Tiếng sáo này vô cùng dễ nghe, nghe như âm thanh của chuông gió vậy, khiến người nghe thấy đều cảm thấy thoải mái.
Tiếng sao nghe hay như vậy khiến Lam bà bà tự hỏi ai đang thổi sáo.
Có điều.
Hiện giờ là thời khắc then chốt của Tần Nguyệt, Lam bà bà không quan tâm nổi chuyện khác, vội quay sang nhìn Tần Nguyệt.
Kết quả là vừa vô ý quay lại nhìn.
Đồng tử của Lam bà bà co rút mạnh.
Chỉ thấy ngọn lửa đỏ vốn dĩ vây xung quanh Tần Nguyệt vậy mà lại dần thu lại, trong tiếng sáo du dương, từng chút thu nhỏ.
Cảnh này giống như ngọn lửa đã được vỗ về, trở nên ngoan ngoãn hơn.
Cảnh tượng như vậy.
Khiến Lam bà bà nhìn thấy mà kinh ngạc không ngừng, cảm thấy thật không thể tin nổi.
“Tiếng sáo lại có thể khiến cho ngọn lửa biến nhỏ lại, đây là chuyện gì vậy? Lẽ nào tiếng sáo có thể trấn áp được tâm ma? Nhưng ta cảm thấy tiếng sao trừ việc dễ nghe ra, không có công dụng nào khác?”
Trên gương mặt Lam bà bà hiện lên vẻ khó tin, cẩn thận quan sát tình hình của Tần Nguyệt.
Phát hiện sau khi tiếng sáo xuất hiện, tình trạng của Tần Nguyệt ngày càng tốt lên, ngọn lửa ngày càng nhỏ đi, đến tâm trạng đau khổ trên mặt Tần Nguyệt cũng dần biến mất.
Tình trạng khó hiểu như vậy khiến Lam bà bà nhìn thấy mà bất ngờ, không kìm được mà cẩn thận lắng nghe tiếng sáo.
Nhưng khi nghe được một lúc, bà cũng không nghe ra có điều gì khác đặc biệt, chỉ cảm thấy tiếng sáo nghe rất hay.
“Ta nhớ có người từng nói, âm nhạc có thể chữa trị vết thương tâm hồn, lẽ nào âm nhạc cũng có thể giúp người qua ải tâm ma sao?”
Lam bà bà phân tích, quyết định sau này bản thân sẽ nghiên cứu một chút, xem xem rốt cuộc là có được hay không.
Nếu như có thể, vậy nhất định sẽ học âm nhạc, nắm được cách giúp qua ải tâm ma, nếu như không được, vậy thì đích thị người thổi sáo rất không tầm thường.
Đương nhiên, những chuyện này sau này hãy nói, xem tình hình Tần Nguyệt mới là chuyện quan trọng lúc này.
Vì vậy Lam bà bà tiếp tục chú ý Tần Nguyệt, trong tiếng sao du dương, nhìn ngọn lửa hoàn toàn đã tắt, để lộ ra dung mạo đẹp đẽ của Tần Nguyệt.
Khiến người ta kinh ngạc là.
Vết bớt trên má trái của Tần Nguyệt đã biến mất không dấu vết, cả khuôn mặt trở nên trắng trẻo mịn màng, khuôn mặt hạt dưa nhỏ nhắn càng nhìn càng thấy thanh tú, đáng yêu.
Nhìn Tần Nguyệt đã hoàn toàn lột xác, nhìn làn da trắng như tuyết đó, Lam bà bà không kìm được mà khen ngợi.
“Quả là lột xác, hơn nữa tạp chất do quá trình lột xác bài trừ đều bị ngọn lửa thiêu rụi, ngọn lửa này thật không tồi, giống thần bảo hộ bảo vệ cho Tần Nguyệt.”
“Đúng vậy, ngọn lửa rất lợi hại, hơn nữa Tần Nguyệt càng trở nên xinh đẹp, lúc trước chị ấy vì vết bớt mà tự tin, hiện giờ cuối cùng chị ấy cũng không cần phải tự ti nữa rồi.” Tống Tiểu Mỹ cũng gật đầu khẽ cười đồng tình.
“Vết bớt là hiện thân của sức mạnh, là Tần Nguyệt không cách nào nắm được sức mạnh huyết mạch phát ra mà hình thành, hiện giờ cô bé đã lột xác rồi, dễ dàng khống chế sức mạnh, đợi cô bé trở thành người tu tiên, sức chiến đấu tuyệt đối sẽ không ai địch nổi.”
Lam bà bà cảm thán, cảm thấy thời đại thuộc về Tần Nguyệt đã đến rồi.
Tống Tiểu Mỹ nghe xong những lời này, ngưỡng mộ nhìn Tần Nguyệt, rất muốn bản thân cũng có được ngọn lửa như Tần Nguyệt, đáng tiếc cô chỉ có thể hi vọng.
Cũng vào lúc này.
Tần Nguyệt đang ngồi khoanh chân bỗng mở hai mắt, ánh lửa đỏ loáng thoáng chiếu vào khóe mắt, rồi lại nhắm mắt lại.
“Tần Nguyệt, chúc mừng chị đã đột phá lên cấp tông sư.” Tống Tiểu Mỹ bước đến gần chúc mừng.
“Cám ơn!”
Tần Nguyệt gật gật đầu, biểu lộ sự khách sáo, không thân mật giống trước kia.
“Chị sao thế?” Tống Tiểu Mỹ nhận thấy điều này, nghi ngờ hỏi lại.
“Không sao, chỉ là có chút ảnh hưởng của tâm ma, cần từ từ, hai người ra ngoài trước đi.” Tần Nguyệt lắc lắc đầu nói.
“Cái này...vậy bọn em ra ngoài trước vậy.”
Tống Tiểu Mỹ rất hoài nghi, nhưng vẫn là nên cũng Lam bà bà ra khỏi căn phòng, cho Tần Nguyệt có thêm thời gian ở một mình.
Trong căn phòng dưới đất.
Tần Nguyệt lặng lẽ ngồi trên đất, im lặng không nói lời nào.
Một lúc lâu sau.
Giọng nói nhỏ đến không thể nghe thấy cất lên: “Đừng mong có thể cướp anh ấy đi, ai cũng không được!”
...
Bên ngoài.
Trong tiểu viện.
Lý Hiên gắt cây sáo bạch ngọc vào eo, lặng lẽ lắng nghe phần thưởng của hệ thống.
[Ding! Đệ tử của ngươi đột phá lên cấp tông sư, chúc mừng người có được hai phần thưởng.]
[Ding! Mời lựa chọn phương thức phần thưởng. 1, Nhận từng phần thưởng. 2, Nhận phẩn thưởng gộp.]
“Ta chọn nhận phần thưởng gộp, sau này đều là phần thưởng gộp.” Lý Hiên quả quyết trong lòng lựa chọn.
[Ding! Lựa chọn hoàn tất, chúc mừng ngươi có được tài năng không gian: Dịch chuyển tức thời.]
[Dịch chuyển tức thời: Khả năng về không gian kỳ ảo đặc biệt, chỉ cần tiêu hao sức lực của linh hồn, là có thể thi triển dịch chuyển tức thời, có thể thông qua bảo vật trời đất đặc biệt mà thăng cấp.]
“Dịch chuyển tức thời? Lại là năng lực không gian, tốt, vô cùng tốt!”
Lý Hiên vui mừng vô cùng, rất bất ngờ bản thân lại có được năng lực trời ban tốt như vậy.
Cần biết rằng.
Trên thế giới này, muốn dịch chuyển tức thời vô cùng khó khăn, chỉ có những vị đại tu sĩ mới có thể làm được điều này.
Lý Hiên vui mừng lập tức muốn thử năng lực dịch chuyển tức thời, vì vậy anh lập tức truyền năng lực đó cho phân thân.
Nhưng sau một hồi thử nghiệm, Lý Hiên cau mày.
Bởi vì phân thân không có sức mạnh linh hồn, căn bản không cách nào sử dụng được năng lực này, khiến Lý Hiên cau này căng thẳng.
“Thôi vậy, sau này ta đích thân thử nghiệm vậy, đi xem thử tình hình của Tần Nguyệt trước xem thế nào đã, theo lý mà nói thì cô bé nên đi ra rồi.”
Lý Hiên quay người hướng về căn phòng gác mái, sau khi vào trong phòng nhìn thấy Tống Tiểu Mỹ và Lam bà bà đang ngồi trên ghế chờ đợi.
“Tần Nguyệt đâu?” Lý Hiên hỏi.
“Chị ấy vẫn ở trong căn phòng dưới đất, sư tôn, tình hình của Tần Nguyệt rất kỳ lạ, con rất lo lắng cho chị ấy.” Tống Tiểu Mỹ lo âu nói.
“Ừm, ta đi xem xem.”
Nói xong, Lý Hiên sải bước xuống dưới phòng.
Trong căn phòng dưới đất.
Lam bà bà lặng lẽ quan sát Lý Hiên, nhìn thấy cây sáo bạch ngọc trên eo của Lý Hiên.
Sau đó bà lại dùng pháp thuật thăm dò quan sát tu vi của Lý Hiên, phát hiện chỉ là một võ sư khí huyết, Lam bà bà trong lòng nghi ngờ.
Giúp Tần Nguyệt trấn áp tâm ma quả thực rất kỳ lạ, Lam bà bà không coi Lý Hiên là võ sư bình thường.
Nhưng Lam bà bà không nhìn ra điểm đặc biệt nào khác của Lý Hiên, trong lòng phỏng đoán Lý Hiên có phải là người trời sinh đã nắm được năng lực đặc biệt.
Đối với việc này.
Lý Hiên không hề quan tâm.
Anh rảo bước đến căn phòng dưới đất rồi nhìn tiểu Tần Nguyệt đang lặng lẽ ngồi trong căn phòng.
“Trở lên xinh đẹp hơn rồi.” Lý Hiên vừa đi vừa nói.
“Sư tôn!”
Tần Nguyệt vốn dĩ đang thẫn thờ, nghe giọng nói của Lý Hiên lập tức đứng dậy, đồng tử xinh đẹp vô cùng vui mừng.
“Đưa tay cho ta.”
Lý Hiên đến trước mặt Tần Nguyệt rồi đưa tay phải ra, dự định sử dụng Trấn áp tinh thần để kiểm tra tình hình của Tần Nguyệt, xem xem còn có tàn dư của tâm ma hay không.
“Dạ.”
Tần Nguyệt cũng không hỏi vì sao, ngoan ngoãn đưa tay ra đặt vào trong lòng bàn tay của Lý Hiên.
Rất nhanh.
Sức mạnh của Tinh thần trấn áp bắt đầu trỗi dậy, từng chút thăm dò tình hình của Tần Nguyệt.
Mười phút sau.
Lý Hiên thu hồi Tinh thần trấn áp, cười nói: “Không sao, tất cả đều rất tốt, có muốn đi dạo phố cũng ta không?”
“Muốn ạ, rất muốn.”
Tần Nguyệt liền vội gật đầu, rất mong chờ được đi dạo phố cùng Lý Hiên.
“Vậy thì đi thôi.”
Lý Hiên nắm tay Tần Nguyệt, đưa Tần Nguyệt ra khỏi căn phòng trong không khí ấm áp.
Cách đó mười dặm.
Một đạo cô trẻ mặc áo đạo sĩ đơn giản, cổ tay có đeo một chiếc lắc bạc, lặng lẽ đứng trên không, đôi mắt như nước lướt nhìn xung quanh.
“Kỳ lạ! Hôm nay ta mất công đến đây, cảm thấy bản thân sẽ thư nhận được một nữ đệ tử hệ lửa, hơn nữa còn giúp cô bé vượt qua kiếp nạn, nhưng kiếp nạn sao đột nhiên lại biến mất rồi nhỉ? Cô bé đã vượt qua rồi hay sao? Vẫn khiến ta phải tìm kiếm?”
Thần thức của vị đạo cô trẻ thăm dò xung quanh, toàn lực thăm dò vị trí của nữ đệ tử.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT