Mùa thu đúng là mùa thoải mái nhất trong năm ở Tokyo, ít nhất một tên tóc trắng nào đó cho là như vậy.
Thanh niên cao gầy ngâm nga cười khẽ, một tay xách theo daifuku dâu tây vừa mua, một tay cầm taiyaki nóng hầm hập, lắc qua lắc lại mà đi trên đường về trường học.
Vừa qua khỏi thời kỳ nhiệm vụ dồn dập của mùa hè, các bạn nhỏ nhập học mùa xuân đã trải qua nửa năm rèn luyện, có thể thả ra thanh tẩy ít chú linh nhỏ, không những có thể giải quyết những nhiệm vụ lúc trước bởi các loại nguyên nhân mà tồn đọng lại mà còn có thể làm thêm mấy cái, giảm bớt gánh nặng cho những người khác.
Rốt cuộc, năm nhất luôn rất có nhiệt tình, sử dụng cũng tương đối thuận tay.
Gojo Satoru vui sướng mà cắn một ngụm taiyaki, đi về phía trước hai bước, một đầu tóc bạc không mang chút tạp sắc cũng phất phơ theo bước chân hắn.
Khó có được một hôm không có đồ vật có mắt như mù — cả nhân loại lẫn phi nhân loại — đến trước mặt hắn, điều này làm cho tâm tình Gojo Satoru bắt đầu từ buổi sáng liền vẫn luôn rất tốt.
... Nhưng mà...
Nam nhân che mắt bằng vải đen nghiêng nghiêng đầu, tựa hồ nghe được âm thanh gì. Hắn một ngụm nuốt hết phần taiyaki còn lại, vỗ vỗ tay đi đến rừng rậm, rất nhanh liền biến mất sau bóng cây.
"Gần kết giới như vậy còn có chú linh sao, thú vị..."
———
Tí tách. Tí tách.
"... Này này, cát...chết..."
Có người ngồi xổm bên người y, hoàn toàn không có ý định che giấu hơi thở của chính mình.
Uchiha Sasuke dần hôn mê trong đau đớn, lại bởi vì đau đớn mà dần có ý thức.
Mình còn chưa có chết a, y không thể nói rõ chính mình có tiếc nuối hay không.
Rõ ràng có cái gọi là thế giới bên kia, nhưng Sasuke rất rõ ràng mình còn ở tại thế giới bên này, có thể là vì toàn thân y không có nơi nào không đau. Nếu là đi thế giới bên kia, ít nhất sẽ làm người ta thoải mái dễ chịu mà qua đi nhỉ?
Hiện tại hai mắt y, đặc biệt là mắt trái, cùng với toàn bộ đại não giống như là bị người lấy móc sắt nung nóng rồi thọc vào khuấy vài cái. Miệng cùng mũi đều là mùi máu tươi, không rõ là vì có nội thương hay đơn thuần là trên người chảy máu quá nhiều. Y đã cố sức hít thở nhẹ nhàng, nhưng mỗi lần hít vào thở ra vẫn có cảm giác có người dùng dao cắt xẻ trong cơ thể. Tứ chi giống như đều thoát ly thân thể, chỉ đôi khi có một đợt đau đớn truyền đến nhắc nhở rằng y tựa hồ không có thiếu tay thiếu chân...
"...Ừm, bị thương hơi nghiêm trọng, không thể cử động..." Hơi thở kia di đến càng gần một chút, nhưng âm thanh của đối phương vào trong tai Uchiha Sasuke nghe như từ nơi rất xa truyền tới. Hắn đang nói chuyện với ai vậy?
Sasuke giãy giụa một chút, nỗ lực mở một mắt.
Mặt trời chạng vạng vẫn có hơi chói, xuyên qua bóng cây làm y nhìn không rõ lắm, trong tầm mắt chỉ có nửa cái đầu bạc cùng 'hitai-ate' màu đen.
Là Kakashi đưa y đến đây sao?
"...Ka...kashi...thầy sao..."
Đồng tử Sasuke đột nhiên thu nhỏ, theo bản năng mà muốn dùng tay chống mặt đất kéo khoảng cách với nam nhân xa lạ kia, nhưng thoạt nhìn chỉ là tốn công vô ích mà giãy giụa trên mặt đất một chút rồi lại ngã về.
"Bình tĩnh một chút nào," nửa khuôn mặt trên của nam nhân tóc bạc hoàn toàn bị bịt mắt màu đen che lại, nửa khuôn mặt dưới lộ ra mang theo ý cười. Nhưng cái này tựa hồ cũng không ảnh hưởng hành động của hắn. Thấy Sasuke giãy giụa, hắn liền nhanh chóng duỗi tay nắm lấy bả vai y không cho lộn xộn, lại còn rất tri kỷ mà tránh đi vết thương trên người y. "Nếu lại lộn xộn, bác sĩ có tới cũng không thể nào cứu được ngươi."
Bác sĩ? Là nói ninja trị thương sao?
Uchiha Sasuke yếu ớt chớp mắt, cảm giác chỗ nào xảy ra vấn đề. Y vì sao lại ở chỗ này? Những người khác đâu?
"Lại nói tiếp, cái người Kakashi kia rất giống ta sao?" Tên tóc trằng trên đỉnh đầu cười tủm tỉm mà dựa sát vào một ít, "Là đồng đội của ngươi sao? Ngươi vừa tỉnh lại đã gọi tên hắn."
"Ngươi là ai?" Sasuke thấp giọng hỏi.
"...Không được yo~, ngươi phải trả lời câu hỏi của ta trước đã." Nụ cười trên mặt tên tóc trắng càng lớn hơn nữa, "Rốt cuộc là ta cứu mạng ngươi, ngươi cũng phải cho ta biết ta cứu ai chứ."
"Gojo, tránh ra một chút, anh ngăn trở người bệnh."
Người kia gọi là Gojo sao? Từ trước nay chưa từng nghe qua cái tên giống vậy, cũng không cảm giác được chakra. Có lẽ y đã vô tình dùng Rinnegan đi tới một thế giới khác. Y nên nói ít nhất thế giới này tương đối thích hợp con người sinh sống sao?
Cỏ bên người bị nhẹ nhàng đè lún xuống. Lùm tóc trắng trong tầm mắt Uchiha Sasuke bị một bàn tay nữ tính đẩy sang một bên. Y nhắm nửa mắt, hơi không nhấc nổi tinh thần, thậm chí còn không có ý muốn nhìn người mới tới một cái.
Đánh nhau với Naruto, tinh thần y ngược lại còn mệt mỏi hơn so với đau đớn trên thân thể. Cái tên ngây thơ ngu ngốc kia một lòng cảm thấy chỉ cần trở thành Hokage là đủ giải quyết mọi vấn đề, càng buồn cười là gần như tất cả mọi người đều đồng ý với ý nghĩ như vậy — ít nhất là mặt ngoài tán đồng, cái này làm cho y đột nhiên cảm thấy đần độn vô vị.
Có gì thú vị đâu, người thấy rõ co đầu rút cổ không tiến lên phía trước, người không thấy rõ lại nhiệt huyết chui lên đầu. Nhẫn giới như vậy, dù lúc ấy y nói "Muốn gánh vác toàn bộ hắc ám cùng đau khổ", trong lòng cũng biết rõ đau khổ tuyệt vọng trong nội tâm ninja, thậm chí là nhân loại, cũng tuyệt đối sẽ không vì thế mà giảm bớt một phân. Huống chi, căn bản không có người hiểu y rốt cuộc muốn gì.
Một cổ lực lượng nhu hoà đắp lên miệng vết thương của y, từ tay trái đi qua trước ngực, sau đó đi hướng trên mặt.
Không biết vì cái gì, y vẫn luôn cảm thấy thở không nổi, giống như có thứ gì đè ở trên người.
"Đừng chạm vào mắt ta."
Uchiha Sasuke nghiêng đầu một chút, né tránh tay của đối phương, cũng thấy người trị thương cho mình trông như thế nào.
Tóc dài, lệ chí, đuôi mắt rũ xuống, tựa hồ bị động tác đột ngột của y doạ sợ, ý thức mà thu tay về.
"Không cho chạm vào thì không chạm vào, không cần hung hăng với bác sĩ như vậy nha~" Cái tên tóc trắng, không, cái tên gọi là Gojo kia dựa qua, cười hì hì chọc chọc vai y, kỳ thật không một tiếng động mà đem nữ ninja trị thương chắn ở phía sau người.
Y thu hồi tầm mắt, không muốn nhìn kẻ làm y liên tưởng đến một tên thượng nhẫn bất lương nào đó.
Nhưng tên tóc trắng kia hiển nhiên không muốn buông tha y.
"Ngươi muốn bế kiểu công chúa không?" Gojo Satoru vừa nói vừa duỗi tay ra sau lưng thiếu niên tóc đen, động tác mềm nhẹ đỡ đối phương lên.
"Quá ghê tởm, Gojo." Nữ ninja trị thương ở bên cạnh nói.
"Buông tay ra." Uchiha Sasuke mở mắt, bình tĩnh nói. Trước mặt y chính là cổ người này, chỉ cần nhẹ nhàng nâng tay là có thể bóp chặt yết hầu đối phương.
Chỉ cần nhẹ nhàng nâng tay......
Y yếu ớt động tay trái một chút, tầm mắt hạ xuống dưới, rốt cuộc thấy được tay trái — chỉ còn một nửa, từ khuỷu tay trở xuống đều biến mất — quấn băng cầm máu, nhưng vẫn đang đổ máu của mình.
Bị Rasengan của Naruto phá nát sao...
"Lúc tìm được ngươi là vậy rồi nha~," Gojo Satoru thấy tầm mắt y dừng ở trên cánh tay cụt, không nhanh không chậm mà giải thích. "Được rồi, vì suy nghĩ cho an toàn của ta, vẫn là mời ngươi ngủ một giấc đi, em trai nhỏ."
"Cái gì......"
Sasuke kinh ngạc mà mở to hai mắt. Ngón trỏ cùng ngón áp út tay phải của đối phương khép lại, nhẹ nhàng điểm ở trên trán y. Sau đó, một cổ lực lượng kỳ dị mà khó kháng cự liền theo nơi đó len lỏi vào cơ thể y.
Giống như... Nii-san...
Y dùng sức mở to hai mắt, nhưng vẫn không thể kháng cự cổ lực lượng này mà lâm vào mộng cảnh tối đen.
————
"Hô, ánh mắt thật là đáng sợ." Gojo Satoru đặt một tay khác ở dưới gối thiếu niên, nhẹ nhàng đứng lên.
Ồ... Thật nhẹ. Hắn cảm thán một câu, sau đó nghiêng đầu cười cười với Ieiri Shoko vừa đem hộp thuốc dọn xong, "Đi thôi."
"Sao không gọi cho Ijichi, bảo anh ta lái xe đến đây đón anh?" Ieiri Shoko xách hộp thuốc, nhìn thiếu niên bị nam nhân tóc bạc ôm vào trong ngực — nàng lúc đầu cho rằng đây là một người trưởng thành, bởi vì thân hình đối phương thon gầy, cánh tay lộ ra có đường cong cơ bắp xinh đẹp mà chỉ có hàng năm rèn luyện mới có thể hình thành, tóc tai dính đầy máu và tro bụi che hơn phân nửa gương mặt, chỉ thấy được cằm và mũi với đường cong sắc nhọn, nhìn thế nào cũng không giống mấy đứa nhỏ mà nét mập mạp của trẻ con còn chưa rút đi trong trường học.
Nhưng vừa rồi trong quá trình trị liệu, nàng mới ý thức được người bệnh này đang trong thời kỳ biến chuyển từ thiếu niên thành thanh niên. Đường cong cơ bắp của y lưu sướng, nhưng chiều cao cũng không tính cao, hơn nữa tứ chi tinh tế, ngực bụng dù so sánh với loại người kén ăn nghiêm trọng như Gojo Satoru cũng có vẻ đơn bạc.
Hiện tại y bị Gojo Satoru ôm vào trong ngực, đầu dựa lên vai hắn, một tay vô lực mà rũ ở một bên, tay còn lại đang chậm rãi cầm máu, cả người thoạt nhìn chỉ có một nắm nho nhỏ.
"Tôi còn chưa có chơi đủ đâu, sao để đám già khọm kia biết được?" Gojo Satoru không chút để ý nói, "Cô không cảm thấy y rất thú vị sao?"
Rõ ràng là con người, nhưng trong thân thể lại có sức mạnh có thể so với chú linh đặc cấp, rõ ràng bị trọng thương, cái liếc mắt kia lại cho hắn cảm giác rằng đứa nhỏ này hoàn toàn có tự tin giải quyết Shoko, không, nói y hoàn toàn không đem Shoko để vào mắt càng thích hợp hơn.
Loại ánh mắt bình tĩnh này, giống như cái chết với y mà nói không phải là chuyện gì lớn, trong mắt đều không phải là đồng loại y mà là vật phẩm gì khác.
Theo nhiều nghĩa, vẫn là để ở bên người tương đối an toàn.
"Đây là phát ngôn từ vị trí của của người trưởng thành tệ hại ấy hả," Ieiri Shoko rốt cuộc rất ít tiếp nhận nhiệm vụ có độ nguy hiểm cao, ở phương diện này liền có vẻ trì độn hơn một chút, "Lại nói tiếp, miệng vết thương của y cảm giác rất kỳ quái, không giống như là do vũ khí bình thường tạo thành, hơn nữa rất khó cầm máu."
Đối với chú thuật sư tinh thông phản chuyển thuật thức như nàng mà nói, chỉ cần người còn một hơi thì có thiếu tay thiếu chân cũng có thể mau chóng cứu về, càng đừng nói là đơn giản như cầm máu.
Nhưng là vết thương trên người thiếu niên này không chỉ bình thường do va đập hay vật nhọn mà ra, lại có chút giống bị 'bỏng' vì bị chất lỏng có tính ăn mòn đụng đến, tồn tại cả trên tay trái lẫn cả trên toàn thân y. Ngoài ra, những vết thương khác như bị vũ khí cực mỏng tạo ra cũng biểu hiện kháng tính rất mạnh với phản chuyển thuật thức.
Vừa rồi khi xử lý khẩn cấp, Ieiri Shoko thật ra đã sử dụng phản chuyển thuật thức với cường độ tương đối cao. Dù đối phương có bị chú vật đả thương đi nữa thì tình hình cũng không thể tệ như vậy, dù cánh tay không hoàn toàn mọc ra lành lặn cũng tuyệt đối sẽ không giống như bây giờ, chỉ có thể nói là miễn cưỡng cầm máu.
"Đúng rồi, cho nên tôi mới nói rất thú vị nha." Trên người Gojo Satoru hiện tại chỉ mặc một cái áo sơ mi nhạt màu, áo khoác đã tạm thời khoác lên giữ ấm cho người trong ngực, mà hiện tại vạt áo sơ mi đã dính một chút máu.
"Được rồi Shoko, chúng ta nhanh lên đi, nếu đưa người đến nơi sớm tôi sẽ có thể ăn luôn daifuku trước cơm chiều!"
"Anh phải khẩn trương, bằng không tôi cảm thấy y sẽ mất máu mà chết." Ieiri Shoko thở dài, bước nhanh hơn để kịp người phía trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT