Buổi lễ họp mặt doanh nghiệp cũng chính thức được bắt đầu, hôm nay Liêu Tuệ Hân mặc một chiếc váy xòe nhẹ màu hồng phấn, búi mái tóc gọn gàng vừa kiều diễm vừa sang trọng khoác tay Diệp Khuynh Xuyên bước vào bên trong, do buổi họp mặt này chỉ có các chủ tịch doanh nghiệp đi nên ở nơi này những người có mặt tại đây là là những người có tiền có tiếng, Liêu Tuệ Hân cũng cảm thấy bản thân thật may mắn vì được đại diện đẻ đi cùng Diệp Khuynh Xuyên đến đây.

Trông họ cứ như một cặp đôi thật sự vậy, hôm any Diệp Khuynh Xuyên lại càng điển trai phong độ khiến cho Liêu Tuệ Hân suýt nữa không giữ được bình tĩnh mà ôm chầm lấy anh mất, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể, cô giả vờ vấp tà váy rất nhanh chóng Diệp Khuynh Xuyên đỡ lấy eo của cô càng gần gũi cô hơn.

“Không sao chứ?”

“Em không sao.”

Buổi lễ cũng bắt đầu, Diệp Khuynh Xuyên phải đi chào hỏi những người xung quanh riêng Liêu Tuệ Hân thì ngồi ở bàn ăn đợi anh, ngồi một mình cũng khá cô đơn nên cô chỉ có thể nghịch điện thoại một chút, lúc này một người đàn ông xuất hiện đi tới trực tiếp bắt chuyện với Liêu Tuệ Hân.

“Chào cô gái, cô là người đi cùng với Diệp thiếu gia lúc nãy đúng không?”

Liêu Tuệ Hân nhìn thấy vẻ ngoài của ông ta liền ghét bỏ ra mặt, vẻ ngoài già cả bụng phệ lại có chỏm râu nhìn không mấy thiện cảm chút nào, ông ta lại chủ động ngồi xuống bên cạnh để mời rượu cô.

“Xin lỗi, tôi không biết uống rượu.”

“Vậy sao?”

Người đàn ông liền ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười mờ ám đưa tay giới thiệu bản thân.

“Chào cô, tôi là Khương Hà Âm, tôi là chủ tịch tập đoàn JL, cô biết chứ?”

Nghe đến đây Liêu Tuệ Hân liền nhận ra JL chính là thương hiệu của sợi dây chuyền mà Diệp Khuynh Xuyên mua cho cô hôm trước, cô cũng nhận ra được người đang đối diện với mình có gia thế không hề nhỏ, chẳng thua kém gì Diệp Khuynh Xuyên cả, nhưng mà anh đã đi đâu mất rồi, từ nãy đến giờ không nhìn thấy anh đâu nữa.

“Tôi biết ạ, nhưng mà ngài chủ tịch có nhìn thấy Diệp thiếu của tôi đâu không?”

“À, cậu ấy vừa nói chuyện với tôi sau đó đi vệ sinh rồi.”

Liêu Tuệ Hân gật gù, nhưng người đàn ông này có vẻ rất có khiếu hài hước, nói chuyện rất vui vẻ và duyên dáng, Liêu Tuệ Hân lại âm mưu trong đầu và cũng như ngầm so sánh về danh tiếng của Diệp Khuynh Xuyên và ông Khương Hà Âm, dù sao ông ta vẫn có thế hơn anh nhưng cô lại đem lòng yêu mến anh, thật sự khó xử quá đi mất.

“Tôi có thể mời cô một ly được không?”

Liêu Tuệ Hân lúc định nhận ly rượu từ tay của ông ta thì đột nhiên dừng lại rồi mỉm cười.

“Tôi đã nói lúc nãy rồi mà nhỉ, tôi không biết uống rượu, cám ơn ông.”

Cuối cùng quyết định đứng dậy rời đi khỏi đó, cô loay hoay để tìm Diệp Khuynh Xuyên thì cũng nhìn thấy anh đang từ phía nhà vệ sinh đi ra.

“Sao thế?”

“Em không thấy anh, nên đi tìm thôi ạ.”

Anh cười dịu dàng đưa tay xoa đầu Liêu Tuệ Hân rồi cùng cô đi ra ngoài, lúc này họ cũng đi tới chỗ ông Khương Hà Âm, ông vẫn ngồi đó vẫy tay với hai người, sâu trong ánh mắt của Diệp Khuynh Xuyên lóe lên một tín hiệu với ông Khương Hà Âm, ông cũng bắt được tín hiệu liền gật đầu một cái với anh.

“Nước trái cây của em, uống đi!”

Diệp Khuynh Xuyên cũng vừa nhờ người mang đến cho cô một ly nước trái cây, sự tinh tế này làm Liêu Tuệ Hân lại thêm tin tưởng anh hơn, cô nâng ly nước lên uống một ngụm, ánh mắt của Diệp Khuynh Xuyên trở nên tối lại như đạt được mục đích của mình.

“Đây là đối tác công ty chúng ta, chắc là hai người đã làm quen rồi đúng không?”

Liêu Tuệ Hân gật đầu lễ phép với ông Khương Hà Âm.

“Vâng ạ.”

“Cô Liêu đúng là may mắn, sợi dây chuyền đó là mẫu mới nhất vậy mà Diệp thiếu chưa gì đã mua nó cho cô mất rồi.”

Liêu Tuệ Hân liền đưa tay phũ nhận.

“Đừng nói vậy ạ, tôi và anh ấy quan hệ em dâu anh rể thôi.”

“Vậy sao, tôi còn tưởng hai người là một đôi cơ?”

Liêu Tuệ Hân thầm vui mừng trong lòng, ánh mắt ngại ngùng nhìn Diệp Khuynh Xuyên, nhưng ngay lúc này sao anh lại trở nên đẹp trai và yêu nghiệt đến như vậy chứ? Cô như bị chìm đắm trong nhan sắc ấy của anh mất rồi, anh lại còn ở rất gần cô, hơi thở của cô cũng trở nên gấp gáp hơn.

“Tuệ Hân, không sao chứ?”

Đôi mắt của cô nhắm nghiền lại, cả người của cô nóng dần lên, cô chỉ cảm thấy muốn chạm vào người của anh mà thôi, nhưng cô không còn đủ sức để mở mắt ra, trong cơn mơ màng cô đã cảm giác được cơ thể mình nhẹ bổng như được ai đó bế lên vậy, mùi nước hoa này chỉ có thể là của Diệp Khuynh Xuyên mà thôi.

Nhưng thực tế là cô lại đang nằm trong vòng tay của ông Khương, ông ta mỉm cười đầy tà ý với Diệp Khuynh Xuyên, vừa rồi thương lượng cũng đã xong, giá cả cũng được nên anh quyết định giao cô cho ông ta.

“Cô ta giá này là cao rồi đấy.”

“Nhưng mà cô ta có kinh nghiệm lắm đấy, tôi nghĩ Khương tổng sẽ thích.”

“Được, tôi tin ở cậu.”

Khi ông ta rời đi, Diệp Khuynh Xuyên lấy ra chiện điện thoại rồi gửi đoạn tin nhắn cho ai đó kèm theo tấm ảnh của ông Khương đang bế Liêu Tuệ Hân đi, gương mặt của anh tối lại mang theo sự lạnh lẽo, có vẻ như mọi chuyện hành động quá nhanh nhưng anh muốn nhanh chóng vứt con người đó ra khỏi mình ngay lập tức, anh cảm thấy kinh tởm mỗi khi chạm vào cô ta, có vẻ như anh đã sắp hoàn thành công việc của mình rồi, không rảnh thời gian mà đùa với con nhỏ ngốc nghếch đó mãi.

“Chúc vui vẻ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play