Dư Thính dùng sức lắc đầu, cơ thể dựa gần vào bên cạnh anh, nhỏ giọng hỏi: “Cậu… có phải nghĩ đến việc gì không vui không?”
Từng có người nhắc đến việc của Yến Từ với Dư Thính, Quý Thời Ngộ cũng từng nói về cảnh ngộ của anh, còn có một vài đoạn trong truyện tranh, đều tiết lộ rằng khi còn nhỏ anh sống không được yên ổn.
Dư Thính không biết rõ nguyên nhân, nhưng có thể tưởng tượng ra được quá khứ của Yến Từ.
Chàng trai mím chặt môi, không phủ nhận: “Ông tôi… trước đây cũng giống ông ta.”
Đương nhiên, “ông ta” là chỉ bố Hạ.
Yến Từ là “quan tài tử” trong miệng người khác, từ khi bắt đầu có ký ức, những từ như “ xui xẻo” và “không may mắn” đã đi cùng anh suốt một nửa đời. Cũng may còn có bà nội, cho dù có chuyện gì xảy ra, bà nội đều sẽ ở bên cạnh anh.
Gia đình Yến Từ rất nghèo, lúc nhỏ ngay cả tivi cũng không có.
Anh muốn xem kênh khoa học, bà nội sẽ đạp xe chở anh đến cửa hàng tạp hóa trên trấn để xem. Chỉ nhớ ánh trăng mờ, con đường nhỏ lầy lội, lưng bà chính là thứ ấm áp nhất.
Ông nội anh hay đánh người, mỗi lần như vậy bà đều giấu Yến Từ đi trước. Yến Từ trốn ở trong tủ không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng đồ vật đổ vỡ, người đàn ông hét lên, những cảnh tượng ấy còn kinh khủng hơn so với ác mộng.
Sau đó…
Bệnh tim của ông tái phát, khoảng cách từ chỗ Yến Từ đứng đến hộp thuốc chỉ khoảng một cánh tay.
“Tôi không giết ông ta, tôi chỉ không cứu ông ta.”
Những tin đồn đó anh đều biết.
Yến Từ hiểu rõ hơn ai hết thế giới bên ngoài đánh giá về mình thế nào, Yến Từ không muốn giải thích, càng không quan tâm người khác nhìn mình như thế nào. Trong thế giới hỗn loạn nhỏ bé của anh, chỉ cần bà nội bình an là đủ rồi.
Nhưng…
Yến Từ rất sợ Dư Thính vì chuyện đó mà không thích anh.
Khắp người anh đều là khiếm khuyết, không xứng với nửa điểm tốt của cô, nhưng vẫn muốn mơ tưởng về tương lai lâu dài của hai người, cho dù khả năng đó rất mỏng manh, đối với Yến Từ đã là đủ rồi.
“Cậu… sợ tôi không?”
Anh lại hỏi thêm một câu, cẩn thận giống như một chú cún bị mưa làm ướt, vô cùng đáng thương.
Dư Thính thừa nhận mình mềm lòng rồi.
Cô ôm Yến Từ, để đầu anh dựa vào bờ vai bé nhỏ của mình: “Tôi sẽ không bao giờ sợ cậu, Yến Từ.”
Nụ cười cuối cùng cũng xuất hiện trên khuôn mặt bình tĩnh của cậu thiếu niên.
Dư Thính chân thành hứa: “Sau này, nếu có người bắt nạt cậu thì tôi sẽ tìm anh Giang Hoài giúp cậu tính sổ!”
Yến Từ nhẹ nhàng cầm lấy ngón tay của Dư Thính, rất mềm, giống như kẹo bông vậy.
Anh nhắm mắt, những sợi tóc cọ trên hõm vai cô, hơi ngứa, trái tim cũng ngứa.
Dư Thính quan sát anh qua khóe mắt.
Từ hướng này, cô nhìn thấy được lông mi của Yến Từ rất dày và dài, sống mũi cao, làn da mịn màng.
Dư Thính rất muốn nói với anh: Cậu vừa đẹp vừa ưu tú, không cần phải cảm thấy tự ti, chờ tương lai thành danh rồi, rất nhiều người sẽ coi cậu là tín ngưỡng.
Dư Thính nghĩ đến tình tiết trong truyện tranh, còn có giấc mơ làm người ta đỏ mặt đó.
Đột nhiên cô ngẩn ra, vội vàng đẩy Yến Từ ra. Có lẽ do ánh mặt trời quá chói, Dư Thính cảm thấy vành tai mình rất nóng, nóng như thiêu như đốt.
“Thính Thính, nhiệt độ của cậu không bình thường.” Yến Từ lập tức chú ý đến sắc mặt cô có thay đổi, quan tâm hỏi: “Cần mua thuốc hạ sốt không?”
“…”
Cô không phải bị sốt, là… là…
Dư Thính ôm khuôn mặt nóng bừng, ánh mắt lấp lánh: “Trời nắng quá, chúng ta… Chúng ta về đi!”
Yến Từ hơi chậm chạp đối với sự thay đổi cảm xúc của người khác, nhưng kì lạ, hiện tại cậu có thể cảm nhận được rõ ràng Dư Thính… đang xấu hổ.
Trong các tình huống khác nhau, xấu hổ cũng có nhiều cách giải thích khác nhau.
Yến Từ không khỏi rơi vào trầm tư, kết hợp với tình hình hiện tại để phán đoán Dư Thính thuộc loại nào.
Anh ngập ngừng chạm vào móng tay của Dư Thính, vẻ mặt của cô gái cứng lại, vội vàng tránh đi như bị điện giật, sắc màu trên vành tai lại đỏ hơn mấy phần.
Yết hầu Yến Từ bất giác chuyển động, hơi thở nóng bỏng.
“Tôi, tôi đi trước đây!” Dư Thính nhét thuốc vào trong lòng anh: “Cậu về nhớ bôi uống thuốc đó, tạm biệt.”
Vừa nói xong hai từ cuối, Dư Thính liền chạy sang bên kia đường.
Anh nhìn túi thuốc trong tay, lại nhìn bóng lưng đang chạy trốn của Dư Thính, vẫn không hiểu, không hiểu tại sao cô lại xấu hổ, càng không hiểu tại sao cô lại chạy theo hướng ngược lại.
**
[Dư Thính Thính: Các chị em, có việc vô cùng khẩn cấp huhuhu. Hình như tớ có ý định xấu đối với Yến Từ!]
Đợi về đến nhà, Dư Thính lập tức vào trong nhóm khóc một trận.
[Cố Song Song nhất định ngủ với nam thần:?]
[ Địch Nguyệt mơ ước vào Thanh Hoa:?]
Dư Thính gõ chữ cạch cạch, kể lại từ đầu đến cuối việc đã xảy ra, ngay cả giấc mơ hôm đó cũng không để sót.
[Cố Song Song nhất định ngủ với nam thần: Thích thì tiến tới đi! Nhưng mà Yến Từ có triển vọng đó.]
[ Địch Nguyệt mơ ước vào Thanh Hoa: Theo tớ biết, có rất nhiều cô gái chuẩn bị đưa thư tình cho Yến Từ trong bữa tiệc khiêu vũ của trường đấy.]
[Dư Thính Thính: Nhưng tớ không biết bản thân là bị sắc đẹp mê hoặc hay là thích cậu ấy…]
Dư Thính không hiểu được lòng mình.
Loại cảm giác mơ hồ này cô chưa trải qua, ngay cả ở bên Quý Thời Ngộ cũng không như vậy.
Cô và Quý Thời Ngộ là thanh mai trúc mã, từ khi còn nhỏ cô đã coi Quý Thời Ngộ như một vật sở hữu, “ thích” anh ta dường như là một điều đương nhiên. Yến Từ không giống vậy, từ khi bắt đầu cô ôm mục đích lợi dụng để đến gần anh, ngay cả bản thân cũng không rõ tình cảm đối với Yến Từ là xuất phát từ thương hại, hay là thật sự thích…
Dư Thính nghĩ không ra, trong đầu rất loạn.
Cô dứt khoát không suy nghĩ nữa, kể với bạn thân một lượt chuyện của Hạ Thất Thất.
Không ngoài dự đoán, hai cô bạn đều bùng nổ.
[Cố Song Song nhất định ngủ với nam thần: Mẹ nó!? Không ly hôn, cmn đầu dì ta bị kẹp cửa à?]
Địch Nguyệt suy nghĩ cặn kẽ hơn cố Song Song, lập tức nói: [Cũng không thể nói như vậy. Theo như mình hiểu về phụ nữ bị bạo lực gia đình, mức độ sợ hãi đối với người chồng không giống nhau, đè nén trong một thời gian dài khiến họ mất hết dũng khí để phản kích, cho dù có, đánh thêm một lần nữa là không có. Như vậy đi, đợi ngày mai chúng ta đến bệnh viện hỏi xem, cậu ấy với mẹ cậu ấy nghĩ như thế nào.]
Bọn họ quyết định ngày mai gặp nhau ở cổng bệnh viện.
Ba cô gái sợ gặp phải bố Hạ, ngồi xổm bên ngoài phòng bệnh, nhòm vào trong xem, quả nhiên nhìn thấy bố Hạ đang ngồi trên giường bệnh. Ông ta nằm trên giường bệnh giống như đứa trẻ khổng lồ được bà Hạ chăm sóc, mặt khác, hai mẹ con không có ai quan tâm nhìn thật đáng thương và đau khổ.
Hạ Thất Thất mẫn cảm phát giác được, ngẩng đầu hướng về phía bọn họ.
Dư Thính nhìn cô ấy, vẫy vẫy tay.
Cô ấy nói vài câu với mẹ, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
“Thất Thất, cậu bị đánh thảm như vậy sao?” Ánh mắt Cố Song Song khi nhìn cô ấy đã khác hẳn.
Một cánh tay của Hạ Thất Thất đang bó thạch cao, vết bầm tím trên mắt vẫn chưa tan hết, vẻ ngoài thê thảm khiến Cố Song Song cảm thấy hối hận vì trước đây đã bắt nạt cô ấy.
Sớm biết… lúc đó đã không chặn cô ấy ở nhà vệ sinh.
Hạ Thất Thất nói: “Ông ta biết mẹ tớ từ chối công việc lương cao mà Dư Thính giới thiệu, sau đó rất tức giận, lại say rượu…”
Dư Thính ngạc nhiên, không ngờ sự việc lại như vậy, càng không ngờ rằng ý tốt của mình sẽ mang đến tai họa cho đối phương.
Cô cắn môi, không khỏi áy náy: “…Xin lỗi, Thất Thất.”
Hạ Thất Thất mỉm cười ấm áp, kéo tay Dư Thính an ủi: “Không phải lỗi của cậu, bố tớ sau khi uống rượu sẽ đánh người, bản tính của ông ta chính là nát như vậy, không liên quan đến cậu.”
Cô ấy càng hiểu chuyện, Dư Thính lại càng buồn phiền.
Nữ chính rõ ràng rất tốt bụng và thông minh, tại sao tác giả chết tiệt lại sắp xếp cho cô ấy một gia đình như vậy, lẽ nào là bởi vì khơi dậy trái tim anh hùng của Quý Thời Ngộ? Nhưng hôm qua anh ta cũng không can đảm như vậy mà?
“Vậy dì Hạ sao rồi?”
“Bác sĩ nói nghỉ ngơi một thời gian là không có vấn đề gì.”
Dư Thính nghe đến việc hôm qua thì không chế được sự phẫn nộ, không nhịn được mà bộc phát: “Tại sao dì Hạ lại chọn hòa giải? Nếu không hòa giải, ông ta nhất định phải vào tù.”
Hạ Thất Thất cười khổ: “Có thể vào được mấy ngày? Đợi ông ta ra ngoài sẽ càng hung dữ hơn.”
Không phải cô ấy chưa từng báo cảnh sát, 3 năm trước Hạ Thất Thất đã từng tự tay đưa bố mình vào ngục giam. Cô ấy nghĩ pháp luật có thể kiềm chế ông ta, nhưng chờ đợi cô ấy lại là những cú đấm đá mạnh hơn, ngay cả mẹ cô ấy cũng phải chịu cảnh tương tự, lúc đó Hạ Thất Thất mới hiểu tại sao lần nào mẹ cũng chọn cách nhẫn nhịn.
Dư Thính chết lặng, cổ họng khô khốc, đột nhiên không biết phải nói cái gì.
Cố Song Song vẫn không chết tâm mà đề nghị: “Ly hôn đi. Bố cậu không đồng ý thì bảo mẹ cậu kiện!”
Hạ Thất Thất lắc đầu: “Mẹ tớ bị ông ta đánh sợ rồi, chỉ cần ông ta tiếp tục ở thành phố này, hai mẹ con tớ sẽ không có ngày tháng tốt đẹp. Vì thế mẹ tớ mới chọn hòa giải không ly hôn, chính là sợ ông ta làm điều gì quá đáng hơn. Bà cũng sợ… Bố tớ làm loạn đến trường học, ảnh hưởng đến kì thi đại học của tớ.”
Hạ Thất Thất muốn mẹ ly hôn hơn bất cứ ai, ngày qua ngày thuyết phục vô số lần.
Nhưng mẹ bị đánh nửa đời, thực sự là bị đánh cho sợ rồi.
Bà sợ sau khi ly hôn, bố nhất định sẽ không bỏ qua cho hai mẹ con họ, sợ sự quấy rầy đến chết của ông ta ảnh hưởng đến việc học của cô ấy, sợ ông ngoại bà ngoại mệt mỏi, càng sợ ông ta giết người.
Mẹ cho rằng so với phản kháng, nhẫn nhịn có thể bảo vệ họ tốt hơn.
Bà luôn nói khổ một chút cũng không sao, chỉ cần con có thể đỗ đại học, tốt nhất là đỗ trường nào xa một chút, chúng ta có thể lén rời đi, để tên ác bá này không tìm được.
Ba cô gái đồng thời rơi vào trầm mặc.
Trong mắt họ, điều này vô cùng đơn giản, nhưng thực tế lại rất khó giải quyết.
“Tớ đi trước…” Hạ Thất Thất đứng dậy, đôi mắt đo đỏ: “Thính Thính, cảm ơn cậu giúp tớ trả viện phí, đợi sau này tớ có tiền học bổng sẽ trả cậu.”
Hôm qua khi đưa người đến bệnh viện, Dư Thính chỉ trả hộ viện phí cho hai mẹ con họ, không ngờ Hạ Thất Thất lại biết.
Cô ấy khập khiễng bước vào phòng bệnh, bóng lưng gầy yếu gánh vác một sức nặng không thích hợp với lứa tuổi này.
Ngực Dư Thính bị đè nén khó chịu, cô đá vào bức tường bên cạnh để phát tiết.
“Thính Thính, cậu không thể nhờ anh Giang Hoài nghĩ cách sao?” Ánh mắt Cố Song Song thương xót, không đành lòng để Hạ Thất Thất rơi vào hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng, nhưng họ cũng không thể làm được gì.
Dư Thính lạnh nhạt đáp: “Anh Giang Hoài đi theo con đường bất hợp pháp, Thất Thất nhất định không đồng ý.”
Cố Song Song thất vọng cúi đầu: “…Cũng phải, cô nhóc đó chính trực như vậy, nhất định không đồng ý.”
Ba người nhìn nhau rồi thở dài.
Sau đó hai mắt Địch Nguyệt sáng lên: “Có rồi! Thính Thính, cậu đi tìm Yến Từ nhà cậu, cậu ấy thông minh như vậy, nhất định sẽ có cách!”
Dư Thính nín thở, từ chối thẳng thừng: “Yến, Yến Từ không phải là của nhà tớ, Nguyệt Nguyệt cậu, cậu, cậu đừng nói linh tinh.” Dư Thính vô cùng căng thẳng, không cẩn thận cắn vào lưỡi, lập tức đau đến mức chảy nước mắt.
“Nhanh nhanh nhanh, bây giờ cậu gọi điện thoại đi.”
Hai người ở hai bên thúc giục, Dư Thính không thể chịu được hai người hết đấm lại xoa, đi đến đầu cầu thang bộ gọi cho Yến Từ.
Ba cô gái đứng thành vòng, sáu con mắt căng thẳng nhìn vào màn hình.
Cuối cùng cũng nghe máy.
“Thính Thính?”
Giọng nói khàn khàn của thiếu niên truyền đến, ánh mắt mờ ám của bạn thân khiến mặt Dư Thính nóng lên, nhỏ giọng đáp: “Yến Từ, cậu, cậu đang làm gì vậy?”
Anh nói: “Gọi điện thoại với cậu.”
Dư Thính: “…”
Yến Từ hỏi: “Đi thăm Hạ Thất Thất đúng không?”
Dư Thính nhẹ nhàng đáp, chậm rãi kể lại mọi chuyện cho Yến Từ, sau đó mới nói: “Cậu cảm thấy làm thế nào mẹ Hạ mới an tâm ly hôn?”
Điện thoại truyền đến tiếng hít thở trong trẻo của thiếu niên.
Ba người kiên nhẫn đợi câu trả lời của anh, thời gian trầm mặc càng ngày càng dài, họ bất giác trở nên căng thẳng.
Rất lâu sau, ống nghe truyền đến giọng điệu mộc mạc của thiếu niên: “Theo quy định tại Điều 264 Bộ luật Hình sự, người trộm cắp tài sản công hoặc tư, số lượng tương đối lớn hoặc nhiều lần, sẽ bị phạt tù không quá ba năm, tạm giữ hoặc giám sát hình sự. Nếu số lượng lớn hoặc là các trường hợp nghiêm trọng khác, phạt tù từ ba đến mười năm.”
Dư Thính nghe mà đầu óc mơ màng.
Cô hỏi cậu làm thế nào để ly hôn, Yến Từ nói với cô những điều này làm gì?
Tiếp đó Yến Từ lại nói: “Nhà cậu, có rất nhiều đồ có giá trị.”
Dư Thính nắm chặt di động, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Bố Hạ bởi vì mẹ Hạ từ chối công việc có mức lương cao của gia đình họ nên mới động tay động chân, nói không chừng, ông ta muốn mượn tay mẹ Hạ lấy được thứ đồ gì đó từ nhà họ. Nếu cô để mẹ Hạ tiếp nhận công việc, lại “không cẩn thận” tiết lộ mật khẩu cửa nhà cho mẹ Hạ…
“Tôi biết rồi!” Dư Thính phấn khích nhảy lên: “Cảm ơn cậu Yến Từ. Yến Từ, cậu thật thông minh.”
“Ừ.” Giọng điệu của chàng trai bình tĩnh: “ Chỉ là dạy cậu về một điều trong Bộ luật Hình sự, không cần cảm ơn.”
Dư Thính không nhịn được mà cười: “Đúng đúng đúng, chỉ là một điều trong Bộ luật Hình sự, vậy tôi cúp máy đây!”
“Được.”
Cúp điện thoại, hai người bạn thân nóng lòng vây quanh cô: “Sao rồi sao rồi, Yến Từ nói thế nào?”
Dư Thính lắc đầu, học theo giọng điệu của Yến Từ, vẻ mặt lão luyện trầm ổn: “Yến Từ dạy tớ một điều trong Bộ luật Hình sự.”
“…?”
“…???”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT