Cách tuyệt thực của Dư Thính kéo dài chưa đến sáu tiếng thì cô đã bỏ cuộc. 

Không có cách nào khác, đói quá rồi.

Cô tủi thân đành phải ăn đồ ăn mà Yến Từ mang đến, sườn sốt chua ngọt và một con cua to, mùi vị tuyệt đến mức không thể diễn tả bằng lời.

“Đầu bếp của nhà nào đây?” Dư Thính rõ ràng sợ anh, nhưng lại chẳng có tiền đồ mà muốn biết thông tin của đầu bếp, đợi sau khi bản thân được ra ngoài sẽ thuê đầu bếp đó về nhà mình làm.

Sắc mặt Yến Từ không hề thay đổi nói ra ba từ: “Anh làm đó.”

Ồ.

Cô không hỏi thêm. 

Dư Thính ăn xong, lặng lẽ đi lên giường ngủ một giấc.

Mấy ngày sau của cô cũng đều trôi qua như vậy, ăn xong đi ngủ, ngủ dậy lại ăn, không làm gì nên béo lên một ký rưỡi. Dư Thính vô cùng buồn chán nhưng không có cách nào khác, bởi Yến Từ không cho phép cô sử dụng thiết bị điện tử, nhưng lại chuẩn bị rất nhiều phim. Để bớt nhàm chán, mỗi tuần cô xem năm bộ phim truyền hình máu chó. 

Quả thật như là tra tấn.

Thế giới phim ảnh sắp tàn rồi.

Con người Yến từ kể ra cũng rất kì lạ.

Rõ ràng thích cô, quan tâm cô, nhưng chưa bao giờ làm gì quá giới hạn, dù cho Dư Thính nói năng lỗ m.ãng hay nổi nóng đánh anh, anh cũng không tức giận, dường như anh mới là người bị cô khắt khe.

Một thời gian dài cứ tiếp tục như vậy, Dư Thính sắp phát điên rồi.

Cô thà rằng Yến Từ cậy mạnh hiếp yếu, cũng không thể chịu được kiểu thái độ mơ hồ không rõ ràng này.

Dư Thính lại sợ bản thân nếu tiếp tục ở phòng đó sẽ lại xảy ra chuyện.

Nhưng biết làm thế nào đây? Yến Từ lại không chịu cho cô ra ngoài.

Nghĩ đi nghĩ lại, Dư Thính quyết định dùng mỹ nhân kế.

Kế sách này tuy đã lỗi thời, nhưng vẫn rất hiệu quả để đối phó với nam giới.

Sau khi quyết định xong, đêm hôm đó Dư Thính chuẩn bị hành động.

Đúng sáu giờ, Yến Từ bước vào.

Dư Thính khó tránh khỏi hồi hộp. Thành thật mà nói cô chưa từng quyến rũ ai, trái lại trước đây trêu ghẹo Lý Thời Ngộ, nhưng con người nhàm chán đó ngay cả nằm trên giường cũng như đang làm nhiệm vụ, không những không thoải mái mà còn rất khó chịu, không giống dáng vẻ miêu tả trong phim ảnh chút nào. Một hai lần sau đó, Dư Thính không còn hứng thú để khuấy động, hơn nữa cũng không muốn ngủ cùng giường với anh ta nữa.

Yến Từ cao khoảng 1m8, chắc chắn cũng rất lớn, có lẽ sẽ càng không cảm thấy thoải mái…

Mặt Dư Thính buồn rười rượi, muốn chết ngay tại chỗ để thoát khỏi thế giới buồn chán này.

Yến Từ lại không biết Dư Thính đang nghĩ gì, cởi q.uần áo đi vào nhà vệ sinh.

Dư Thính ngay lập tức sực tỉnh: “Anh… anh làm gì thế?”

Yến Từ không quay đầu lại nhìn: “Đi vệ sinh.”

“?”

Dư Thính từ trên giường nhảy vọt xuống, sợi dây xích sắt rất dài đó siết chặt vào chân cô nhưng cô vẫn có thể đi lại thoải mái trong phòng. Cô chạy tới giữ lấy Yến Từ, vẻ mặt kích động: “Không được không được, anh không thể đi vệ sinh ở đây!!”

Yến Từ nhăn mặt.

Thấy vẻ mặt không hài lòng của anh, Dư Thính vẫn bất chấp nói: “Tôi là người rất sạch sẽ, dù sao đi nữa, anh cũng không được vào phòng vệ sinh ở đây!”

Trước đây khi kết hôn với Lý Thời Ngộ, cho dù có yêu anh ta như thế nào cô  cũng không cho anh ta sử dụng phòng vệ sinh trong phòng ngủ. Dư Thính sợ bẩn, không thể chấp nhận được việc phòng vệ sinh của mình bị người khác dùng, chồng cũng không được, Yến Từ lại càng không.

“Thế anh phải đi vệ sinh ở đâu đây?”

“Kệ anh, bất luận thế nào cũng không được ở đây.” Dư Thính rất ương bướng.

Yến Từ nhếch lông mày: “Anh sẽ đi ở đây.”

“Không được!!!”

Dư Thính phản kháng mãnh liệt, kéo tay áo đến chết cũng không chịu buông.

Anh dường như không có sự nhẫn nại, cầm chặt tay Dư Thính để sau lưng, kéo cô đi vào nhà vệ sinh.

Dư Thính ngẩn người một lúc, chưa kịp phản ứng lại đã thấy Yến Từ cởi khóa quần trước mặt cô.

“???”

“Anh làm gì thế?” Dư Thính gào thét lên.

Yến Từ thản nhiên nói thẳng: “Đi vệ sinh.”

“Tôi đã nói rồi tôi không quen, Lý Thời Ngộ cũng không dám đi vệ sinh trong phòng tôi, anh cũng không được phép!”

“Ồ.” Anh nói: “Vậy em có thể tập làm quen ngay từ bây giờ.”

Dư Thính tức đỏ cả hai mắt.

Vẻ mặt anh lạnh lùng, nhưng nhìn giữa hai đôi lông mày có chút nheo lại: “Em đi ra ngoài, hay muốn ở đây xem anh kéo quần.”

Bàn tay nhỏ của Dư Thính nắm chặt rồi dần dần thả lỏng, cuối cùng hung hăng dậm chân một cái, tức giận đùng đùng chạy ra khỏi nhà vệ sinh. Cô nhảy nhào lên giường, trùm chăn kín đầu, nằm trong đó khóc thút thít.

Uất ức.

Khó chịu.

Nếu Lý Thời Ngộ ở đó, cô sẽ không bị bắt nạt như vậy.

Không đúng, nếu Lý Thời Ngộ ở đây, cô vẫn bị ức hiếp, bởi vì…. anh ta vốn dĩ không yêu cô.

Dư Thính đau lòng, những giọt mồ hôi cùng với nước mắt chảy lăn dài trên má.

Cùng với tiếng nước xả, Yến Từ bước ra ngoài.

Anh lặng lẽ nhìn về phía chỗ ngọn đồi nhỏ nhô lên, khi anh đến gần, ngọn đồi nhỏ lăn tròn nằm gọn trong góc.

Yến Từ thấy buồn cười, nhưng lúc vừa kéo chăn ra thấy sắc mặt Dư Thính tái nhợt, ánh mắt anh trong chốc lát bỗng trở nên nghiêm túc.

Anh bình tĩnh lấy thuốc từ trong ngăn kéo ra, ép cô ngồi dậy, đưa viên thuốc vào miệng cô.

Dư Thính cắn chặt răng lại để không phải uống thuốc.

Anh vừa bế tắc vừa tức giận: “Vì chuyện này mà em giận dỗi à?”

“Anh dùng chiếc bồn cầu của tôi đi vệ sinh!” Dư Thính nức nở gào lên: “Tôi không có quyền được tức giận sao!”

Yến Từ hít một hơi sâu, nhẫn nại giải thích rằng: “Anh chỉ là đi vào rửa tay, không dùng đến bồn cầu của em.”

Dư Thính không tin: “Anh chắc chắn đã dùng rồi!”

“…”

Hoàn toàn vô lý.

Dù sao thì anh cũng không thể nhấc chiếc bồn cầu ra để chứng minh với cô bản thân mình trong sạch đúng không?

Yến Từ suy ngẫm mấy giây: “Anh mua trả em một chiếc bồn cầu mới có được không?”

Dư Thính im lặng, nước mắt bắt đầu chảy xuống.

Yến Từ không muốn cô tiếp tục khóc lóc với bộ dạng như vậy, giọng điệu nhẹ nhàng: “Em uống thuốc đi, anh sẽ lập tức đi mua một chiếc bồn cầu mới cho em có được không?”

Dư Thính liếc nhìn những viên thuốc đó, ánh mắt hướng về phía Yến Từ.

Trước giờ anh luôn là người lạnh lùng, đây là lần đầu tiên Dư Thính nhìn thấy trong ánh mắt của anh lộ rõ sự lo lắng.

“Anh … Anh mở cái này ra đi.” Dư Thính chỉ vào mắt cá chân: “Nó làm cho chân của tôi rất đau, ngủ cũng không ngon…”

“Được.” Yến Từ nhập mã vân tay trước mặt cô, mở khóa mật mã chiếc xiềng xích.

“Còn gì nữa không?”

“Trong phòng không có cửa sổ, tôi cần một căn phòng có cửa sổ.”

“Được.”

“Tôi còn muốn ra ngoài đi dạo, muốn có máy chơi game, máy tính.”

“Được.”

Sao anh lại đáp ứng một cách dễ dàng như vậy nhỉ?

Dư Thính không dám tin: “Anh… anh không sợ tôi chạy mất à?”

Giọng điệu của anh ung dung: “Em có mà chạy đằng trời.”

Được rồi, cô thật sự không thể chạy thoát nổi.

Dư Thính mở miệng ra cười nhưng trong lòng không thấy vui, cô gật đầu, lấy mấy viên thuốc trong lòng bàn tay của anh cho vào miệng uống.

Đầu lưỡi của cô mềm mại, chạm vào làn da của Yến Từ khiến toàn thân anh run rẩy, trong lòng nhói lên một cảm giác không thể giải thích được. Yết hầu của anh chuyển động, sắc mặt bất động mà nuốt nước bọt.

Dư Thính uống thuốc xong, lên giường nằm và đưa ra yêu cầu: “Tôi muốn một chiếc bồn cầu kiểu Nhật, có thể tự động điều chỉnh nhiệt độ và phát được nhạc. Kiểu dáng đẹp một chút, nếu xấu quá tôi rất dễ bị táo bón.”

Dư Thính đưa ra một loạt các yêu cầu lộn xộn, Yến Từ ghi lại lần lượt từng thứ một. Thấy cô dần dần nhắm mắt, anh nhẹ nhàng chạm vào mái tóc cô: “Tối nay em muốn ăn gì, anh sẽ làm cho em.”

“Cơ bụng.” Dư Thính nửa mơ nửa tỉnh, nói ra như vậy.

Yến Từ: “…”

*

Anh là một người đàn ông rất có chữ tín, anh đổi cho Dư Thính căn phòng có cửa sổ, còn đổi lại chiếc bồn cầu, bên cạnh đó anh còn đưa Dư Thính ra ngoài đi dạo vài vòng.

Dư Thính vốn chỉ là muốn ghi nhớ địa hình để sớm tìm ra cơ hội chạy thoát, kết quả vừa bước ra ngoài cửa thì đã hết hy vọng. Cô không biết mình đang sống ở góc xó nào, phía sau ngoài tòa biệt thự đó, xung quanh đều là rừng và núi, ngoài ra xung quanh đều là màn hình giám sát và còi báo động, đừng nói đến người, ngay cả một con ruồi cũng không thể bay ra ngoài.

Dư Thính bị đả kích quá lớn, về đến phòng nằm liệt trên giường, giống hệt như một con cá mắm không có bất kì ước mơ gì.

Nếu đã như vậy thì chỉ còn một cách duy nhất.

Mỹ nhân kế.

Tuy Dư Thính không giỏi cái này nhưng rất tự tin về vẻ ngoài xinh đẹp của mình.

Cô vừa xinh đẹp lại cao ráo, cô không tin cô ra tay mà Yến Từ lại không bị mắc bẫy.

Tối ngày hôm đó, Dư Thính chỉ mặc một bộ quần áo ngủ nằm trên giường đợi anh.

Hôm đó Yến Từ tới rất muộn, cô đã buồn ngủ không chịu nổi, đối phương mới chịu xuất hiện.

Dư Thính ngay lập tức bừng tỉnh, nằm với một dáng vẻ hết sức quyến rũ, thả thính với giọng nói nhỏ nhẹ: “Anh về rồi đấy à.”

“Ừ.” Yến Từ cởi nơ, hỏi: “Em ăn gì?”

Nhìn thấy yết hầu và dáng vẻ vô cùng quyến rũ đó, Dư Thính nuốt nước bọt, nói lại rằng: “Cơ bụng.”

“…”

“Không có cơ bụng, chỉ có gà rán có được không? Nếu được thì anh sẽ làm.”

“Anh qua đây.” Dư Thính hất ngón tay.

“Hả?”

Dư Thính không hề có nhẫn nại, giọng điệu hung dữ như ra lệnh: “Bảo anh qua thì anh qua đây, hay là lại muốn tôi mắng anh nữa?”

Yến Từ đi tới, Dư Thính ngay lập tức kéo chiếc nơ của anh về phía giường.

Dư Thính luồn tay vào sau cổ anh, ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng dùng đôi môi mềm mại hôn lên môi anh.

Môi của phụ nữ vừa mềm vừa thơm, bất kì một bông hoa nào đều không thể so lại được.

Yến Từ đột ngột mất đi tất cả sức phản ứng, tứ chi cứng đờ, nhìn chăm chú vào hai má gần ngay bên cạnh.

Cô cạy môi và răng của anh ra, dùng đầu lưỡi móc vào, cuốn lấy nó một cách vụng về nhưng rất nhiệt tình.

Mềm mại ấm áp, tâm loạn tình mê.

Yết hầu Yến Từ chuyển động, bàn tay to ôm lấy vòng eo thon thả của cô, giành thế chủ động.

Dư Thính cũng không biết tiếp theo sẽ như thế nào.

Anh rõ ràng chưa hôn ai bao giờ, không thành thục, mấy lần làm cô bị đau, nhưng anh rất thông minh, nhanh chóng khuấy động lý trí trống rỗng của Dư Thính, đó chính là cảm giác mà Dư Thính chưa từng trải qua khi ở bên cạnh Lý Thời Ngộ.

Cô luôn cho rằng những cảnh diễn trong tiểu thuyết và phim ảnh đều là giả, nhưng cô đã sai, cho đến cuối cùng ngoài việc khóc ra cô cũng không làm nổi gì nữa, cả người chìm đắm trong cơn sóng dữ khó mà thoát ra được, càng không có cách nào quên được.

Cuối cùng, Yến Từ thở gấp buông cô ra.

Dư Thính đã khóc đến mức không còn hơi sức nào, khàn cả cổ họng. Cô bỗng khóc nức nở, mở miệng cắn một vết vào vai anh.

“Anh hư thật.” Dư Thính vừa khóc vừa oan ức nói.

Anh ôm lấy cô, vùi vào vai hít lấy hương thơm của cô, lắng giọng nói: “Kết hôn với anh nhé.”

Dư Thính trả lời: “Được.”

*Tác giả có lời muốn nói:

Đứa trẻ ngốc, cô ấy đang lừa cậu, lừa gạt sự thuần khiết, còn gạt cả con người của cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play