------------------------------------

Tác giả có chuyện muốn nói:

Kỳ Thư Tiên: "Buổi tối chúng ta nói câu gì cuối cùng a?"

Lục Nghi Thanh: "Bạn học nhỏ đáng yêu, tắt đèn đi?"

Kỳ Thư Tiên: "Cậu chỉ thích Tiểu Ái, cậu không thích mình."

Lục Nghi Thanh: "......"

(có thể coi là bà Tiên đang chơi chữ đi, nguyên gốc theo QT là "Tiểu ái đồng học", mình chuyển sang thành "bạn học nhỏ đáng yêu" nhưng cũng có thể hiểu là "bạn học Tiểu Ái". Dzậy đóa :))))))

P/s:

Bộ truyện này hành văn thật sự hằng ngày, đến khi kết hôn mới có thể giống vợ vợ, ân, chính là những gì các bạn đang nghĩ đó.

Giai đoạn trước cưng nựng nhau, giai đoạn sau là ngọt ngào cưng nựng.

Nếu tiểu khả ái nào không thấy phù hợp, hy vọng đến bộ văn tiếp theo sẽ có duyên tái kiến nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play