CHƯƠNG VIII
Nhưng chỉ nhiêu đây là chưa đủ, hoàn toàn không đủ.
Y muốn thêm nữa!
Trong đầu luôn vang vọng một giọng nói "không đủ, không đủ..." khiến Thiên Ân dần mất đi lí trí.
Đột nhiên Thiên Ân dùng sức một chút, dây trói bị đứt thành từng mảnh tơi tả rơi xuống đất.
Đôi mắt y đỏ sọc nhìn về phía Nguyên Khôi, nơi đó như có thứ y đang rất thèm khát.
Thiên Ân đứng lên, đôi mắt chăm chăm nhìn Nguyên Khôi không rời.
Bỗng y biến mất trước tầm mắt của tất cả mọi người có mặt tại đó, một giây sau lại cứ thế xuất hiện ngay trước mặt của Nguyên Khôi, như thế ngay từ đầu Thiên Ân vốn đã ở đó vậy.
????a chươ????g ????ha????h ????hất tại -- Т ????????MТ????????????Ệ????.V???? --
Đột nhiên từ phía sau phát ra một giọng nói êm tai vô cùng: "Dừng lại!"
Thiên Ân chỉ còn cách vài cen-ti-met nữa thôi là đã vồ được con mồi ngay trước mắt này, nhưng bỗng cả người y như bị một dòng điện cực mạnh đánh đến tê cả người làm sao cũng không thể cử động được.
Âm thanh kia dường như có một ma lực nào đó đang mạnh mẽ áp chế Thiên Ân, không cho phép y cử động, không chấp nhận bất cứ một sự phản kháng nào.
Thấy Thiên Ân không thể cử động được nữa mọi người cũng thở ra một hơi nhẹ nhỏm, Nguyên Khôi điềm nhiên hướng đến người phát ra âm thanh nói: "Làm tốt lắm Ho, cảm ơn cậu."
Ho Saitou nghe được Nguyên Khôi khen ngợi thì cười khì khì tít cả mắt, có vẻ rất tự hào.
Ai nấy thấy thế đều trợn mắt tỏ vẻ khinh bỉ, đúng là con cún con ngốc nghếch của đội trưởng.
Thiên Ân đã dừng lại khiến bàu không khí cũng bớt căng thẳng hơn đôi chút.
Lúc này mọi người mới bắt đầu nghiêm túc nhìn thật kĩ Thiên Ân.
Y vẫn còn đang trong trạng thái cuồng loạn khát máu nên ai cũng không dám thả lỏng quá mức vừa duy trì độ cảnh giác nhất định, vừa quan sát y.
Viviana nhanh chóng tiêm một liều thuốc an thần cực mạnh cho Thiên Ân.
Trên trán của Ho cũng đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Loại năng lực đặc thù này khi sử dụng thì cần một lượng năng lượng tương đối nhiều.
Hơn nữa Ho có thể cảm nhận được Thiên Ân vẫn đang chống cự với năng lực của cậu rất quyết liệt, cậu không chắc mình có thể giữ được y trong bao lâu nữa.
Thấy tình hình của Ho không ổn Đăng Khoa có chút lo lắng nhìn về phía Nguyên Khôi thì thấy mày của hắn nhăn lại, lại nhìn đến Viviana nói: "Liệu thuốc có tác dụng với nó không? Tại sao nó còn chưa ngủ nữa?"
Viviana thần sắc lo lắng lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Em không biết."
"Vậy thì giết nó luôn đi." Người lên tiếng là Chung Cảnh Huy, một thành viên trong đội.
Tất cả mọi người nhìn về phía người nam nhân tóc dài lộ vẻ mặt đâm chiêu, có chút do dự không biết có nên làm như anh nói hay không.
Nhưng không cần suy nghĩ quá lâu Viviana đã lên tiếng, cô dứt khoát: "Không! Không thể giết, đây có thể là một "mẫu vật" hiếm có, rất có ích cho chúng ta.
Chúng ta không thể dễ dàng bỏ lỡ cơ hội này được."
Họ lại bắt đầu rơi vào trầm tư thì Ho khó nhọc gọi: "Mọi người có thể quyết định nhanh hơn một chút có được không, tôi sắp chịu hết nổi rồi! Tại sao thuốc mê vẫn chưa có tác dụng vậy?" Mặt của cậu đã tái nhợt từ bao giờ, cả người đều là mồ hôi lạnh.
Thấy việc không ổn Nguyên Khôi ra lệnh: "Viviana mau tiêm thêm một liều an thần nữa, còn lại thì lấy tất cả mọi thứ có thể để trói nó lại.
Sarah, cô hãy dùng năng lực để thúc đẩy sinh trưởng cho hạt giống dây leo, trói nó lại."
Tiếp nhận mệnh lệnh xong thì ai nấy đều tập trung hoàn thành nhiệm vụ.
Sau khi làm hết mọi chuyện thì Ho mới thả lỏng và thu lại dị năng của mình, cậu thở phào một hơi nhẹ nhỏm ngã ngồi trên mặt đất.
Chung Cảnh Huy đưa đến cho cậu một chai nước ấm, uống xong mới thấy khá hơn một chút.
Tuy nhiên một việc tất cả không ai ngờ đến đó là sức mạnh của Thiên Ân lại quá khủng khiếp.
Dù cho có hơn mười sợi dây cáp trói quanh người cộng thêm một dị năng giả hệ thực vật nữa cũng không là gì so với y.
Chỉ trong phút chốc, Thiên Ân đã thô bạo xé tan mọi xiềng xích quanh mình Y gầm lên một tiếng đầy phẩn nộ rồi nhào đến người đang đứng ngay trước mặt không chút do dự.
Sự việc xảy ra quá nhanh khiến ai cũng không kịp trở tay, khi hoàn hồn lại thì Thiên Ân đã lao vào Sarah như một mũi tên rồi.
Sarah bất ngờ bị tấn công mà không kịp phản ứng ngã ngồi trên mặt đất.
Theo bản năng cô lấy tay chắn trước mặt, nhắm mắt lại, hét lên trong tuyệt vọng.
Thế nhưng đau đớn trong tưởng tượng của cô không hề kéo tới, Sarah lấy hết can đảm mở hé đôi mắt ra nhìn thì thấy một cảnh tượng khó mà tin được.
Đôi mắt của Sarah mở lớn hết mức.
Hình ảnh cô đang nhìn thấy là cả cơ thể của Thiên Ân dường như đều ngã về phía cô, nhưng y không ngã xuống mà vẫn cố trụ lại.
Thiên Ân như một đám mây đen che phủ cả người Sarah khiến cô có cảm tưởng là bản thân đang nằm trong mắt bão.
Khóe môi Thiên Ân đang không ngừng trào ra máu tươi, bờ môi y vốn đã đỏ nay lại càn thêm diễm sắc.
Tay trái của y vẫn đang cấm xuyên qua lồng ngực của chính mình.
Miệng của Thiên Ân không ngừng mấp mấy, nói: "...!Đi...!mau, chạy...!đi..." y loạng choạng.
Sarah ngơ ngác nhìn Thiên Ân, mỗi một động tác của y đều khiến cho vết thương trở nên nặng hơn.
Chất lỏng màu đỏ tươi từ khóe miệng chảy dọc xuống cầm không chịu khống chế mà nhỏ lên má của Sarah, cô có thể cảm nhận được giọt máu đó lạnh như nước đá, nhưng không hiểu sao cô lại thấy được con quỷ trước mắt mình lại không hề lạnh lẻo như giọt máu đó.
Người phản ứng đầu tiên là Nguyên Khôi, hắn nhanh chóng đi đến kéo Sarah ra khỏi đó.
Sarah vừa đứng lên thì Thiên Ân đã không chịu được mà khụy xuống ngay tại chỗ.
Y chống một tay xuống đất, một chân quỳ một chân vẫn đang cố chống đỡ thân thể.
Hết chương VIII.
Tác giả: Xuân Nữ - Xuanck..