A Đại không nói lời nào, mà nhìn về hướng chị Thu Nhi đang bận rộn sắc thuốc trong phòng, thấy thân hình không xinh đẹp mà gầy gò, A Đại khẽ cười.
“Chỉ cần ở cạnh chị Thu Nhi, tôi cũng thấy đủ rồi.”
A Đại nói xong, trong tay xuất hiện một biểu tượng thần kỳ, theo sau đó là tiếng gào thét.
“Đáng cheetsm cậu sẽ hối hận, cái thế giới này căn bản không hề có sự quang minh, cứ coi như là có quang minh thì cũng là sự quang minh của người khác, cậu đã được định sinh ra từ hắc ám...”
Âm thanh âm u biến mất không dấu vết, hoàn toàn quay về sự cô độc.
A Đại khẽ cười đến bên cạnh Thu Nhi, giúp Thu Nhi cùng sắc thuốc.
Một khoảng thời gian sau.
Thảo dược đã sắc xong rồi, hai người rót ra được một bát thuốc, sau đó đến bên cạnh phân thân.
“A Đại, em bỏ mặt nạ của anh ấy xuống, chị giúp anh ấy dùng thuốc.” Thu Nhi bưng bát thuốc nói.
“Vâng.”
A Đại bỏ mặt nạ ra, nhìn thấy một dung mạo trắng bệch anh tuấn phi phàm.
Nhìn thấy tướng mạo anh tuấn như vậy, A Đại vô cùng kinh ngạc, không dám tin trên thế giới này lại có người đẹp trai đến vậy.
“Thật là đẹp trai quá, đáng tiếc người như vậy lại không có cùng đường với chúng ta.”
Thu Nhi nhẹ giọng nói, bưng bát canh thuốc bắt đầu đút cho phân thân uống.
“Đúng...đúng vậy, lần trước anh ta rất tùy tiện đưa cho chúng ta cuốn công pháp và đan dược, đáng tiếc đến giờ em cũng vẫn chưa học được.” A Đại thất vọng nói.
“Ta cũng chưa học được, có điều ta cảm thấy thể lực trở nên mạnh hơn rất nhiều, chúng ta lần này hãy chăm sóc tốt anh ấy, nói không chừng còn có thể có thêm đan dược, đợi sau khi được ăn nhiều đan dược rồi, chúng ta có lẽ có thể trở thành võ sư rồi.” Thu Nhi kỳ vọng nói, khao khát với việc trở thành võ sư.
“Chị Thu Nhi người cố gắng như vậy, nhất định có thể trở thành võ sư.” A Đại nghiêm túc nói.
“Ừm, ta cũng cho rằng như vậy, đợi ta trở thành võ sư rồi, thì có thể bảo vệ em tốt hơn rồi.”
Thu Nhi đưa tay ra xoa đầu A Đại, khiến tóc cậu rối lên.
“Ha ha ha.”
Thu Nhi nhìn bộ dạng khốn khổ của A Đại, bật cười, tiếng cười rất đơn thuần và vui vẻ.
...
Bên cạnh con sông của cảnh giới mật.
Lam bà bà vui mừng nhìn Tống Tiểu Mỹ, cảm nhận được khí của cô ở công lực cấp mười đang dao động phát ra, Lam bà bà rất vui.
“Tốt tốt tốt, không ngờ rằng con có thể đột phá lên đến cấp mười, quá tốt rồi.” Lam bà bà rất vui mừng, khuôn mặt già nua đều thể hiện sự vui vẻ vô cùng.
“Lam bà bà, công lực cấp mười của con đã vững chắc rồi, thậm chí cảm giác khoảng cách đột phá rất gần rồi, bước tiếp theo có phải con có thể có công lực tông sư không ạ?” Tống Tiểu Mỹ hỏi.
“Đúng vậy, có điều bước lên cấp tông sư rất khó, là giai đoạn thoát xác để nhập tiên, bước này sẽ phải trải qua khảo nghiệm với tâm ma, rất nguy hiểm.” Lam bà bà nghiêm túc nói.
“Nguy hiểm như vậy sao ạ?” Tống Tiểu Mỹ kinh ngạc.
“Đúng vậy, từ công lực cấp mười lên đến cấp tông sư là sự chuyển biến lớn, đó là một lần đột phá rất nhiều nguy cơ, một khi không cẩn thận sẽ nhập ma.” Lam bà tiếp tục giải thích.
“Vậy có cách nào để tránh được ải này không ạ? Cảm thấy như vậy đáng sợ quá.” Tống Tiểu Mỹ lo lắng.
“Có, có thể mời người mạnh đến để bảo vệ, giúp trấn áp tâm ma, cách này rất phổ biến, cũng là chỗ hay của phái tu tiên.
Cách thứ hai có thể lợi dụng bảo vật trời đất, có pháp bảo pháp khí bảo vệ, còn có phương pháp trấn áp tinh thần đặc biệt.
Cách thứ ba là phương pháp phân thân, tâm ma ảnh hưởng đến bản thể, nếu như có phân thân sẽ lập tức tra ra điều bất thường, từ đó phá vỡ tâm ma.
Nhưng pháp thuật phân thân quá hiếm thấy, đặc biệt là phân thân của người luyện võ, hiện giờ gần như là không có.
Cách thứ tư là kiên định ý chí, tâm vững như bàn thạch, cho dù là tâm ma có xuất hiện cũng không sợ, nhưng cách này rất khó, chỉ cần có tình cảm thì không cách nào có thể thoát khỏi tâm ma. Càng là người trọng tình trọng nghĩa, thì càng dễ chìm vào tâm ma, hai người đều thuộc vào kiểu này, ta rất lo lắng cho hai người.” Lam bà bà thở dài nói.
“Không sao đâu ạ, có Lam bà bà người ở đây, bọn con nhất định sẽ vượt qua cửa ải khó đó, hơn nữa còn có sư tôn nữa.” Tống Tiểu Mỹ cười nói.
Lam bà bà thở dài, thời gian bà tiếp xúc với Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ không lâu, nhưng bà biết rất rõ, Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ rất coi trọng sư tôn của họ.
Sau khi hai người nói chuyện, lời nào cũng là vị sư tôn đó, rõ ràng là đối với vị sư tôn này họ rất coi trọng.
Nhưng lại quá coi trọng rồi, mới càng sản sinh ra tâm ma mãnh liệt hơn, lúc đột phá càng thêm nguy hiểm, vì vậy Lam bà bà rất lo lắng.
Mang theo sự lo lắng này, Lam bà bà lấy một ít nước sạch nhất ở giữa dòng suối, rồi mới gọi Tần Nguyệt bọn họ, chuẩn bị quay về.
“Lam bà bà, người lấy số nước này về làm gì thế ạ?” Tần Nguyệt tò mò.
“Gần đây học nấu ăn, nước ở giữa sông sẽ tốt hơn nước bình thường, rất thích hợp làm đồ ăn ngon, vì vậy mới lấy về một ít.”
Lam bà bà giải thích, bà lại không nói là vì muốn thu hút con kim điêu.
“Thì ra là vậy, vậy chúng ta cũng lấy một ít mang về cho sư tôn đi.” Tần Nguyệt lập tức nghĩ tới Lý Hiên, dự định mang một ít về cho Lý Hiên.
“Thôi vậy, ta giúp hai người lấy, hai người thu quá chậm rồi.”
Lam bà bà có chút cạn lời, sau cùng tự mình làm lấy, dùng một chiếc hồ lô đựng nước để thu nước.
Sau khi đã làm xong tất cả, bọn họ mới giẫm lên ưng khổng lồ quay về.
Đợi sau khi về đến tiêu cục.
Lam bà bà lập tức quay về tiểu viện bên cạnh, thử dùng nước ở giữa dòng vừa lấy về để nấu đồ ăn, cho thêm vài loại nguyên liệu quý giá nữa để thu hút con kim điêu.
Nhưng làm xong rất lâu rồi mà con kim điêu vẫn chưa bị thu hút đến, thậm chí đến một con chim con cũng không thấy, khiến Lam bà rất buồn phiền.
“Đáng ghét, biết bao nguyên liệu quý như vậy, hương vị so với đồ ăn Lý Hiên làm cũng đều rất thơm, vì sao không thể thu hút được con kim điêu đến nhỉ?”
Phối hợp giữa khả năng nấu nướng vượt trội cùng với nguyên liệu cao cấp, Lam bà bà cảm thấy có sác xuất rất lớn có thể hấp dẫn được kim điêu.
Kết quả không ngờ rằng, đến một con chim cũng không thể dẫn dụ tới, ngược lại khiến con ưng khổng lồ bà nuôi nổi khùng, lật đổ cái nồi, khiến Lam bà bà suýt chút thì nổi giận.
Sau cùng Lam bà bà nén lại cơn tức mà vỗ về con ưng khổng lồ, hứa hẹn một đống thứ tốt mới có thể làm yên lòng con chim ưng khổng lồ đó.
“Ta thật khổ quá mà, muốn giúp hậu bối dụ dỗ một con kim điêu mà khó như vậy, theo lý mà nói thì hương vị này cũng rất nồng đậm rồi, vì sao không thể dụ dỗ kim điêu?
Lẽ nào, phải phù hợp với kim điêu mới được sao? Mà Lý Hiên làm đồ ăn vừa hay lại hợp với hương vị của nó?”
Lam bà bà cảm thấy cũng có thể có khả năng này, suy nghĩ có cần lén học lúc Lý Hiên nấu ăn hay không, đợi sau khi học xong rồi, lại thử hấp dẫn con kim điêu đó.
Nghĩ đến đây.
Lam bà bà nhảy lên mái nhà, lén nhìn sang nhà Lý Hiên.
Kết quả không ngờ rằng.
Bà vừa nhìn thì thấy Lý Hiên đang nằm ghế phơi nắng, dáng vẻ lười biếng hưởng thụ vô cùng.
Quan trọng là bên cạnh Lý Hiên.
Con Lôi điện kim điêu đó đang vỗ cánh để tạo gió nhẹ cho Lý Hiên, giống như thị nữ đang chăm sóc cho Lý Hiên vậy.
Thấy vậy, Lam bà bà cũng hết lời để nói, vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ vừa hận.
Trong lòng bà càng không chịu đựng nổi mà hét lên.
“Đây là Lôi điện kim điêu sao, la con kim điêu ương ngạnh không chịu khuất phục ai sao, kim điêu cao ngạo như vậy lại thân thiết với Lý Hiên, không thể nào bất ngờ hơn được nữa rồi.
Giờ thì hay rồi, kim điêu còn quạt mát cho ngươi, còn muốn để người khác sống nữa không?”
Lam bà bà buồn phiền mà gào thét trong lòng, nghĩ tới bản thân mỗi ngày phải chăm sóc con chim ưng khổng lồ của mình, nghĩ tới con chim ưng tính cách thất thường không nghe lời, Lam bà bà có chút ngưỡng mộ.
“Đáng ghét, đều là thú bay ương ngạng khó bảo, vì sao con kim điêu của Lý Hiên lại nghe lời như vậy? Thật không công bằng chút nào.”
Lam bà bà càng nghĩ càng thấy không công bằng, đặc biệt là khi nhìn thấy bộ dạng cẩn thận vỗ cánh quạt mát cho Lý Hiên, Lam bà bà càng nhìn càng tức.
“Thôi bỏ đi, coi như là số mệnh vậy, ta có thể không có số mệnh như vậy.”
Lam bà bà thở dài, quyết định từ bỏ việc dụ dỗ con kim điêu, chuyển qua quyết định sẽ giúp đỡ Tống Tiểu Mỹ thật tốt, để cô bé trở nên càng mạnh.
Sau khi đã quyết định xong xuôi.
Lam bà bà cũng không bực tức nữa, cứ vậy mà nhảy xuống phòng khách, quay về tu luyện.
Ở một nơi khác.
Trong tiểu viện.
Tần Nguyệt đang nắm chặt một đồ vật, đến bên cạnh Lý Hiên nhỏ nhẹ nói.
“Sư tôn, con mang đến cho người một loại quả rất ngon đó, người thử xem.”
Tần Nguyệt nói rồi xòe bản tay nhỏ trắng trẻo ra, một loại quả màu đỏ xuất hiện trong lòng bàn tay cô.
Lý Hiên nằm trên ghế nhìn thấy loại quả này, lập tức nghĩ đến lời nhắc kia, lời nhắc khi Tống Tiểu Mỹ tăng liền ba cấp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT