Dư Thính cử động mắt cá chân, thực sự dịu đi nhiều.
Cô lại mang giày vào, ngồi im lặng, chìm đắm vào sự ngượng ngùng trước đó không chịu dứt ra.
Yến Từ ngồi cạnh cô, trên người quyện với mùi nước hoa của Dư Thính, gò má anh tuấn ẩn hiện trong màn đêm, sáng tối xen kẽ, giống như một cuộn tranh trong trẻo nhưng lạnh lẽo.
Sự im lặng duy trì một hồi lâu.
Dư Thính gãi gãi vết muỗi đốt trên cánh tay, rốt cuộc nhịn không được: “Cậu còn chưa nói xong, nhưng mà cái gì?”
Bầu trời đêm hôm nay rất trong lành.
Những ngôi sao vây quanh mặt trăng, ánh sáng và bóng tối đan xen, hoàng hôn ngập tràn.
Yến Từ không trực tiếp trả lời, giọng nói trong trẻo hỏi cô: “Cậu có biết công thức Euler không?”
Đầu óc Dư Thính trống rỗng, ngẩn người: “Hả?”
“Công thức Euler liên kết các hằng số quan trọng nhất với nhau. Trong công thức này, e là số logarit tự nhiên, π là chu vi của hình tròn và i là đơn vị của số phức, số 1 biểu thị điểm bắt đầu, số 0 biểu thị điểm kết thúc. Cuối cùng dùng một dấu cộng đơn giản kết hợp lại, dấu bằng để hợp nhất. Nó kết nối thực tế và ảo ảnh, quá khứ và tương lai, ngụ ý rằng vũ trụ là vô hạn và vô tận, nhưng dù thế nào đi nữa, cuối cùng nó cũng sẽ về điểm kết thúc.”
Yến Từ nhìn cô, ánh mắt lấp lánh: “Thính Thính, giống như công thức Euler, em kết nối quá khứ và tương lai của anh.”
Anh nói: “Anh muốn em trở thành điểm kết thúc của anh.”
Những lời nói trước đó rơi bên tai Dư Thính đều là: Balabala balabala, sau đó…
Cô chỉ hiểu mỗi câu nói cuối cùng: [Anh muốn em trở thành điểm kết thúc của anh.]
Dư Thính giống như một con ngỗng ngốc nghếch, nhìn chằm chằm vào anh, tiêu hóa nội dung của đoạn văn này với một bộ não có IQ thiếu hụt.
Yến Từ đang tỏ tình với cô à?
Đây là lời tỏ tình… nhỉ?
“Cậu …” Dư Thính chỉ vào mình: “Thích… thích tôi?”
Sự im lặng của Yến Từ là câu trả lời tốt nhất cho câu hỏi của cô.
Dư Thính nghi ngờ đây là một giấc mơ, véo mạnh cánh tay của Yến từ: “Đau không?”
Yến Từ: “Giấc mơ có thể bắt chước nỗi đau, vì vậy đây không phải là cách tốt nhất để kiểm tra.”
Dư Thính: “.”
Con mẹ nói lời hay anh nói hết rồi, bây giờ cô trông giống như một đứa ngốc.
Dư Thính vuốt phẳng nếp nhăn trên váy, lặng lẽ ngồi cách Yến Từ vài cm.
Vốn dĩ cô muốn tiếp xúc với Yến Từ thêm một chút nữa để xác định được tâm tư của mình, nếu Yến Từ cũng có ấn tượng tốt với cô thì sẽ tỏ tình. Ai mà biết được nhóc đáng thương đột nhiên mạnh dạn như vậy! Anh đã, đã tỏ tình với cô rồi, dù đoạn đó phần lớn cô đều không hiểu, nhưng cũng khiến cô bất ngờ.
Dư Thính quan sát Yến Từ.
Những ngôi sao trên đầu anh biến thành bốn trái tim màu hồng, trong đó có một ngôi sao cứ nhấp nháy bắn ra bong bóng màu hồng, bong bong thỉnh thoảng lại rung lên hai cái. Có thể thấy anh cũng đã chuẩn bị đầy đủ, thậm chí là rất hồi hộp…
“Anh biết rất là đột ngột, mọi cảm xúc lúc này sẽ làm rối loạn lý trí của em, vậy nên em không cần phải trả lời anh ngay. Điều anh muốn nói với em là anh thích em, không phải chuyện trẻ con, tỏ tình cũng không phải ý nghĩ nông nổi. “
Dư Thính là một giấc mơ xa vời thời thơ ấu, là một ước mong đến bây giờ.
Cô càng đến gần, Yến Từ càng không khống chế được ảo tưởng về một ngày mà giấc mơ trở thành hiện thực.
Yến Từ không biết sau khi tỏ tình có bị từ chối hay không, không có một công thức toán học nào có thể dự đoán được câu trả lời.
Xác suất bị từ chối của anh cao hơn 50%.
Nhưng so với nỗi sợ bị từ chối, Yến Từ còn sợ rằng Dư Thính sẽ trở thành bài toán không giải được trong cuộc đời này. Vì vậy, cho dù Dư Thính đồng ý hay từ chối, anh cũng sẽ thẳng thắn chấp nhận, viết nên một đáp án cho mối tình thầm kín đã kéo dài mười năm của anh.
“Tối chủ nhật, anh đợi em ở khu vui chơi lần trước.”
Yến Từ sợ cô đột ngột từ chối, vội vàng đứng dậy rời đi.
Đi được hai bước lại quay lại, choàng áo vest lên người cô, nhân tiện giúp Dư Thính gọi chú Lý.
Dư Thính sững sờ nhìn Yến Từ đi xa dần.
Không, không phải!
Thực ra cô có thể trả lời ngay bây giờ!!!!
Dư Thính ngồi ngây ngốc một lúc, vừa đứng dậy thì cảm thấy có ai đó đang nhìn mình.
Vừa quay đầu thì thấy ánh mắt lạnh lùng của Quý Thời Ngộ.
Cô ấy với mẹ Hạ sẽ về quê một thời gian, trước đó dì Tô đã cho phép cô ấy nghỉ.
Dư Thính vẫy tay, không quên dặn dò: “Nhớ mang đặc sản về cho tớ nha ~”
“Được, vậy tớ đi đây.” Hạ Thất Thất đóng cửa lại, tiếng bước chân nhanh chóng xa dần.
Ngày mai là chủ nhật, Dư Thính bật dậy khỏi giường tìm quần áo muốn mặc trong phòng treo đồ.
Màu hồng hơi rực rỡ.
Màu đỏ lại quá vui mừng.
Màu trắng quá đơn giản, màu đen lại nghiêm túc, đều không phù hợp.
Dư Thính xô đẩy đống quần áo đầy phòng, chỗ này không có bộ nào thích hợp để mặc cho Yến Từ xem.
Cô cúi đầu, quyết định tìm chị gái làm nũng, nhân tiện xin ít tiền tiêu vặt.
Kết quả vừa rời phòng ngủ, đã thấy Dư Dung đang chuẩn bị rời đi.
“Chị ơi, chị ra ngoài à?”
“Đi dự một hoạt động từ thiện.” Dư Dung nhìn vẻ mặt của cô là biết cô muốn làm gì, không nói hai lời mà rút từ trong túi ra một cái thẻ: “Mật khẩu là sinh nhật của em.”
Dư Thính hớn hở, nhận tấm thẻ, nhảy lên hôn vào mặt chị rồi bỏ chạy thật nhanh.
“Con bé này…” Dư Dung bất đắc dĩ sờ sờ vào chỗ vừa bị hôn, không còn nhiều thời gian, lên xe chị mới lấy gương ra để trang điểm lại.
Lái xe là Giang Hoài, một tay điều khiển vô lăng, tay kia ném túi da cừu qua, nói: “Lúc tôi tới nhà giam giải quyết chuyện bố của Hạ Thất Thất có tình cờ gặp Quý Thời Ngộ.”
Động tác đánh phấn của Dư Dung ngừng lại, cúi đầu mở cái túi ra.
Bên trong là một vài bức ảnh Quý Thời Ngộ đi ra từ nơi thăm tù, tuy góc chụp không tốt nhưng bức ảnh vô cùng rõ nét.
Nhà giam này nằm ở ngoại ô thành phố A, đi xe buýt phải mất vài tiếng đồng hồ. Quý Thời Ngộ không cha không mẹ, càng không có người thân sống ở thành phố A, Dư Dung không hiểu tại sao cậu ta lại xuất hiện ở đó, càng không hiểu đang yên đang lành cậu ta đến nhà giam làm cái gì.
“Chuyện này xảy ra khi nào?”
“Mấy ngày trước.”
“Đã gặp ai?”
Giang Hoài nhìn gương chiếu hậu, nhẹ nhàng nói ra một cái tên: “Tôn Chí Khoan.”
“Ông ta, bố tôi và bố của Quý Thời Ngộ là chiến hữu. Sau đó, ông ta bị kết án tù chung thân vì tội hình sự. Sau khi bố tôi qua đời, không còn tin tức gì về ông ta nữa.” Dư Dung không biết nhiều về Tôn Chí Khoan, dù sao lúc đấy chị vẫn còn đang học đại học, sau khi bố chị qua đời mới chính thức tiếp quản công ty.
“Tôi từng nghe nguyên lão của công ty nhắc đến, trước đây Tôn Chí Khoan, bố tôi và chú Quý cùng nhau đầu tư vào dự án mới, nhưng sau đó ông ta đã cuỗm đi toàn bộ số tiền đầu tư.”
Số tiền khổng lồ gây xôn xao dư luận lúc bấy giờ, đồng thời cũng khiến doanh nghiệp của Dư Thị bị thiệt hại lớn.
Sự việc đã trôi qua hơn mười năm rồi, hơn nữa Dư Dung cũng không biết nhiều lắm, nội tình cụ thể thế nào chị cũng không quá rõ ràng.
Chị không hiểu tại sao Quý Thời Ngộ lại cố tình đến thăm tù Tôn Chí Khoan, nói theo hướng khó nghe, thời điểm đó cái chết của bố Quý Thời Ngộ có vài phần quan đến Tôn Chí Khoan. Nếu như không phải Tôn Chí Khoan cuỗm đi khoản đầu tư của ba người, thì nhà họ Quý cũng sẽ không nợ nần chồng chất, bố của Quý Thời Ngộ cũng sẽ không nhất thời muốn gieo mình xuống sông tự tử.
“Cô đã nói cho Quý Thời Ngộ những chuyện này chưa?”
Dư Dung lắc đầu: “Chưa, nhà tôi vẫn luôn tránh nói về gia thế của cậu ta. Đứa trẻ A Ngộ này rất nhạy cảm, có chuyện gì cũng đều để trong lòng mà không nói ra. Lúc đó bố tôi sợ cậu ta sẽ nghĩ quẩn, cho nên không cho bọn tôi nhắc nhiều đến bố mẹ cậu ta.”
Giang Hoài cười khẩy một tiếng: “Vậy cậu ta đi nhà giam chỉ có một khả năng.”
“Hả?”
“Hỏi thăm nguyên nhân cái chết của bố cậu ta.”
Dư Dung rơi vào trầm tư.
Người có thể phản bội chiến hữu của mình thì chẳng phải là người tốt gì, không chừng Tôn Chí Khoan sớm đã mang hận thù rồi. Tam giác sắt trước đây giờ chỉ còn lại Tôn Chí Khoan, muốn nói tiếng người hay tiếng quỷ* không phải hoàn toàn phụ thuộc vào ông ta sao? Sau khi biết thân phận của Quý Thời Ngộ, nói không chừng ông ta sẽ lợi dụng Quý Thời Ngộ.
(*Tiếng quỷ: nói dối, nói xằng nói bậy.)
“Quay lại.”
“Không đi dự tiệc tối sao?”
“Đến Hải Xuyên tìm Quý Thời Ngộ.”
Xe quay đầu chạy về Hải Xuyên, nhưng họ đã đi một chuyến vô ích, ký túc xá vắng tanh, Quý Thời Ngộ không biết đã đi đâu.
Dư Dung thử gọi cho cậu ta, nhưng không ai nhấc máy.
“Không nghe?”
“Ừ.” Dư Dung tắt điện thoại: “Đi thôi, ngày mai quay lại.”
**
Một ngày trôi qua nhanh chóng.
Để chào đón buổi hẹn hò vào ngày mai, Dư Thính đã đặc biệt tự làm đẹp toàn thân.
Vừa mới thoải mái nằm xuống, APP truyện tranh đã gửi một lời nhắc: [Đã có phần thưởng mới.]
Cô thuận tay nhận xu đọc, liếc nhìn số dư.
Ồ, không hơn không kém, 50 điểm, vừa đủ cho cô đọc năm chương.
Dư Thính chỉnh lại tư thế, đắc chí mua một chương mới để mở ra đọc, kết quả vừa mới nhìn lên tiêu đề, Dư Thính đắc chí không nổi nữa.
[Chương 20: Cái chết của Dư Thính.]
Cái chết của Dư Thính…
Chết…
…
Dư Thính không nhịn được mà bùng nổ.
Cô nhanh chóng tắt điện thoại, che nó lại bằng một chiếc chăn bông.
Những chữ không may đó khiến hô hấp của cô trở nên nặng nề. Dư Thính còn chưa sẵn sàng để tiếp nhận cái chết của mình, không ai muốn đối mặt với nguyên nhân cái chết và ngày chết của chính mình, đều tại cô bị tình yêu ngọt ngào làm choáng váng đầu óc, quên luôn cái truyện tranh này.
Aaaaaaaa, đều tại cô tay thối.
Làm sao đây, xem hay không xem?
Nếu như không xem, cô sẽ rất tò mò.
Nếu như xem, thì lại không đủ can đảm.
Dư Thính cuộn tròn trên giường, rơi vào tình thế khó xử.
Cô lăn qua lăn lại, trằn trọc suốt hai tiếng đồng hồ mới lấy hết can đảm, coi thường cái chết mà lấy điện thoại ra khỏi chăn.
Đằng nào cũng phải đọc, vậy chi bằng… cứ đọc thôi.
Để ngày mai hẹn hò khỏi phải suy nghĩ về chuyện này.
Dư Thính hạ quyết tâm, hít thở sâu mở một chương mới của truyện tranh.
*Tác giả có lời muốn nói:
Dư Thính: Tôi sắp chết rồi, tôi kích động quá.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT