Một mũi tên Huyền Kim từ bụi cây bay ra, từ một góc không ngờ bay ra, hướng bắn đến Hồng Mao và Lam Mao.
Hồng Mao thì ổn, thực lực của anh ta rất mạnh, dễ dàng né tránh mũi tên này.
Nhưng Lam Mao không như vậy, thực lực của anh ta chỉ ở cấp bảy, né mũi tên cũng mất sức lực, mấy lần suýt bị trúng tên.
May mà còn có Hồng Mao, hắn thực lực mạnh không những bảo vệ bản thân, mà còn không ngừng ra tay giúp Lam Mao.
“Đại ca, làm sao đây? Sự công kích này quá gian xảo, không dễ né tránh.” Lam Mao vội nói.
“Dùng sức mạnh của huyết mạch đi, hiện giờ chỉ có thể sử dụng nó.” Hồng Mao nheo mắt nhìn.
“Nhưng thực lực của em vẫn chưa đủ, nếu như buộc phải sử dụng, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sau này.” Lam Mao bối rối, càng muốn rời đi.
“Chỉ cần có thể giết người tộc mèo đã thức tỉnh, chúng ta có thể lập đại công, có thể có được phẩn thưởng cực lớn.
Ngươi thật cam tâm bỏ qua đại công lần này sao? Ngươi cần hiểu rõ, không bắt được cơ hội này, chúng ta mãi mãi cũng chỉ có thể sinh sống ở thành Hắc Mã nhỏ bé mà thôi.”
Hồng Mao nói xong lấy ra một viên thuốc từ trong túi ra, không chút do dự nuốt vào.
Lam Mao thấy vậy, lập tức cũng lấy ra một viên thuốc từ trong túi, cũng uống vào.
Một giây sau.
Khí tức của hai người bắt đầu biến hóa kịch liệt, đuôi của một tên chầm chậm phía sau mông xuất hiện, toàn thân đều tiến hành biến hóa.
Sau khi quá trình biến hóa kết thúc, bọn chúng nhìn giồng một con chuột to.
“Sức mạnh thật khủng khiếp! Đây có thể được xem là thực lực của tông sư hay không? Quá đáng sợ rồi!” Lam Mao hưng phấn nói.
“Đi thôi, giết hết những người này, giải quyết người tộc mèo vừa thức tỉnh kia.” Hồng mao nói xong, toàn thân lập tức biến mất.
Từ xa vọng lại tiếng máu thịt bị đâm trúng, nhưng không có tiếng la hét nào, chỉ có sự trầm lắng.
“Vẫn là tử sĩ, chết rồi đều không nói một lời.”
Lam Mao quay đầu lại, thân thể cũng biến mất, chạy vào rừng là bắt đầu tàn sát.
Một nơi khác,
Tống Tiểu Mỹ vẫn đang lao đầu chạy, trên đường cảm nhận được sức mạnh huyết mạch của tộc chuột, lập tức hiểu bọn chúng đang vận dụng huyết mạch.
“Là kẻ địch mạnh như thế nào, vậy mà khiến chúng phải sử dụng đến huyết mạch, sự tình ngày càng phức tạp, hoàn toàn không thể hiểu.”
Tống Tiểu Mỹ không hiểu, chỉ có thể tiếp tục chạy.
Nhưng đã chạy được một thời gian, cô cảm thấy hai tên tộc chuột cũng đang tăng tốc đuổi kịp, khoảng cách ngày càng gần.
“Đáng chết!”
Tống Tiểu Mỹ vội tăng tốc, muốn kéo xa khoảng cách, nhưng không thể làm được, chỉ có thể bị đuổi kịp từng chút một.
Dần dần.
Hai tên tộc chuột cách cô ngày càng gần, thậm chí chỉ còn cách một nghìn mét nữa thôi.
Tống Tiểu Mỹ quay đầu, có thể thấy rõ ràng hai tên tộc chuột phía sau, với ánh mắt tàn nhẫn đó.
“Đuổi kịp ngươi rồi, người chạy không thoát đâu, tộc mèo đều đáng chết, đều phải chết!!”
Âm thanh cay nghiệt vang vọng phía sau, Tống Tiểu Mỹ nghe xong thấy ớn lạnh, chỉ có thể cắn răng mà tiếp tục chạy.
Nhưng cô sớm đã sức cùng lực kiệt, những tên phía sau ngược lại ngày càng nhanh, rất nhanh chỉ còn cách một trăm mét.
Lúc này Tống Tiểu Mỹ tâm nóng như đốt, âm thanh phá không vang lên.
Một giây sau.
Một con ngựa to đầu cao xuất hiện cách cô không xa, có người đang thúc ngựa mau chóng xông tới cạnh cô, đưa tay phải hướng về cô, mau lên!”
“Được!”
Tống Tiểu Mỹ đã chạy đến kiệt sức, vào lúc con ngựa to xuất hiện, Tống Tiểu Mỹ dường như thấy cứu tinh, nhưng một giây sau cô trợn tròn mắt.
Bởi vì cô ngửi thấy mùi máu của ân nhân, lúc trước cô ăn một giọt máu đã mất hoạt tính, có thể đủ để thăm dò vị trí của ân nhân trong vòng ba mét.
Hiện giờ đột nhiên người xuất hiện, mùi vị máu trên cơ thể và ân công giống nhau,
Cảnh nạy, khiến Tống Tiểu Mỹ trong lòng bàng hoàng, không khỏi ngẩng đầu nhìn người đang cưỡi ngựa.
Xem ra không sao cả, một vị công tử ngọc thụ lâm phong, phong lưu hào phòng, anh tuấn phi phàm xuất hiện trước mắt.
Hình bóng đó, váng vẻ đó, hoàn toàn giống với ân công.
“Ân công?” Tống Tiểu Mỹ mở miệng kinh ngạc nói.
“Ừm, mau lên ngựa, lát nữa hãy nói chuyện này.” Lý Hiên thúc giục nói.
“Được!”
Tống Tiểu Mỹ liền đưa tay nắm lấy tay của Lý Hiên, theo Lý Hiên nhảy lên ngựa.
Theo tiếng của Lý Hiên, con ngựa bắt đầu lao đi, hướng về sơn cốc phía xa không ngừng nghỉ.
“Cám...cám ơn người ân công!”
Tống Tiểu Mỹ ngồi trên yên ngựa, nhìn nam tử anh tuấn đang thúc ngựa phía sau, hơi thở có hơi gấp.
Cô có thể cảm nhận được mùi vị của máu, mùi vị này địch thị là của ân công không nghi ngờ gì nữa.
“Cô ngồi cho vững, chúng ta phải mau rời khỏi đây, hai người này khá mạnh.” Lý Hiên nghiêm túc nói.
“Bọn chúng dùng sức mạnh huyết mạch, căn cứ thời gian dự tính, chỉ cần kiên trì thời gian một nén hướng, thì có thể làm mất tác dụng của sức mạnh huyết mạch.”
Tống Tiểu Mỹ vội giải thích, có điều cô cảm thấy ngồi trên ngựa có chút không thoải mái.
Chủ yếu là ân công phía sau quá anh tuấn rồi, bản thân co lại trong lòng ân công, rất ấm áp.
Cô thậm chí có thể cảm nhận được độ ấm trên cơ thể của ân công, khiến Tống Tiểu Mỹ có chút đỏ mặt.
“Sức mạnh của huyết mạch sao? Ta biết rồi, yên tâm rất nhanh chúng sẽ được hưởng đại lễ.”
Lý Hiên cười tự tin, tiếp tục thúc ngựa lao đi.
Đợi đến khi đến sơn cốc, Lý Hiên xuyên qua tiểu sơn cốc, cuối cùng dừng lại trên thảo nguyên của miệng cốc.
“Dừng tại đây đi, tiếp sau đó cho cô xem một trò hay.” Lý Hiên nhảy xuống ngựa, đưa tay hướng về Tống Tiểu Mỹ.
“Hả? Được...được thôi.”
Tống Tiểu Mỹ ngơ ngác, không biết là trò vui gì.
Nhưng cô nguyện tin ân công, đặc biệt thấy dáng vẻ anh tuấn của Lý Hiên, nụ cười tự tin, Tống Tiểu Mỹ theo bản năng đỡ lấy tay của Lý Hiên, nhảy xuống ngựa.
“Nước Hạ to lớn kỳ thực có rất nhiều người ở cấp tông sư, nhưng hạ quốc vẫn có thể nắm quyền kiểm soát quốc gia, cô có biết là vì sao không?”
Lý Hiên nói rồi, lấy cung Huyền Kim xuống khỏi ngựa và một bao mũi tên Huyền Kim.
“Vì sao?” Tống Tiểu Mỹ ngơ ngác.
“Bởi vì cung tên, làm cung tên đến số lượng quy mô nhất định, sẽ hình thành độ sát thương rất lớn, cho dù là cấp tông sư, cũng đành ôm nỗi hận mà chết.”
Lý Hiên cười lấy ra ba mũi tên Huyền Kim, tra lên cung, thận trọng kéo căng cây cung, hướng về phía miệng sơn cốc.
Rất nhanh.
Hai tên tộc chuột xuất hiện, trong cơn khát máu bắt đầu điên cuồng.
Nhưng một giây sau.
Hai bên sơn cốc đột nhiên xuất hiện một lượng lớn bóng người, những người này đều cầm cung, chạy đến trong sơn cốc.
“Phóng tiễn!”
Theo một tiếng hét lớn, chi chít mũi tên như mưa từ trên trời giáng xuống, tốc độ cực nhanh hướng về phía hai tên tộc chuột.
“Không!!”
Lam Mao thấy cảnh này kinh hãi lớn tiếng, nhưng tiếng vừa cất lên chưa đầy một giây, toàn thân hắn đã bị đâm như nhím, ngã xuống tắt thở trong sự sợ hãi.
Tên Hồng Mao còn lại thì lại khó giải quyết hơn, vậy mà trong mưa tên có thể xuyên qua được, hai mắt nhìn chằm chằm Tống Tiểu Mỹ, trong ánh mắt đằng đằng sát khí.
Vèo!
Mũi tên xuyên qua vai của Hồng Mao, nhưng hắn không quan tâm, vẫn điên cuồng lao tới.
Rất nhanh một mũi tên bắn trúng hắn, khiến tốc độ của hắn dần chậm lại, nhưng hắn tuyệt không sợ hãi, vẫn tiếp tục lao đi như vậy.
Cuối cùng.
Mũi tên trong tay của Lý Hiên bắt đầu động, có thêm thần lực bẩm sinh, có thêm cả năng lực của Thần Cung Thủ trợ giúp, băn ra ba mũi tên khủng khiếp tuyệt đối không thể né tránh.
Hồng Mao thấy chuyện này trong nháy mắt, biết là bản thân xong đời rồi, chết chắc rồi.
Nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Tống Tiểu Mỹ, miệng gào thét điên cuồng nói: “Ngươi phải chết, vì tộc chuột, ngươi phải chết!”
Vèo Vèo vèo!
Ba mũi tên Huyền Kim vượt trội đâm xuyên qua người Hồng Mao, lưu lại ba cái lỗ trên người hắn, đâm xuyên qua cả tim hắn.
Nhưng Hồng Mao vẫn tiếp tục đi, trong vũng máu bước từng bước về hướng Tống Tiểu Mỹ.
Phập phập phập!
Cơn mưa tên lại tiếp tục bắn ra, tất cả đều đóng trên người Hồng Mao, phía sau lưng đều là tên, đến chân cũng không thể đi nổi nữa.
Hắn cuối cùng cũng ngã xuống đất, nhưng vẫn chưa chết, mà vẫn còn vũng vẫy tiếp tục bò về phía trước, từng chút về hướng Tống Tiểu Mỹ.
Bò được ba mét, Hồng Mao cuối cùng không bò nổi nữa, không cam lòng mà gục xuống, tắt thở.
“Thật vẫn còn cố chấp.”
Lý Hiên nhìn Hồng Mao, nếu tộc chuột đều là kẻ ác như vậy, vậy thì thật không thể dây dưa.
Căn cứ vào những gì Lý Hiên biết, tộc chuột đều rất tàn bạo, người dân chết trong tay chúng nhiều vô số.
Đến cha của Lý Hiên ở kiếp này, vì tộc chuột mới từng bị trọng thương, nên khi cha đã có tuổi, không thể tiếp tục hộ tống hàng nữa.
Hiện giờ có thể tiêu diệt được vào tên, vẫn là khiến người khác vui mừng.
Có điều.
Lý Hiên vẫn xem trọng việc thu nhận đồ đệ, đặc biệt khi thấy thông tin của Tống Tiểu Mỹ, chữ “Có thể thu nhận làm đồ đệ”, khiến Lý Hiên khẽ cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT