Học sinh lần lượt từ các lớp đi ra, âm thanh ồn ào khiến cô quay trở về thực tại.
Dư Thính kinh ngạc, cảm thấy mặt mình hơi nóng, mà thiếu niên trước mặt nhìn cô có chút nghi ngờ, cuối cùng đưa tay ra thử độ ấm trên trán cô.
Nóng.
Anh lại sờ mình, cũng rất nóng.
Cuối cùng đưa ra kết luận——
[Chúng ta đều ốm rồi.]
Nhìn kĩ lại thì sắc mặt của Yến Từ quả thật không được tốt, Dư Thính không khỏi hỏi: “Yến Từ, có phải cậu bị ốm nên mới đến muộn đúng không?”
[Tôi uống 1500ml nước nóng.] Yến Từ nghiêm túc trả lời.
Ý gì?
Dư Thính nghĩ một lúc, cuối cùng cũng hiểu ra: “Ý cậu nói là cậu uống nước ấm rồi thì bệnh sẽ khỏi?”
Yến Từ gật đầu.
Dư Thính nghẹn ngào, không nói lên lời.
“Ừm… Nước nóng có thể trị sốt à?” Tuy nói uống nhiều nước ấm là chuyện tốt, nhưng chưa từng nghe qua uống nước ấm có thể hết sốt.
Yến Từ chậm rãi viết: [Nước ấm có thể khiến nhiệt lượng toả ra bề mặt cơ thể, cho nên có thể hạ sốt.] Ngòi bút dừng lại, lực viết ấn mạnh thêm: [Cậu cũng nên uống.]
“…”
Cô đọc sách ít, anh đừng có lừa người.
“Cậu ở đây đợi tôi một lát.”
Nói xong, Dư Thính chạy đến phòng làm việc, xin cô giáo nghỉ phép, kéo Yến Từ xuống phòng y tế.
Dư Thính trời sinh thể hàn, cho dù vào mùa hè tay cũng lạnh lạnh, khiến cho nhiệt độ trong lòng bàn tay giảm đi không ít. Yến Từ không khỏi cúi đầu, móng tay của cô được sơn màu hồng anh đào nhạt, chỉ kéo ba ngón tay của anh, giống như bị một cục bột dắt đi, đến cả xương cũng mềm mềm.
Yến Từ biết mình không nên, nhưng anh bỏ qua cảnh giới trong lòng, dè dặt dùng ngón tay chạm nhẹ vào móng tay cô.
Dư Thính không cảm thấy gì, Yến Từ mím môi, cẩn thận nhìn về phía gáy của cô, chọc thêm phát nữa.
“Yến Từ, có phải cậu không thích bị tôi kéo đi phải không?” Dư Thính ngẩng mặt, ánh mặt tràn đầy nghi hoặc, nói xong thì buông Yến Từ ra: “Cậu không thích thì cứ nói.”
Làm gì chọc tới chọc lui, giống như trẻ con ấy.
Cảm giác mềm mại biến mất khiến Yến Từ ngơ ra, ngây người nhìn về phía tay của mình.
“Yến Từ, cậu đi nhanh lên.”
“Thôi được rồi, để tôi kéo cậu đi vậy.” Dư Thính lại kéo ba ngón giữa của anh, cũng không quan tâm anh có bằng lòng hay không.
Lông mày Yến Từ giãn ra, nghe lời để người khác kéo đi.
“Quý Thời Ngộ, đấy không phải là tiểu bạch kiểm hôm đấy đi cùng với đại tiểu thư à? Hoá ra là học sinh trường mình à?”
Hai người đi cùng nhau thu hút không ít ánh nhìn, trong đó có mấy người ở lớp thực nghiệm.
Nam sinh dựa vào lan can ngó đầu ra, thỉnh thoảng lại nói chuyện với Quý Thời Ngộ.
Quý Thời Ngộ vốn đang cúi đầu đọc sách ngay lập tức thất thần, không tự chủ mà nhìn về phía Dư Thính.
Dư Thính 1m6 đi bên cạnh Yến Từ 1m88 giống như một con mèo nhỏ đáng yêu.
Anh ta chú ý đến hai bàn tay đang nắm kia, rất nhiều lần ở kiếp trước, Dư Thính sẽ nắm tay anh ta như vậy, cho dù anh ta không thích tiếp xúc với cô, nhưng cô vẫn không biết chán, làm ồn ở bên cạnh, dường như không để ý sự lạnh nhạt của anh ta.
“Tôi vừa qua lớp 7 hỏi thử, nam sinh mà đại tiểu thư kéo đi tên Yến Từ, hình như là học sinh đặc biệt của lớp 7. Hay thật, đại tiểu thư nhà cậu đây là đang giúp đỡ người nghèo à.”
Người bạn quấy rầy làm anh ta phiền muộn.
Quý Thời Ngộ đóng sách lại, quay người đi vào lớp.
“Quý Thời Ngộ, bài tập nhóm cậu đã làm xong chưa? Chỗ mình có chút vấn đề, muốn mượn của cậu tham khảo một chút.”
Giọng điệu Hạ Thất Thất dịu dàng, anh ta nghe thấy nhưng lại không phản ứng gì.
Ánh mắt cô gái hoài nghi, nhẹ nhàng kéo tay áo của anh ta: “Quý Thời Ngộ?”
Quý Thời Ngộ nghe thấy ngước mắt lên, đưa bài tập trên bàn cho cô ta.
“Chậc, chẳng trách đại tiểu thư thích người khác, cậu xem Quý Thời Ngộ đối xử với Hạ Thất Thất khác hẳn.”
“Ừ đấy, theo mình thấy nam sinh mới được Dư Thính thích đẹp trai hơn Quý Thời Ngộ nhiều.”
Cho dù là học sinh lớp thực nghiệm thì cũng thích nói chuyện phiếm.
Cuộc thảo luận đó không thoát khỏi tai anh ta được, Quý Thời Ngộ tự dưng cảm thấy không thoải mái, cuối cùng đứng dậy rời khỏi cái vòng tròn làm anh ta cảm thấy khó chịu này.
Nào ngờ Quý Thời Ngộ vừa đi ra ngoài, thì đột nhiên hai nam sinh trêu đùa trên cầu thang đụng phải, Quý Thời Ngộ tránh không kịp, bị ngã mạnh xuống mặt đất, cảm giác đau nhói từ mắt cá chân khiến anh ta kêu lên thành tiếng.
“A Ngộ——!”
Có tiếng hét lên, xung quanh nháo nhào thành một mớ hỗn độn.
**
Trong phòng y tế.
Yến Từ ngoan ngoãn để bác sĩ kiểm tra.
Bác sĩ bảo anh mở mồm thì anh mở mồm, bảo anh đo nhiệt độ thì đo nhiệt độ, dáng vẻ nghiêm túc như học sinh mẫu giáo vậy.
Dư Thính ở bên cạnh lo lắng không ngừng: “Bác sĩ, Yến Từ sao rồi ạ? Có nghiêm trọng không?”
Vẻ mặt bác sĩ bất lực: “Cô bé, em đã hỏi tám lần rồi, cậu ấy chỉ là bị cảm mùa hè thôi, uống chút thuốc đợi hạ sốt là khỏi.”
Vẻ mặt Dư Thính ỉu xìu: “Thế có cần truyền nước không ạ? Cần nghỉ mấy ngày?” Cô chưa thấy người nào bị bệnh mà chỉ uống nước ấm, còn đứng phạt như không có việc gì. Không bình thường, không bình thường tí nào.
“Không cần, em đến đây, đi lấy nước đưa thuốc cho em ấy uống, nếu mà khó chịu quá thì xin nghỉ.”
Dư Thính vừa mới cầm cốc nước dùng một lần, cửa phòng y tế bị mở ra bằng một lực lớn, chỉ nhìn thấy mấy thiếu niên to cao vội vàng xông vào trong: “Cô ơi, Quý Thời Ngộ vừa nãy bị đụng ở hành lang, cô nhanh xem cậu ấy có việc gì không.”
Quý Thời Ngộ?
Dư Thính tay cầm cốc giấy, mắt lớn trừng mắt nhỏ với Quý Thời Ngộ đang được đỡ.
Trong một khoảnh khắc, hai tay Quý Thời Ngộ để trên người bạn nắm chặt lại, quên đi sự đau đớn ở mắt cá chân.
“Đại tiểu thư cũng ở đây à, cậu đến đây xem xem, A Ngộ bị trẹo mắt cá chân rồi.”
Dư Thính rủ mắt xuống, câu chế giễu suýt chút nữa thì buột miệng nói ra.
“Các cậu đặt anh ấy xuống trước đã.”
Dư Thính tránh đường, bọn họ đặt Quý Thời Ngộ xuống giường bên cạnh Yến Từ.
Dư Thính lấy nước uống thuốc cho Yến Từ trước, sau đó chạy qua xem tình hình.
Mắt cá của anh ta đã sưng đỏ cả lên, có vẻ như không bị thương đến xương, nhưng cũng phải một tuần mới khỏi.
Dư Thính gần như không khỏi mừng thầm, hắng giọng cố nén niềm vui sướng, nhăn mày nói: “A Ngộ, sao anh chả cẩn thận gì cả, đang yên đang lành mà cũng bị trật chân thế.”
“Còn không phải mấy tên lớp ba dở hơi chạy linh tinh ở hành lang.”
“Ồ.” Dư Thính cúi người: “A Ngộ anh có đau không?” Vừa nói vừa chọc mạnh vào chỗ bị thương của anh ta.
Quý Thời Ngộ đau đến giật mình.
Cô gái tỏ vẻ vô tội: “Em không có cố ý đâu, có phải chọc đau anh rồi không?”
Tóc con của cô rơi xuống, gương mặt trắng trẻo, đôi mắt nhìn chằm chằm anh ta, nhìn có vẻ rất quan tâm anh ta.
“Không đau.” Quý Thời Ngộ nhịn đau, không khỏi nhìn về phía của Yến Từ.
Yến Từ không nói lời nào ngồi trên giường, lặng lẽ không có cảm giác tồn tại.
Quý Thời Ngộ cẩn thận quan sát Yến Từ, Yến Từ của hiện tại vẫn chưa có khí thế bức người của 7 năm sau, lông mày rất đẹp, nhưng màu xám xịt trong mắt anh khiến anh trông ảm đạm.
Có lẽ, cũng chỉ là tâm huyết dâng trào muốn chơi thử.
“Lần trước gặp mặt vẫn chưa chào hỏi cậu, tôi tên Quý Thời Ngộ.” Anh ta chủ động đưa tay.
Yến Từ không trả lời, ánh mắt lãnh đạm.
Người bạn nhỏ tiếng nhắc nhở: “Yến Từ hình như không biết nói chuyện.”
Quý Thời Ngộ thu tay lại, không có chút sơ hở.
Lúc này có học sinh bị bệnh đi vào trong, do tình trạng của Yến Từ không quá nghiêm trọng không thể chiếm giường nữa. Anh vẫn chưa hết sốt, Dư Thính để bác sĩ kê đơn, quyết định xin nghỉ nửa ngày.
“Yến Từ, cậu đi được không?” Dư Thính không yên tâm: “Thôi được rồi để tôi đỡ cậu.”
Cô nắm cánh tay của Yến Từ, động tác nhẹ nhàng đỡ anh ra khỏi phòng y tế.
Lúc sắp ra khỏi cửa, chân của Yến Từ đột nhiên nghiêng sang một bên, cả cơ thể không nặng không nhẹ dựa vào vai cô, sau đó quay đầu, ánh mắt thờ ơ, giống như khiêu khích.
Quý Thời Ngộ nhíu mày, nhớ lại kiếp trước, Yến Từ đem lại cho anh ta một cảm giác ngột ngạt, cảm giác của hiện tại giống hệt với kiếp trước.
**
Theo nguyên tắc làm người tốt đến cùng, Dư Thính trực tiếp đưa Yến Từ về nhà.
Cô để Yến Từ nằm lên giường, thuốc để trên bàn bên cạnh, dặn dò: “Cậu phải nhớ uống thuốc. Đúng rồi, nhà cậu có đồ ăn không? Bữa tối muốn ăn cháo không, tôi gọi đồ ăn cho cậu, cậu ăn xong rồi uống thuốc.”
Dư Thính gọi đồ ăn xong, xác định không có gì muốn nói, đứng dậy chuẩn bị về nhà.
Kết quả vừa đi đến cửa, Yến Từ gọi cô lại: “Thính… Thính.”
Không bị các tiếng khác làm ồn, câu “Thính Thính” này vô cùng rõ ràng.
Dư Thính dừng bước.
Yến Từ một tay chống lên cửa phòng ngủ, thân hình cao cao gầy gầy, gương mặt vì ốm nhìn khá nhợt nhạt, giống như chú cún lớn bị ướt mưa, vừa ướt vừa đáng thương, càng nhiều hơn là vô tội.
“Sao, sao thế?”
Yến Từ đột nhiên đi đến trước ghế, kéo ra vỗ vỗ: “Thính… Thính.”
Biểu cảm của anh giống như muốn được khen thưởng.
Chiếc ghế đó là hôm cô đi mua sắm chọn được, đại não Dư Thính hoạt động, miễn cưỡng hiểu ý.
Cô bước đến ngồi lên ghế: “Thoải mái, cậu ngồi có cảm thấy thoải mái không?”
Yến Từ rất vừa ý.
Chiếc ghế này anh vẫn chưa ngồi, bởi vì là chỗ của Dư Thính, chỉ để dành cho Dư Thính thôi, trừ Dư Thính ra ai cũng không được ngồi.
Lúc này Yến Từ ngồi đối diện cô.
Chiếc bàn tròn nhỏ, thân hình to lớn của anh chen vào bên trong.
Hai người mặt đối mặt, không nói câu nào, không làm gì cả, chỉ nhìn trân trân nhau.
“Vậy tôi đi trước đây, đồ ăn chắc cũng sắp đến rồi, cậu nhớ ăn nhé.”
Yến Từ lắc đầu, viết ra giấy mấy chữ.
Dư Thính trườn qua đó liếc một cái: “Tôi tiễn cậu?”
Yến Từ nhìn kĩ khẩu hình của cô, lần nữa lên tiếng: “Tiễn.”
“Không cần tiễn, chú Lý sẽ qua đây đón tôi.”
Anh cố chấp nhắc lại: “Tiễn.”
“…”
Được.
Vậy tiễn đi.
Yến Từ tiễn cô đến đường lớn, đến khi Dư Thính lên xe mới quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng cô đơn nhỏ bé đáng thương, Dư Thính không nhịn được nói: “Chú Lý, chú nói xem một mình lớn lên có phải rất vất vả không?”
Đây là lần đầu tiên cô hỏi một câu sâu sắc như vậy, chú Lý vừa buồn cười vừa kinh ngạc: “Sao Thính Thính đột nhiên lại nói vậy?”
“Yến Từ bị ốm rồi, không có ai chăm sóc.” Dư Thính kéo cửa sổ, đột nhiên cảm thấy đồ ăn vặt trong tủ lạnh không ngon nữa.
Bởi vì sinh non nên Dư Thính cũng rất hay bị bệnh.
Đặc biệt là lúc nhỏ, ba ngày bệnh nhẹ, năm ngày bệnh nặng, nhưng mỗi lần bị bệnh có rất nhiều người chăm sóc cô. Cho dù bố mẹ không còn nữa, bên cạnh vẫn còn anh chị cô dì chú bác, lúc buồn chán còn có thể bắt nạt Quý Thời Ngộ để giết thời gian.
Yến Từ không có gì cả.
Đến bị ốm cũng chỉ uống 1500ml nước nóng.
Cô thở dài, có vẻ như sau này phải đối tốt với nhóc đáng thuơng này mới được.
Cố gắng biến 5 trái tim trên đầu anh thành 5 trái tim đỏ, như vậy anh vừa có được hạnh phúc, bản thân cũng có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ nhìn thấy kết cục.
Nhắc đến nhiệm vụ, Dư Thính mới nhớ đến mấy hôm nay đều không đăng nhập APP.
Theo lý mà nói cô giúp bạn là việc tốt, APP thế nào cũng phải cho cô 2 điểm chứ.
Giây sau Dư Thính không còn đẹp mặt nữa.
[Phát hiện hành vi người dùng trốn học hẹn hò, trừ 5 điểm, điểm số hiện có:14.]
?
???
Hẹn hò?
Ai hẹn hò?
Mẹ nó chứ nói rõ xem nào, cô hẹn hò với ai cơ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT