Hai người đi vào góc, lúc này Dư Dung mới mở miệng: “Lúc trước đã muốn nói chuyện ở lại trường với cậu một chút, nhưng vì cậu bị thương nên tạm thời gác lại. Bây giờ đúng lúc có thời gian, không bằng chúng ta đi làm thủ tục đi.”
Quý Thời Ngộ nói: “Được.”
“A Ngộ, tính tình Thính Thính vô lý, tùy hứng là thật, tất cả đều là do tôi chưa dạy dỗ em ấy cho tốt. Tôi biết em ấy đã khiến cho cậu chịu thiệt, cũng làm cậu có thành kiến với em ấy, nhưng có thế nào thì điều đó cũng không thể trở thành lý do để cậu đánh em ấy trước mặt mọi người.”
Dư Dung đã đủ kiềm chế bản thân.
Nếu Quý Thời Ngộ không phải là con của ân nhân của bố chị, Dư Dung tuyệt đối sẽ không để cho anh ta yên ổn đứng trước mặt nói chuyện với mình.
Quý Thời Ngộ trầm mặc cụp mắt, không biết là đang không cam lòng hay là đang trầm tư.
“Lúc trước tôi đã hứa, cho dù như thế nào cũng sẽ nuôi dưỡng cậu thành người, tôi cũng đã thực hiện chính xác lời hứa. Nhiều năm như vậy nhà họ Dư chưa bao giờ đối đãi khắt khe với cậu, chỉ cần Dư Thính có thì đều sẽ có một phần cho cậu. Tôi không cầu mong cậu có thể nhớ kỹ nhà họ Dư đã tốt với cậu như thế nào, nhưng cũng hy vọng cậu không nên vì Dư Thính thỉnh thoảng giở tính mà ghi hận.”
Dư Dung nói rất hàm súc, tin tưởng với sự thông minh của Quý Thời Ngộ nhất định sẽ hiểu được ý tứ của chị.
Chị tung hoành ở thương trường nhiều năm, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu lòng người.
Trước kia chị chỉ cảm thấy Quý Thời Ngộ có chút quái dị, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Cho đến hôm nay, chị nhìn thấy một tia thù hận nồng đậm bị che giấu trong ánh mắt anh ta.
Dư Dung lập tức hiểu được, anh ta sớm đã coi Dư Thính là kẻ thù, nói không chừng ngay cả nhà họ Dư cũng trở thành đối tượng mà anh ta chán ghét.
Công bằng mà nói thì Dư Dung đối xử với Quý Thời Ngộ cũng không tệ.
Hồi tiểu học lúc họp phụ huynh, chị đi cho Dư Thính; Dư Chi Châu đi cho Quý Thời Ngộ, anh ta thi đấu đoạt giải, chị đúng giờ đến dự; ngay cả quà sinh nhật cũng ngang bằng với Dư Thính.
Sau đó công việc kinh doanh bận rộn, Dư Dung không rảnh quản lý việc nhà.
Thỉnh thoảng nghe nói hai người xích mích, hoặc Dư Thính tức giận lén nhốt anh ta trong tầng hầm.
Khi đó Dư Dung không để ý quá nhiều.
Hai đứa trẻ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, đánh nhau ầm ĩ là chuyện bình thường. Lúc chị còn nhỏ cũng len lén nhốt Dư Chi Châu lại, không có việc gì.
Bây giờ nghĩ lại là chị sai rồi, là chị suy nghĩ không chu đáo.
Quý Thời Ngộ và nhà họ Dư không thân cũng chẳng quen, cho dù chị làm được mười phần hoàn mỹ, Quý Thời Ngộ cũng sẽ không nhớ một nửa điểm tốt của nhà họ Dư, anh ta chỉ coi mình là đang ăn nhờ ở đậu, lúc nào cũng bị đối đãi hà khắc.
Chuyện đến mức này, Dư Dung không cần phải để Quý Thời Ngộ ở nhà nữa, về lâu dài sẽ chỉ nuôi ra một kẻ thù.
“Tiền trong này cũng đủ để cậu sinh sống đến khi tốt nghiệp đại học. A Ngộ, tôi hy vọng sau này gặp lại, cậu vẫn là em trai tôi.”
Dư Dung thầm ám chỉ, Quý Thời Ngộ lại không nhận tấm thẻ kia.
“Không cần.” Quý Thờ Ngộ nói: “Buổi tối tôi sẽ đi thu dọn đồ đạc.”
Anh ta nắm chặt quai ba lô, vòng qua chị và rời đi.
Dư Dung nghịch tấm thẻ ngân hàng bạc mỏng manh trên tay, nói với người đằng sau bức tường: “Đi ra đi.”
Giang Hoài đứng dựa vào tường, cười khẽ: “Cô đây là đang nuôi một con sói con.”
Dư Dung lại nhét thẻ vào trong túi: “Sói nuôi trong nhà quá dã tính, tóm lại không phải chuyện tốt.” Trong lúc nói chuyện, Dư Dung tiện tay treo túi Chanel lên bờ vai rộng lớn rắn chắc của người đàn ông, tiện tay vuốt ve nếp gấp trên áo sơ mi của anh ta, nói: “Anh rảnh thì giúp tôi quan sát cậu ta một chút.”
Dư Dung thà mất đi một người nhà, cũng không muốn xuất hiện thêm một kẻ thù.
Nếu Quý Thời Ngộ hiểu chuyện, sẽ nhận số tiền này, rồi lại gọi chị là “chị”. Nếu sau này anh ta thật sự vô nghĩa, nhà họ Dư cũng tuyệt đối không lưu tình.
**
“Hạ Thất Thất.” Đợi đến khi những người trong nhóm nhỏ đi hết, Dư Thính mới dám nói chuyện với Hạ Thất Thất.
“Cám ơn cậu đã giúp tôi.” Dư Thính không biết nói lời cảm ơn như thế nào, cô cúi đầu, thoạt nhìn giống như là nhận sai.
Cô lấy tấm thẻ thông hành nhăn nhúm kia từ trong túi áo ra trả lại, Hạ Thất Thất cúi đầu nhìn thoáng qua, trên thẻ thông hành đã có dấu vết cháy xém, cho dù lấy lại cũng không thể dùng được nữa.
“Cậu trộm cái này… Cậu thực sự muốn phá hủy mô hình?”
Đối mặt với chất vấn dịu dàng của cô gái, Dư Thính không giấu diếm, nhẹ nhàng gật đầu.
Mặc dù là đáp án trong dự đoán, Hạ Thất Thất vẫn cảm thấy hơi tổn thương.
“Vậy…” Cô cúi đầu hỏi: “Cậu trở thành bạn với tớ chính là vì lấy cái này?”
Dư Thính ngốc: “Chúng ta là bạn sao?”
Mức độ tổn thương mà câu hỏi mờ mịt này mang lại cũng không thua gì lúc biết được cô trộm thẻ thông hành.
Nếu trái tim tan vỡ có âm thanh, vậy thì cả thế giới cũng sẽ rung chuyển.
Hạ Thất Thất vốn tưởng rằng Dư Thính và mình là bạn, dù sao thì hai người cũng đã từng ăn bún; Dư Thính còn giúp cô ấy làm việc kiếm tiền, còn chủ động giúp đỡ mẹ cô ấy, cho dù là bạn cũng chưa chắc đã làm được đến mức này.
Nếu không phải bạn, vậy thì chỉ đơn thuần là lợi dụng…
——Dư Thính coi trọng thẻ thông hành của cô ấy.
“Quên đi, cậu nói phải thì là phải.” Vẻ mặt Dư Thính thất bại: “Dù sao bạn của tôi cũng ít, có thêm một người như cậu coi như đủ quân số.”
Hạ Thất Thất nghẹn lại, nhịn không được nói: “Thực ra, ngoại trừ những lúc nói chuyện khó nghe ra, cậu nói chuyện cũng dễ nghe đấy.”
“…”
Dư Thính hít sâu một hơi: “Đúng là tôi cố ý trộm đồ của cậu, bởi vì tôi muốn đi vào làm hỏng mô hình, không cho Quý Thời Ngộ dự thi.”
Dư Thính thản nhiên thừa nhận, nói chuyện xấu mình làm một cách quang minh lỗi lạc, lần thứ hai làm cho Hạ Thất Thất căng thẳng trong lòng.
“Nhưng tôi tuyệt đối không phải muốn phá hư mô hình rồi giá họa cho cậu; càng không phải vì trộm thẻ thông hành của cậu mà trở thành… bạn bè.” Dư Thính vô cùng gian nan nói ra hai chữ cuối cùng, xấu hổ đến mức cả vành tai đều nóng cả lên.
“Tôi chỉ thấy Quý Thời Ngộ không vừa mắt, vậy nên mới không nghĩ tới những người khác trong tổ.”
“Chỉ có thế này?”
“Ừm.” Dư Nghe gật đầu: “Chỉ có vậy.”
Hạ Thất Thất lập tức dễ chịu hơn rất nhiều.
So với việc tâm tư Dư Thính xấu xa, cô ấy càng sợ bị lợi dụng, bị lừa gạt.
Cô ấy dụi mắt, thay vào đó là một nụ cười: “Được, tớ tin cậu, tớ sẽ không nói với bất cứ ai khác.”
Dư Thính cũng không quan tâm cô ấy có nói cho người khác biết hay không, dù sao sự việc cũng đã xảy ra, hậu quả cũng đã thành, người khác có biết hay không đối với cô mà nói đã không còn ý nghĩa nữa.
“Vậy sau này cậu đừng làm như vậy nữa.” Giọng điệu Hạ Thất Thất dịu dàng: “Cậu xinh như vậy, trong nhà còn có tiền, vì một nam sinh thật sự không đáng. Thay vì thích Quý Thời Ngộ, không bằng cậu đi thích Yến Từ. Cậu không biết đâu, nghe nói cậu gặp chuyện không may, cậu ấy gấp gáp không chịu nổi, tất cả mọi người chạy bên ra ngoài, chỉ có một mình Yến Từ đi tìm cậu.”
Hạ Thất Thất chưa từng yêu đương, nhưng trong nháy mắt đó nảy sinh ra một loại cảm giác.
——Yến Từ thích Dư Thính.
Thật ra cô với Yến Từ không tiếp xúc nhiều.
Thiếu niên trong ấn tượng yên tĩnh lại không có cảm giác tồn tại, ngày ngày chỉ biết cúi đầu làm việc. Tuy rằng không tiếp xúc với người khác, nhưng anh làm việc nghiêm túc, kiên nhẫn và tinh tế, tính cách vừa vặn trái ngược với Dư Thính.
So với Quý Thời Ngộ kiêu ngạo, cao lãnh, Hạ Thất Thất cảm thấy Yến Từ thích hợp với Dư Thính cả người toàn gai nhọn hơn.
Dư Thính chưa bao giờ nghĩ tới sẽ nghe được những điều như vậy từ chỗ cô ấy.
Trận hỏa hoạn kia xảy ra quá đột ngột, lúc cô được cứu ra cả người đều ngây ngốc, căn bản không nghĩ tới vì sao Yến Từ lại đến.
Nói vậy…
Anh cố ý đi cứu cô?
Ngoại trừ anh trai, chị gái và dì Tô ra, vậy mà trong cuộc đời cô lại có người thứ tư nguyện ý liều mạng vì cô.
Hơn nữa còn là nhóc đáng thương.
Nhớ lại hai tay với những vết máu loang lổ và vẻ mặt lúc ôm lấy cô của thiếu niên, Dư Thính bất giác cuộn mười ngón tay, nội tâm hoàn toàn nghẹn lại.
“Vậy tôi đi trước nhé…?” Dư Thính chậm rãi lui về phía sau, không đợi Hạ Thất Thất nói chuyện đã nhanh như chớp chạy ra khỏi tầm mắt của cô ấy.
——Cô muốn đi tìm Yến Từ!
Hạ Thất Thất bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ đến việc có thể mình đã thúc đẩy một cặp yêu sớm, không nhịn được nở nụ cười của người mẹ.
Nhưng mà một giây sau, nụ cười của Hạ Thất Thất lại trở nên lúng túng.
“Yến, Yến Từ?”
Phía trước cô, Yến Từ đang trốn đằng sau một cây hòe tươi tốt.
Xem ra Yến Từ đã trốn ở đó một lúc lâu rồi.
“Tôi, cái kia…”
Da đầu Hạ Thất Thất tê dại.
Cô ấy đã nói nhiều chuyện như vậy với Dư Thính sau lưng Yến Từ, nếu Yến Từ trách cô ấy xen vào việc của người khác, sau này không hướng dẫn cô ấy làm thí nghiệm nữa thì phiền phức rồi!
Đang lúc căng thẳng luống cuống, Yến Từ bước tới.
Hô hấp của Hạ Thất Thất ngưng trệ, đôi mắt âm trầm nhìn xuống kia làm cho cô ấy không dám nói một lời.
Đột nhiên, có âm thanh truyền đến từ trên đầu: “Cậu, thật tinh mắt.”
Bốn chữ chứa đầy hai cảm xúc, sự đánh giá cao và hài lòng.
Yến Từ cân nhắc vài giây, lắc đầu: “Đó là một giá.khác.”
Hạ Thất Thất hiểu ra, hạ thấp giọng thăm dò: “Tôi lại nói vài câu tốt về cậu ở trước mặt Dư Thính?”
Yến Từ đồng ý.
Hạ Thất Thất lại có chút chột dạ, cô ấy vừa mới buồn bực vì Dư Thính có thể đã lợi dụng mình; hiện tại lại lợi dụng Dư Thính chiếm lợi của học thần.
“Chúng ta như vậy có phải không tốt lắm không?” Lần đầu tiên Hạ Thất Thất làm loại chuyện này, thật cẩn thận hỏi: “Nếu Dư Thính biết chúng ta dùng cô ấy để giao dịch…”
Yến Từ lập tức nhíu mày: “Giao dịch là chỉ… Việc trao đổi giá trị mà cả hai bên dùng tiền tệ như một phương tiện trao đổi, tôi dạy cậu làm đề; cậu, khen ngợi tôi, là hành vi tự nguyện, không liên quan đến… Lợi ích ràng buộc.”
Thật hợp lý.
Hạ Thất Thất bị thuyết phục.
“Nhưng mà, chỉ có thể dạy hai đề.” Yến Từ nghiêm túc: “Dư Thính cũng phải ở đó.”
Có mấy nam sinh nói là một nam một nữ ở chung gọi là hẹn hò.
Tuy rằng anh không hiểu cách nói này, nhưng anh chỉ muốn hẹn hò với Dư Thính, ngoại trừ Dư Thính, ai cũng không được.
Hạ Thất Thất không nhìn ra giác ngộ của anh sâu đến mức nào, khiếp sợ hai giây, lập tức đồng ý.
“Vậy lúc tôi dạy Dư Thính học thêm, cậu cũng đến, ba người chúng ta cùng nhau học.”
Học thêm?
Yến Từ nhíu mày lần nữa.
Vì sao Dư Thính không tới tìm anh để học thêm? Chẳng lẽ anh không đủ thông minh??
“Tôi đã thay đổi suy nghĩ.”
“…?”
Yến Từ lại nói: “Cậu nhường cơ hội dạy thêm Thính Thính cho tôi.”
“…?”
“Tôi dạy cậu ba đề Olympic toán.” Yến Từ dùng ngón tay giơ số ba, thiếu chút nữa viết mấy chữ “cậu thấy tôi hào phóng biết bao” lên mặt.
Hai người hoàn thành vụ trao đổi, ai đi đường nấy.
Yến Từ không chọn về nhà, trực tiếp đi đến một con phố thương mại cách trường học không xa.
Anh đi bộ một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm thấy một cửa hàng sửa chữa điện thoại di động ở góc phố.
Yến Từ đưa chiếc điện thoại cổ rách nát trong túi cho nhân viên sửa chữa, nói: “Sửa.”
Một chữ đơn giản, cộng thêm những vết thương đầy người và ánh mắt lạnh lùng kia, cực kỳ giống mấy tên côn đồ gây chuyện.
Ông chủ ngẩng đầu nhìn một cái, không nói lời nào đã đuổi Yến Từ ra khỏi cửa hàng.
Yến Từ nắm chặt điện thoại, thất vọng đứng tại chỗ mất nửa giây, quay đầu đi vào cửa hàng dụng cụ tự sửa chữa bên cạnh.
Không sao, tự mình sửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT