Diệp Vân dùng hết sức để đá trái bóng vào lưới, dẫu cho cậu đã thành công nhưng nét mặt của cậu vẫn mang một nét u buồn, đôi mắt tròn xoe màu nâu đen, cả người cậu nặng trĩu, cậu đã ngồi ở đây đợi mẹ đến quá lâu rồi, có lẽ mẹ của cậu sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
Cậu ngồi khụy xuống đất, những chiếc lá rụng xuống tạo nên khung cảnh mùa thu cô đơn tẻ nhạt, những sắc màu vàng tươi dưới nền đất và chỉ có duy nhất một mình cậu ở đấy, có thể thấy được bóng dáng của một đứa trẻ mang nặng cô đơn và tâm sự không thể nói nên lời như người lớn, trái bóng đột ngột lăn lại về phía cậu, Diệp Vân có chút ngạc nhiên liền ôm lấy trái bóng, khi ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Diệp Khuynh Xuyên đang mỉm cười với cậu.
Cậu không nói gì mà gục mặt xuống giữa đầu gối, có lẽ cậu đang chờ đợi sự trách móc của Diệp Khuynh Xuyên, nhưng đổi lại là một cái ôm đầy sự ấm áp của Diệp Khuynh Xuyên, thân ảnh cao lớn bao bọc lấy cậu, gió cũng nổi lên sự lạnh lẽo giờ đây không còn nữa, Diệp Khuynh Xuyên khoác chiếc áo dày cộm anh kéo áo rộng ra rồi để cậu ở trong lòng của mình, cậu có thể cảm nhận được hơi ấm mà Diệp khuynh Xuyên đang truyền đến cơ thể của cậu.
“Ba, con xin lỗi.”
Cậu đột ngột khóc nấc lên, có lẽ vẫn có chút lo sợ gì đó, nhưng Diệp Khuynh Xuyên không trách cậu, anh giữ lấy cậu trong lòng nhẹ nhàng dỗ dành.
“Nói ba nghe sao lại không ở đợi ba đến đón?”
“Con… tìm mẹ… có phải mẹ và ba đã không ở bên nhau nữa không? vậy là những lời nói của đám bạn con là đúng sao, ba… không yêu mẹ nữa đúng không?”
Anh thở dài một hơi, anh cũng không biết tại sao Diệp Vân lại nghĩ rằng anh và Liêu Ngữ Tịch yêu nhau mặn nồng đến vậy, đúng là suy nghĩ của trẻ con mà.
“Không phải, mẹ vẫn ở đây, mẹ sẽ không đi đâu nữa.”
Lúc này giọng nói của Liêu Ngữ Tịch vang lên từ phía sau, anh quay đầu lại nhìn cô đang giang rộng vòng tay của mình cười tươi, giây phút đó Diệp Khuynh Xuyên bất chợt đờ người ra, những ánh đèn lung linh phía sau làm nền cho cô dường như sự xuất hiện lúc này của cô rất đúng lúc, những chiếc lá vàng nhẹ nhàng rơi xuống tạo nên một khung cảnh đẹp khiến anh phải nao lòng, ngọn gió thổi nhẹ mái tóc dài của cô bay trong không khí, kèm theo nụ cười ngọt ngào ấy dành cho Diệp Vân, anh còn ngỡ cô và anh thật sự là người cha người mẹ của Diệp Vân vậy.
Ánh nhìn của anh cũng trở nên dịu dàng hơn lóe lên một tia cười, Diệp Vân thấy cô vội chạy tới òa khóc lớn, Liêu Ngữ Tịch bế cậu rồi quay vài vòng, tiếng cười của cậu hòa cùng tiếng cười của cô, đây quả là một khung cảnh rất đẹp và thiêng liêng, Diệp khuynh Xuyên đứng dậy cho tay vào túi quần, đồng tử của anh chăm chú nhìn hai mẹ con họ hạnh phúc nhường nào.
Tiếng cười và giọng nói ríu rít của Diệp Vân cũng vang lên, Liêu Ngữ Tịch ôm cậu trong lòng đưa tay véo má cậu trìu mến nói.
“Đi chơi nhiêu đó đủ rồi, về nhà với mẹ và ba nhé.”
“Mẹ sẽ không đi nữa chứ?”
“Do hôm nay mẹ bận chút việc nên nhờ Nhĩ Thái đón con, nhưng con làm ba mẹ một phen hú vía đấy, đừng như vậy nữa biết chưa?”
Diệp Vân cười tít mắt gật đầu lia lịa.
“Ngoan về thôi.”
Cô đặt cậu xuống, Diệp Vân đưa tay của mình về phía Diệp Khuynh Xuyên hàm ý bảo anh nắm lấy tay của mình, đôi chân dài thẳng tấp của anh bước tới, tà áo khoác nhẹ bay trong gió, hình bóng này trước đây rất cô độc nhưng giờ đây anh không còn cô độc nữa rồi, bàn tay thô ráp to lớn nhẹ nhàng nắm lấy tay của Diệp Vân, một nhà ba người, bóng lưng của họ đã được thiên nhiên khắc ghi lại, Liêu Ngữ Tịch dường như quên đi chuyện trả thù của mình, mà tươi cười với Diệp Khuynh Xuyên, khi lên xe anh cũng tỉ mỉ giúp cô đeo thắt dây an toàn, giây phút anh gần sát lại cô thì nhịp tim của anh đột nhiên đập rất mạnh, cô liền ho khẽ để đánh động anh.
“Hôm nay Diệp Vân muốn ăn gì nào?”
Anh liền quay trở lại chỗ ngồi của mình rồi đánh trống lảng sang chuyện khác, ánh mắt thỉnh thoảng cũng liếc nhìn sang Liêu Ngữ Tịch.
“Con muốn ăn cơm ở nhà, muốn ba mẹ ăn cùng.”
“Được, để ba cho dì Khả nấu món con thích ăn nhất có được không?”
Cậu vỗ tay reo hò.
“Được ạ, con yêu ba yêu mẹ nhất.”
Tối hôm đó, khi Diệp Vân đã say giấc nồng thì Diệp Khuynh Xuyên kéo tay Liêu Ngữ Tịch ra bên ngoài, với hành động tay chạm tay này cũng khiến cô không mấy thích, cô giật tay lại vẻ mặt khó chịu, lúc nãy chỉ vì muốn Diệp Vân được vui vẻ nên mới tỏ vẻ hạnh phúc mà thôi, giờ cũng xả vai rồi, quay trở lại bản chất thật của mình.
“Chuyện lúc nãy thương lượng trên xe, cô cũng đồng ý rồi đúng chứ sẽ không nuốt lời?”
Liêu Ngữ Tịch khoanh tay tựa lưng vào tường, anh lấy ra một xấp giấy tờ đưa cho cô, lần này giấy trắng mực đen không phải nói không bằng nước nước bọt nữa.
“Cô có thể xem qua, rồi muốn ký lúc nào cũng được.”
Cô cầm lấy bản hợp đồng trên tay, đọc kỹ từng chi tiết một ở trong đó nhưng vẫn không quyết định ký liền vì cô vẫn muốn xem kỹ hơn nữa, không có gì mà phải hấp tấp cả.
“Lúc chiều tôi có va phải em của cô trên phố, nhưng may mắn không sao.”
“Gì? anh gặp Tuệ Hân?”
“Đúng vậy.”
Nghe nhắc đến Liêu Tuệ Hân sắc mặt của cô đã không mấy vui vẻ gì.
“Anh mang cô ta về đây?”
“Đúng vậy, định mang về cho cô giải quyết nhưng cô lại không về.”
“Anh tìm cho cô ta một công việc trong công ty đi, lần này anh có thể giúp tôi một chuyện được chứ?”
Anh nhướng mày tò mò.
“Làm cho Tuệ Hân yêu anh.”
“Chuyện dễ thôi, làm cô yêu tôi… mới khó.”
Diệp Khuynh Xuyên cố ý đụng chạm với cô thì bị Liêu Ngữ Tịch đánh mạnh vào bả vai rồi dùng dằng rời đi.
“Đừng có giỡn mặt với tôi, mai tôi kiểm tra hợp đồng xong sẽ gửi lại anh.”
Tiếng đóng cửa mạnh mẽ vang lên để lại Diệp Khuynh Xuyên đứng ngây người một lúc, thân thể cao lớn tựa lưng vào tường phong thái có phần kiêu ngạo, anh đột ngột cười nhẹ rồi cũng quay lưng đi xuống bếp lấy nước để uống, dì Khả thấy sắc mặt tươi tắn của anh liền tò mò hỏi.
“Thiếu gia đã mệt mỏi rồi, mà thiếu gia tìm được tiểu thiếu gia ở đâu vậy?”
“Tìm ở công viên, là thiếu phu nhân chỉ điểm cho tôi đấy chứ.”
Anh uống một ngụm nước rồi hớn hở đi về phòng, dì Khả liền chắp tay lại ánh mắt như muốn chèo thuyền đôi này.
“Thiếu gia dường như biết yêu rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT