Ngày xét xử cũng đến, Liêu Ngực Tịch xuất hiện trước tòa sắc mặt như người mất hồn, thân thể run rẩy một người nhút nhát như cô đến giết một con gà còn chưa dám làm nói chi là dùng dao đâm chết người, người nhà của nạn nhân cũng đến đông đủ để chờ phiên tòa xét xử, cả Diệp Khuynh Xuyên cũng đến, cô bị cai ngục dẫn đi lúc lướt ngang qua chỗ anh ta thầm nhếch môi cười nhạo cô.

Liêu Ngữ Tịch liếc mắt nhìn anh ta một cách căm phẫn, hôm nay cũng chẳng có ba cũng chẳng có người bạn trai của mình đến, cô như mất đi một phần sức mạnh. Nếu có anh ở đây có phải sẽ tốt hơn không?

Từ đầu đến cuối cô chẳng thể mở lời, đêm qua cô khóc rất nhiều đến nổi bây giờ không thể cất giọng nổi nữa, đôi mắt bi thương vô tội cúi gầm mặt nghe tòa tuyên án, cô không nghe thấy gì từ người thẩm phán cả, giống như những vo ve của ruồi muỗi, bên cạnh còn có tiếng chỉ trích của người nhà nạn nhân và cả một nụ cười lạnh của kẻ giết người thật sự đang lẩn trốn trong số những người ngồi ở đây.

“Bị cáo Liêu Ngữ Tịch tội danh giết người phạt án tù năm năm, bị cáo có còn gì muốn nói không?”

Ngay lúc tòa tuyên án Liêu Ngữ Tịch đã rơi một giọt lệ, cô quay đầu lại nhìn về kẻ giết người thật sự với đôi mắt căm hận, giọng nói nghẹn ở cổ không thể thốt thành lời, khuôn miệng mấp máy run rẩy nghiến chặt răng, đôi bàn tay nắm lại thành quyền, ngay lúc này đây cô thật sự mới biết được cảm giác muốn giết người là như thế nào.

Lúc này tại khách sạn, Liêu Tuệ Hân mở mắt ra nhìn thấy mình vẫn còn nằm trong vòng tay của Triệu Chí Nhan, cô mỉm cười nham hiểm đưa tay chạm nhẹ lên gương mặt đẹp trai đang nhắm nghiền mắt, cuối cùng thì cũng có ngày này, Triệu Chí Nhan chính thức thuộc về rồi.

“Chí Nhan, dậy đi, anh không đến tiễn chị lần cuối sao?”

Triệu Chí Nhan cũng mở mắt ra, anh nhận thức được đêm qua bản thân đã làm gì, bây giờ nhìn lại Liêu Tuệ Hân đang nằm bên cạnh mình, cơ thể căng tròn đôi gò bồng lấp ló sau tấm chăn mỏng manh càng làm cho cô trở nên hấp dẫn đến mê người.

“Không, đến đó làm gì chứ? ở đây chẳng phải tốt hơn sao.”

Anh đưa đôi bàn tay luồn vào tóc của Liêu Tuệ Hân khẽ mân mê, cô cười thích thú nhẹ nhàng tiến tới hôn lên môi của anh, nụ hôn như kích thích dục vọng của Triệu Chí Nhan, theo đuổi Liêu Ngữ Tịch quá lâu nhưng trong thời gian đó chỉ giới hạn ở mức nắm tay, cả hôn cũng chẳng hôn lên môi của cô được vì cô là người khá nhút nhát về chuyện đụng chạm, chỉ cần chạm nhẹ thôi cô cũng rích lên rồi.

Một kẻ bị cấm dục lâu như vậy bây giờ lại có miếng mồi ngon dâng tận miệng khó lòng mà qua ải này, Triệu Chí Nhan không để tâm đến Liêu Ngữ Tịch sống chết ra sao, bây giờ anh chỉ muốn hưởng lạc thôi, anh không điên đến nổi đâm đầu đi yêu một kẻ mang danh giết người, lúc đó gia đình của anh sẽ nghĩ sao về anh đây? họ chỉ có một đứa con trai là anh, là người nối dõi, anh không thể khiến họ thất vọng.

“Ưm... Chí Nhan...từ từ đã...”

Tiếng thở dốc của Liêu Tuệ Hân vang lên, anh liền cuối xuống cướp lấy đôi môi của cô liên tục cuồng nhiệt hôn, âm thanh ái muội vang lên ngập tràn khắp căn phòng, ** *** bên dưới đã không thể chịu được nữa, Liêu Tuệ Hân rời khỏi môi của anh liền nhếch môi cười xấu xa đẩy anh nằm dưới thân mình rồi tìm đến chỗ ** *** liên tục vuốt ve, đổi lại lần này tiếng thở gấp gáp hổn hển của Triệu Chí Nhan vang lên.

“Tuệ Hân....”

“Giọng của anh khi gọi tên em nghe hay hơn gọi chị ấy đúng không?”

Triệu Chí Nhan nhắm nghiền mắt hưởng thụ cơn khoái lạc mà Liêu Tuệ Hân mang đến, anh sắp điên lên mất rồi.

“Đúng vậy, Tuệ Hân... anh không chịu được nữa...”

Liền lật người lại để Liêu Tuệ Hân nằm dưới thân mình dùng thứ nóng hổi đó liên tục ra vào trong cơ thể của Liêu Tuệ Hân, tiếng âm thanh dục vọng đó liên tục vang lên cùng với tiếng rên rỉ của Liêu Tuệ Hân.

Trong tình cảnh này một phía thì đau khổ tột cùng, một bên thì chìm trong sự khóai lạc của cơn men tình, Liêu Ngữ Tịch vẫn mong đợi điều gì chứ? Ánh mắt hướng về phía cánh cửa chỉ mong lần cuối cùng cô còn đứng ở đây có thể nhìn thấy người con trai mà cô yêu xuất hiện, cô muốn ôm chặt lấy anh để òa lên khóc lớn, và trút hết sự uất ức của mình ra, nhưng tại sao? anh lại không đến?

“Triệu Chí Nhan... có phải anh không biết rằng em gặp chuyện không? sao lại không xuất hiện lúc em cần anh nhất chứ?”

Cô quay đầu lại nhìn thẩm phán rồi khẽ lắc đầu, cô chẳng còn gì để nói nữa vì người mà cô muốn nói và nhắn nhủ nhất không có mặt ở đây, tiếng gõ mạnh trên bàn vang lên, lúc này cô cũng không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa, chỉ còn lại những tạp âm văng vẳng bên tai.

Đôi môi của Diệp Khuynh Xuyên khẽ cong lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp khi nhìn thấy được sự đau khổ tột cùng của người khác.

Lại một lần nữa cô lướt qua đám người đó, người nhà của nạn nhân cũng xông lên túm lấy cổ áo của Liêu Ngữ Tịch gián lên mặt của cô một cái tát.

“Con khốn, giết người mà chỉ đi tù có năm năm thôi sao?”

Những người xung quanh cũng cản cô ta lại rồi kéo cô ta ra, gò má của cô cũng đỏ lên vì cái tát vừa rồi, Liêu Ngữ Tịch thốt lên một câu nhưng chẳng ai nghe được, âm thanh nghẹn ngào nức nở vì cổ họng bị mất tiếng nên cô không thể nói lên được nỗi oan tình của mình.

“Tôi không giết người.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play