“Kẹo hồ lô, vừa ngọt vừa chua đây.”

“Bánh nướng đây, bánh nướng nóng hổi đây.”

Lý Hiên cầm tay Tần Nguyệt đi dạo trên phố đông người náo nhiệt, nghe những giọng nói của những người qua lại và tiếng trẻ con vui đùa náo nhiệt, tâm trạng cũng trở nên nhẹ nhàng vui tươi.

“Sư tôn, tại sao ở đây lại có nhiều võ sư như vậy? Con nhìn thấy có rất nhiều võ sư mang đao theo người, so với thành Bạch Dương thì nhiều hơn hẳn.”

Tần Nguyệt kéo tay Lý Hiên, nhìn ai nấy đều cường tráng khôi ngô, còn có những nữ hiệp dáng vẻ hiên ngang, số lượng võ sư thật đáng kinh ngạc.

“Bởi vì thành Trấn Bắc rất coi trọng võ học, ở vùng núi phía bắc thành có tộc Man rất mạnh sinh sống, còn có đám dã thú và sinh vật ô nhiễm, có rất nhiều thảo mộc và mỏ quặng tự nhiên.

Vì vậy có rất nhiều võ sư muốn qua thành Trấn Bắc, đi đến vùng núi đó để đãi vàng, săn bắn dã thú, thu thập thảo mộc và quặng...”

Lý Hiên nhẹ nhàng giải thích tình hình của thành Trấn Bắc.

“Thì ra là như vậy, con biết rồi.”

Tần Nguyệt bỗng nhiên tỉnh ngộ, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Lý Hiên: “Sư tôn, người hiểu biết nhiều thật đấy.”

“Vi sư thường ra bắc vào nam, chứng kiến nhiều một chút, sau này em không hiểu điều gì có thể hỏi anh.” Lý Hiên mỉm cười nói.

“Vâng ạ.”

Tần Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, đến khi nhìn thấy bánh bao thịt cách đó không xa, lập tức không muốn bước tiếp nữa, đôi mắt to bất ngờ nhìn chăm chú vào làn hơi trắng lượn lờ xung quanh chiếc bánh bao thịt.

“Muốn ăn rồi sao?” Lý Hiên cười nói.

“Dạ vâng, con không biết vì sao, hôm nay rất muốn ăn gì đó.” Tần Nguyệt có chút ngại ngùng nói.

“Ồ? Không sao, cơ thể đang trưởng thành cũng là chuyện bình thường.”

Lý Hiên nghĩ đến chuyện này, cảm giác có thể liên quan đến huyết mạch của Tần Nguyệt, dứt khoát gật đầu nói: “Đi, chúng đi ăn đi ăn bánh bao thịt, một người hai cái.”

“Sư tôn thật tốt!”

Đôi mắt to tròn của Tần Nguyệt lại biến thành hình lưỡi liềm, cảm giác đi cùng sư tôn thật là hạnh phúc.

Hai người đến trước người bán bánh bao, mua bốn cái bánh bao to, một người hai cái bánh bao vừa đi vừa ăn.

Chưa nói đến, bánh bao vừa ra lò nóng hổi thơm phức, hương vị vừa miệng, Lý Hiên vẫn rất vừa ý.

Vào lúc đó.

Trong đầu Lý Hiên xuất hiện một thông tin đến từ một phân thân, ánh mắt bất giác mà nhìn về hướng đông.

“Sư tôn sao thế?” Tần Nguyệt phát hiện sự thay đổi của Lý Hiên, nhỏ nhẹ hỏi.

“Con đường phía đông có một Vạn Bảo Lâu, vũ khí bên đó rất nhiều, chúng ta qua đó xem xem, em muốn mua loại vũ khí nào?” Lý Hiên cười nói.

“Sư phụ dùng đao, vậy con cũng dùng đao.” Tần Nguyệt mở to mắt nghiêm túc nói.

“Anh không định dùng đao nữa, chuẩn bị đổi thành tu luyện kiếm thuật.” Lý Hiên nghĩ tới tài năng dùng kiếm của mình, sắp sửa tu luyện kiếm pháp.

“Hả? Vậy...vậy con cũng muốn luyện kiếm, giống sư tôn.” Tần Nguyệt liền thay đổi chủ ý.

“Vậy chúng ta đi thôi.”

Thấy Tần Nguyệt thay đổi chủ ý, Lý Hiên cảm thấy tiểu nha đầu này thật đáng yêu, dễ khiến người ta yêu thích.

Hai người tay trong tay đi về con đường hướng đông, từ xa nhìn thấy cửa của Van Bảo Lâu, xung quanh đều là võ sư, ai nấy cũng đều dữ dằn.

“Sư tôn, ở đây sao lại có nhiều người như vậy ạ?” Tần Nguyệt nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Lý Hiên.

Dứt khoát mở rộng phạm vi, chỉ cần mười lượng bạc, là có thể được xem trong vòng một canh giờ.” Lý Hiên nhẹ giọng giải thích, trong mắt mang chút hi vọng.

“Thì ra là vậy, sư tôn chúng ta cũng vào xem thử sao?” Tần Nguyệt nhỏ nhẹ hỏi.

“Đương nhiên rồi, thuận tiện mua hai thanh kiếm.”

“Dạ vâng ạ.”

Hai người nói xong, tiến bước vào Vạn Bảo Lâu, nhìn thấy bên phải của cầu thang, võ sư đi lên đi xuống, dễ thấy kiếm phổ đang ở trên tầng hai.

Lý Hiên vẫn chưa lên lầu ngay, mà cùng với Tần Nguyệt đi dạo quanh tầng một, cuối cùng dừng lại ở trước hai thanh kiếm Huyền Kim.

Huyền Kim là một kim loại đặc biệt trên thế giới này, loại kim loại này có đặc điểm lớn nhất là rất kiên cố, trọng lượng so với vàng ròng thì nhẹ hơn rất nhiều, là một nguyên liệu rèn binh khí rất tốt.

Nhìn thấy hai thanh Huyền Kim này, Tần Nguyệt lập tức thích thú, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Lý Hiên.

“Vậy thì mua hai thanh kiếm này nhé.”

Nhìn thấy Tần Nguyệt thích thú, Lý Hiên lấy bạc ra mua luôn, sau đó đưa cho Tần Nguyệt một thanh kiếm nói: “Đây, cái này của em.”

“Cám ơn sư tôn.”

Tần Nguyệt vui mừng chơi với thanh kiếm trong tay, vuốt ve những hoa văn trên đuôi kiếm, thích thú ngắm nghía.

“Đi thôi, chúng ta cũng lên lầu.”

Lý Hiên nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Tần Nguyệt, cùng đi lên lầu hai với nụ cười của Tần Nguyệt, thấy phòng khách rất lớn của lầu hai.

Giữa phòng khách lớn.

Một trang kiếm phổ có kích thước bằng chiếc ô tô, được đặt yên giữa phòng khách, gần một trăm người đang vây quanh, tĩnh lặng quan sát.

Lý Hiên đưa phí vào xem, nắm tay Tần Nguyệt cùng bước vào.

Nhưng vừa xem được hai đến ba giây, Lý Hiên liền cảm thấy trong kiếm phổ dường như có một ai đó, một người đang luyện kiếm.

Ý chí của anh kiên định, có thể lặng lẽ quan sát không biến sắc, nhưng Tần Nguyệt ở bên cạnh lại không như vậy.

Tần Nguyệt lúc này, toàn thân như ngơ ngác nhìn kiếm phổ, giống như bất động mà giác ngộ.

Một người phụ nữ cao gầy ôm thanh kiếm dài, nheo mắt quan sát xung quanh, thấy Tần Nguyệt lập tức giác ngộ, người phụ nữ cao gầy trên mặt bỗng bừng sáng lên sự vui mừng.

Giây sau đó.

Người phụ nữ cao gầy lấy ra một cái bàn tròn đặc biệt, nhỏ một giọt máu lên chiếc bàn tròn, rất nhanh chiếc bàn xoay tròn, cuối cùng chỉ về hướng Tần Nguyệt.

“Cuối cùng cũng tìm thấy rồi, người có thiên mệnh sẽ cứu thế giới tương lai, cũng là chủ nhân mà ta phải bảo hộ, tốt quá rồi, so với dự tính của ta sớm hơn hai năm.”

Người phụ nữ cao gầy trong lòng vui mừng, ánh mắt sáng rực nhìn Tần Nguyệt, rất muốn ngay lập tức lao đến trước mặt Tần Nguyệt, đi theo Tần Nguyệt.

Nhưng cô vẫn không qua đó, mà tĩnh lặng chờ đợi, không dám làm phiền Tần Nguyệt đang lĩnh ngộ kiếm phổ.

Thời gian chầm chập trôi đi, người trên lầu dần dẫn cũng vãn bướt, số lượng ngày càng còn ít người.

Lý Hiên từ trong cảm ngộ hồi phục tinh thần trở lại, anh nhìn Tần Nguyệt đang đứng yên bất động, nhìn dáng vẻ cô bé dường như đang giác ngộ.

Lý Hiên nhìn kiếm thuật trên Cổ Kiếm Phổ, thu hoạch rất lớn, chỉ có thể là nhờ tài năng luyện kiếm xuất sắc của anh.

Nhưng Tần Nguyệt lại không có tài năng như vậy, nhưng cô bé vẫn có thể giác ngộ được nội dung trên kiếm phổ, khiến người ta có chút ngưỡng mộ.

Lại thêm một khoảng thời gian nữa trôi qua, Tần Nguyệt cuối cùng cũng hồi phục ý thức, sau đó vui mừng nhìn Lý Hiên.

“Sư tôn...con...”

“Anh biết, chúng ta quay về đã.” Lý Hiên vội ngăn lời nói của Tần Nguyệt, nắm bàn tay bé nhỏ của cô bé rời đi.

Hai người rất nhanh đã về đến quán trọ, sau khi đã đóng cửa an toàn, Lý Hiên đang định nói gì đó, đột nhiên tiếng máy cất lên.

[Ding! Đồ đệ của người Lục Trường Sinh đã giải chú phong ấn, thành công đạt được tầng luyện công cấp một, người thu được phần thưởng tài năng: Thượng Đế Thị Giác.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play